Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 12
Bảo vệ gác cổng?
Nghe thấy lời Tạ Loan, tầm mắt Hạ Kỳ chuyển về phía nam nhân lôi thôi lếch thếch, nhìn kỹ vài giây rốt cuộc cũng lộ ra biểu tình đồng ý.
Bỏ đi dáng vẻ nhếch nhác bên ngoài, Hạ Kỳ có thể nhìn ra đối phương thường xuyên rèn luyện thân thể, thể trạng không tồi, quả thực có thể đảm nhiệm chức vụ bảo vệ gác cổng.
Từ hành vi kiên trì muốn báo đáp, Hạ Kỳ cảm thấy hành vi tự tiện xông vào công hội của đối phương không thỏa đáng cho lắm, thế nhưng tâm địa hẳn là không xấu, thậm chí còn khá trung thực.
Người trung thực thì rất tốt. Nghĩ đến đây, Hạ Kỳ liền mở miệng nói: "Tiền lương bảo vệ phân hội thấp hơn bảo mẫu một chút, bất quá cũng được 3000 điểm tín dụng, hơn nữa còn được bao ăn bao ở."
"Nếu hoàn thành tốt công việc, một năm sau có thể thương lượng tăng lương." Đây không phải Hạ Kỳ tự tiện quyết định mà trước lúc tiến hành phỏng vấn nhân viên mới, Tạ Loan đã từng nói qua.
Sở dĩ nói vậy bởi vì Hạ Kỳ cảm thấy người trước mặt giống người thất nghiệp, phỏng chừng bởi vì mất đi dị năng nên mới chị cố chủ đuổi việc, sống rất cực khổ. Nếu đối phương chịu làm việc tốt, một năm sau muốn tiếp tục ký kết đối phương cũng không phải không được.
Bảo vệ gác cổng, tiền lương 3000 điểm tín dụng---- thượng tướng tinh minh từng dẫn dắt quân đội liên hợp làm vô số địch nhân phải chạy trối chết cơ hồ là ngây đơ cán cuốc nghe hai người nói, sau đó cố gắng hoạt động cơ mặt có chút cứng ngắc của mình, gật gật đầu, một lúc lâu sau mới gian nan phát ra một thanh từ kẽ răng: "...tốt."
Vốn Trát Lạp Đức đã chuẩn bị tốt tâm lý, bất luận thanh niên trước mắt muốn bao nhiêu tiền tài, ông tuyệt đối cũng không chút chớp mắt đáp ứng. Thế nhưng Trát Lạp Đức không thể nào ngờ được, thanh niên nhân loại này căn bản không phản ứng theo lối thông thường!
Vì khôi phục dị năng, yêu cầu này không đáng kể chút nào, Trát Lạp Đức thầm thuyết phục chính mình.
Không phải chỉ ở lại phân hội bảo dưỡng ấu tể này làm bảo vệ hơn một năm thôi sao, bảo vệ thì sao chứ, bảo vệ cũng là nghề...
Nghề nghiệp nào cũng đáng tôn trọng cả. Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình hỗn loạn của Trát Lạp Đức rốt cuộc cũng bình phục lại một chút.
"Vậy ký hợp đồng đi." Hạ Kỳ trước giờ vẫn luôn là người thẳng thắn, vừa nghe đối phương đáp ứng liền quay về văn phòng lấy hợp đồng tới.
Nam nhân râu ria xồm xoàm không thèm đọc nội dung, trực tiếp ký tên. Chữ ký là ba chữ "Trát Lạp Đức", dù sao trên tinh tế cũng có rất nhiều người tên này, ông cũng không cố kỵ.
"Trát Lạp Đức...?" Nhìn thấy cái tên trên hợp đồng, Hạ Kỳ không khỏi có chút kỳ dị liếc nhìn đối phương, tựa hồ đang cảm thán gì đó.
Cùng tên là Trát Lạp Đức, sao một người là thượng tướng tinh minh, đại anh hùng gìn giữ nền hòa bình tinh tế, một người lại đáng thương đến vậy a...
"Sao vậy?" Chú ý tới phản ứng của Hạ Kỳ, Tạ Loan hỏi.
"Không có gì." Hạ Kỳ lắc đầu: "Chỉ là tên đồng sự mới giống tên một người anh hùng mà chị rất sùng bái, tướng quân Trát Lạp Đức của tinh minh, chị chính là fan hâm mộ của ông ấy!"
Hạ Kỳ nói là thực lòng, cư dân nào của tinh tế cũng biết thượng tướng Trát Lạp Đức, thống soái quân đội liên hợp chưa từng bị đánh bại, thuận lợi hoàn thành hơn mười lần hành động, phải nói là uy danh vô cùng hiển hách.
Bất quá tướng quân Trát Lạp Đức là một người rất kín tiếng, vì thế đại đa số mọi người chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt bao giờ, bất quá vẫn không ảnh hưởng tới chuyện đối phương trở thành đối tượng được đông đảo thế hệ trẻ tôn sùng.
Nam nhân trung niên râu ria xồm xoàm bên cạnh nhịn không được có chút biến đổi biểu tình, miệng hơi há ra, bất quá cuối cùng cũng không phát ra âm thanh nào.
Ông chính là bản nhân a! Bị ánh mắt thương cảm "đồng tên khác mệnh" của Hạ Kỳ tia trúng, Trát Lạp Đức có chút nội thương.
Ký hợp đồng xong, Tạ Loan liền bắt đầu trò chuyện với đối phương: "Tinh thần lực mà ông nói vừa nãy tôi không hiểu lắm, chính là ông nói dùng khúc hát ru kia dẫn đường... xác định chỉ cần vậy là được à?"
Nếu đối phương chịu ký hợp đồng thì thuyết minh những chuyện đối phương vừa nói đều là thật, bất quá Tạ Loan hoàn toàn không có khái niệm gì về tinh thần lực cả.
Hạ Kỳ cũng có chút nghi vấn, cô chỉ là người thường không có khả năng khai phá dị năng, tuy có chút kinh ngạc với lời Trát Lạp Đức nhưng cô cũng chỉ có chút khái niệm mơ hồ về chuyện này mà thôi.
Tựa như cô hoàn toàn không biết một người có thể sử dụng tinh thần lực để khai thông dị năng bị phong bế của người khác thì cần phải có cấp bậc tinh thần lực thế nào.
Đối phương có tinh thần lực đáng sợ như vậy lại nói mình không hiểu biết?? Trát Lạp Đức sửng sốt, lại mình biểu tình nghi hoặc của Hạ Kỳ ở bên cạnh, ông rốt cuộc nhận thức được vấn đề.
Trong đầu hai người này căn bản không hề có tri thức về phương diện này, hơn nữa thanh niên nhân loại trước mặt có một bảo tàng khổng lồ mà không hề hay biết gì cả.
"Tinh thần lực là cột trụ sử dụng dị năng, vừa nãy lúc hát ru cậu đã vô thức phát ra." Loại tinh thần lực có cấp bậc cao như vậy, lúc đầu Trát Lạp Đức còn có chút hoài nghi thanh niên tóc đen trước mắt không phải nhân loại mà là một chủng tộc nào đó ngụy trang.
Thế nhưng xét về phương diện tinh thần lực, ngoại trừ chủng tộc nhân ngư có ưu thế vượt trội hơn các chủng tộc khác thì tựa hồ không còn chủng tộc nào có tinh thần lực dọa người như vậy.
Nghe thấy thuyết pháp này, Tạ Loan không khỏi có chút khựng lại, lời đối phương làm anh liên tưởng với hai chuyện.
Quả thực mỗi lần anh hát ru, nhóm ấu tể luôn ngoan ngoãn ngủ say. Lúc đầu Tạ Loan nghĩ là vì hát ru có tác dụng, thế nhưng nếu ấn theo cách nói của đối phương thì nguyên nhân chân chính không phải hát ru mà là tinh thần lực vô thức dẫn dắt.
Một chuyện khác thì đã khá lâu, Tạ Loan nghĩ tới chuyện mình sửa thiết bị tuần hoàn nước. Khi đó anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, hiện giờ ngẫm lại rất có thể là vì tiêu hao tinh thần lực...
Chính mình ở thế giới này hẳn là có được dị năng, Tạ Loan nghiêm túc nghĩ lại hai chuyện mình vô thức sự dụng dị năng, kết quả tổng kết được hoàn toàn là chủ nghĩa duy tâm.
Đầu tiên, anh có ý niệm khá mãnh liệt với chuyện đó, hơn nữa còn cần tập trung tinh thần muốn hoàn thành việc đó. Bất quá ngẫm lại cảm giác mệt mỏi khi chỉnh sửa thiết bị tuần hoàn, Tạ Loan hiểu được năng lực này có giới hạn rất lớn, đại khái chỉ có thể sử dụng ở những việc nhỏ mà thôi.
"Hiểu đại khái rồi." Tạ Loan gật đầu. Nếu suy nghĩ của anh đúng thì hẳn không cần hát ru cũng có thể giúp đối phương khôi phục dị năng.
Hát ru cho ấu tể thì không sao cả, thế nhưng ru một người trưởng thành.... Trừ phi không có cách nào khác, Tạ Loan vẫn không muốn làm vậy.
Sự tình liền định như vậy, trước khi bắt đầu làm việc, Tạ Loan bảo Trát Lạp Đức nhanh chóng chỉnh trang hình tượng, thuận tiện phát cho đối phương hai bộ quần áo.
Người thô kệch chỉnh trang hình tượng xong thì vẫn như cũ là người thô kệch, bất quá không còn lôi thôi lếch thếch nữa. Chờ đến khi mặc quần áo lao động chân chính ngồi trong phòng bảo vệ, Trát Lạp Đức không khỏi có chút hoảng hốt.
Ông đường đường là thượng tướng từng được trao tặng huy chương quân sự cao nhất của tinh minh, đường đường là thống soái quân đội liên hợp tinh minh, thế nhưng lại làm bảo vệ gác cổng ở một phân hội bảo dưỡng ấu tể không hề có chút danh tiếng...! Việc này nói ra, ngay cả bản thân ông cũng không dám tin.
Nói tới việc này, Trát Lạp Đức không khỏi nhớ tới một thuộc hạ cũ, đối phương hiện giờ đã thăng lên quân hàm thiếu tướng. Theo ông biết thì đối phương nhận lời mời tới một phân hội bảo dưỡng ấu tể nằm trong top mười tinh tế đảm nhận chức vụ giáo viên chuyên chỉ dạy trụ cột chiến đấu cho tế tể, tiền lương khoảng mấy chục vạn điểm tín dụng.
Không có đối tượng so sánh sẽ không đau lòng, giờ nghĩ tới mỗi tháng mình chỉ được trả có 3000 điểm tín dụng, Trát Lạp Đức lại càng buồn bực hơn.
Bất quá buồn bực thì buồn bực, làm một quân nhân, Trát Lạp Đức sẽ không làm ra hành vi chểnh mảng nhiệm vụ. Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ này thì ông sẽ tận trung với cương vị của mình.
Ông muốn thử xem kẻ nào không có mắt dám vào đây kiếm chuyện, làm thượng tướng ở tinh minh nhiều năm như vậy, những thứ khác Trát Lạp Đức không có, nhưng xét về vũ lực thì tuyệt đối không thiếu.
...
Sau vài ngày, ấu tể nặc khắc tư được đặt trong phòng giữ ấm rốt cuộc cùng có thể sinh hoạt ở bên ngoài. Bất quá bởi vì có chút lo lắng nên Tạ Loan cắt một bộ quần áo của mình thành một cái áo choàng nhỏ khoác lên người ấu tể, sau đó mới ôm ấu tể nặc khắc tư ra ngoài.
"Y a." Lúc thanh niên ngồi xổm thắt áo choàng cho mình, ấu tể nặc khắc tư mở to đôi mắt xanh nhạt nhỏ giọng kêu một tiếng.
Ngón tay trắng nõn thon dài của thanh niên dao động ngay trước mắt, đồng tử dựng thẳng của ấu tể nặc khắc tư vô thức co rút, muốn lưu lại hơi thở dấu hiệu trên người thanh niên, vì thế nó liền lè lưỡi liếm đầu ngón tay thanh niên một chút.
Như vậy sẽ không sợ nữa, nó có thể lần theo dấu hiệu tìm được người.
Giúp ấu tể nặc khắc tư mặc áo choàng, Tạ Loan đột nhiên cảm giác đầu ngón tay truyền tới chút ướt át, sau khi buộc nút thắt xong, anh liền xoa xoa lưng ấu tể: "Ya Yi."
Tạ Loan ôn nhu gọi tên ấu tể nặc khắc tư, tên này không phải người trong phân hội đặt mà là nhân viên tinh minh lúc chuyển quả trứng tới đã báo danh.
Nghe nói lúc tìm được quả trứng ấu tể này trong đống phế tích, bọn họ còn tìm thấy một chiếc vòng cổ ở bên cạnh, trên mặt dây có khắc hai chữ Ya Yi.
Hiện giờ là thời gian nhân viên phân hội chuẩn bị cùng ăn trưq, từ phòng bảo vệ tiến vào phòng chăm sóc ấu tể, Trát Lạp Đức liếc mắt liền nhìn thấy ấu tể nặc khắc tư khoác áo choàng được Tạ Loan ôm trong lòng, ánh mắt không khỏi trợn to.
Ấu tể chủng tộc nặc khắc tư----?!
Trát Lạp Đức biết chuyện chủng tộc gần như diệt tộc này có để lại một quả trứng ấu tể có lực sinh mệnh mong manh, ông cũng biết nhân viên tinh minh đã đưa quả trứng kia đến phân hội bảo dưỡng ấu tể, thế nhưng ông nhớ hình như là phân hội xếp hàng thứ ba ở tinh tế, sao hiện giờ lại chạy tới đây?
Hơn nữa quả trứng kia còn thành công ấp nở, đây mới là chuyện không thể tin được... trước kia phản ứng sinh mệnh của quả trứng mỏng manh thế nào, Trát Lạp Đức biến rõ.
"Ư ô." Nghe thanh niên gọi tên mình, ấu tể nặc khắc tư lập tức kêu một tiếng, cái đuôi bông xù cũng lắc nhẹ.
Nhìn thanh niên nhân loại cách mình không xa cẩn thận ôm ấu tể nặc khắc tư trong lòng, tựa hồ sợ ấu tể bị cảm lạnh mà dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nó, Trát Lạp Đức nhịn không được giật giật khóe mắt.
Người này rốt cuộc có biết chủng tộc nặc khắc tư là dạng chủng tộc gì không vậy, thế nhưng vẫn đối đãi với nó hệt như ấu tể bình thường... không biết vì cái gì, Trát Lạp Đức có dự cảm có chuyện sắp phát sinh.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
229 chương
501 chương
18 chương
3257 chương
23 chương