Edit: Diana   Trận tuyết thứ ba ở Yến Xuyên rơi nửa tháng, thẳng đến cuối năm.   Bộ Khê Khách không xuất thành trấn thủ biên cương nữa, ngay cả số lần luyện binh cũng giảm còn hai ngày một lần. Đại đa số thời gian hắn dùng để xây tổ với Tình Lan ở trong nhà, giống như hai quả cầu hồ ly lông lá vậy, cuộn lại trong lò ăn, uống, ngủ.   Hắn gọi đây là nghỉ đông.   "Có thể đợi đến đầu xuân." Bộ Khê Khách nói, "Sau khi băng trên sông tan hết lập tức sẽ đến thời kì chiến tranh. Nguyệt Ngạn tộc ẩn nấp một mùa đông, đợi đến ngày ấm áp nhất định sẽ đến cướp đoạt đồng cỏ, dê bò và cả... nữ nhân."   Tình Lan sợ hãi, nửa ngày vẫn chưa dám lên tiếng,   Bộ Khê Khách nghiêng đầu, thấy biểu cảm của nàng như là tiểu bạch thỏ, thấp giọng hỏi nàng: "Dọa nàng sao?"   Tình Lan lắc đầu, nhưng lời nói đã không lưu loát nữa rồi, "Vậy cô nương Giang gia kia... Sao các chàng có thể cho các nàng đi... Ta không có ý gì đâu, ta không nghi ngờ chàng."   Cũng may Bộ Khê Khách hiểu ý nàng, vừa vuốt nhẹ lưng nàng vừa trả lời: "Nguyệt Ngạn tộc và Hạ tộc chúng ta là kẻ thù trăm năm, mấy năm nay có Đại Lương giúp đỡ mới từ từ tiến triển. Nàng hỏi nhà Yến Xuyên kia có huyết thù với Nguyệt Ngạn không ư? Mẫu thân Giang gia, cũng chính là mẫu thân tam tỷ là người Hạ tộc chúng ta, mười năm trước bị Nguyệt Ngạn tộc bắt đi..."   Bộ Khê Khách nói đến đây thì ngừng lại, hỏi Tiêu Tình Lan: "Nàng còn muốn nghe không? Những chuyện ta sắp nói có thể nàng chưa bao giờ được nghe, ta sợ sẽ dọa nàng."   Tiêu Tình Lan nói: "Họ giết bà ấy sao?"   "Trước kia Giang bá bá là người tài đắc lực dưới trướng phụ thân ta, bởi vậy, từ khi biết bà ấy là dâu Giang gia, bọn chúng đã xác định không bỏ qua cho bà ấy. Năm đó, trước Phong Sơn, bọn chúng ném thi thể bà ấy trở lại... Bà ấy bị bọn chúng chặt hết tay chân, mổ bụng, ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng bị xiên trên đao..."   Đầu Tình Lan bỗng ong ong, mặt trắng bệch.   Bộ Khê Khách nói: "Bọn chúng buông lời rằng: Họ Giang, nữ nhi ngươi cũng sẽ phải chịu kết quả này."   Tình Lan run lên, nén lệ nói: "Quả là cầm thú!"   "Kể từ lúc đó, tam tỷ đã thề phải lên chiến trường, thấy một người chém một người, tỷ ấy nói muốn chém nghìn thủ cấp của bọn Nguyệt Ngạn để mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng thấy được an ủi." Bộ Khê Khách nói, "Bà ấy là người Hạ tộc chúng ta, bị người Nguyệt Ngạn tộc vũ nhục tàn sát, Hạ tộc chúng ta đương nhiên phải báo thù cho tộc nhân mình. Nguyệt Ngạn càng uy hiếp như vậy chúng ta càng không sợ. Bắc Cảnh càng đi về Bắc càng ít đường sống, thổ địa cằn cỗi, tất cả đều là hoang mạc, cho nên đến khi thời tiết ấm lên, người Nguyệt Ngạn sẽ xuống phía Nam càn quét..."   Bộ Khê Khách thở dài: "Tình cảnh năm nay có chút khó khăn. Nguyệt Ngạn đổi tân vương, đó là người nham hiểm, làm việc hết sức cay độc. Kìm nén cả một mùa đông, nhất định chúng sẽ ồ ạt xuôi Nam. Vào đầu xuân, chúng ta muốn đánh một trận trực diện, phụ thân đã gửi thư đến Hoàng Đô, xin binh của triều đình chuẩn bị cho cuộc chiến. Ngoài ra... năm nay còn có chuyện cực kì khó giải quyết."   Tình Lan hỏi: "Là chuyện gì?"   Bộ Khê Khách vốn tưởng Tình Lan không có hứng thú với chuyện đánh giặc, sẽ cảm thấy những thứ này rất nhàm chán, nhưng không ngờ Tình Lan không những không sợ như hắn nghĩ mà lại còn có chút hiếu kì.   Bộ Khê Khách thấp giọng nói: "Lúc tam tỷ từ Tây Ngạn về Nhã Minh có mang theo một người, đang nhốt ở lán Tây, đó là sứ giả Bắc Địch bộ của Nguyệt Ngạn tộc đến đây mật đàm chuyện quy hàng... Nửa tháng trước chúng ta đã mật báo tám trăm dặm cho triều đình, đến giờ vẫn chưa nhận được chỉ thị của ca ca nàng. Chưa được hoàng đế đồng ý, phụ thân không dám tự gặp hắn ta đàm phán, mấy ngày nay mẫu thân đang tìm cách kéo dài thời gian..."   "Vậy các chàng sẽ đồng ý cho họ quy hàng sao?"   "Khó nói lắm." Bộ Khê Khách cau mày nói, "Trước khi thủ lĩnh Bắc Địch bộ ra thành ý, chúng ta không thể tin tưởng hoàn toàn. Tuy ông ta phái sử giả có ý đầu hàng ra, nhưng đó cũng là đang thử thăm dò bên này..."   Tình Lan thở dài, nói với giọng mất mát: "Thì ra chuyện phức tạp như vậy... Lúc ở Hoàng Đô, cứ tưởng trấn thủ biên cương là chỉ chống ngoại địch, không để chúng cướp đoạt quốc thổ Đại Lương, không ngờ, đánh giặc bảo vệ biên cương lại dính líu đến nhiều chuyện như vậy. Nếu đã vậy, không biết biên cương Bắc Cảnh khi nào mới được hòa bình thịnh vượng."   "Đợi trục xuất bọn chúng khỏi sa mạc, tu phục lại cổ đạo* thì Bắc Cảnh sẽ không còn chiến tranh..."   (*) cổ đạo: đạo lí truyền thống   Tình Lan hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa?"   "Có thể rất nhanh, mười năm, hai mươi năm, cũng có thể rất lâu, mấy đời con cháu nữa..." Bộ Khê Khách nhìn xa xăm, ôn tồn, "Cũng phải xem hoàng đế của Đại Lương ta có dám hạ quyết tâm không, có tầm nhìn xa trông rộng không..."   Tình Lan nghĩ đến tính văn nhược hay ngại của hoàng huynh, buồn rầu nói: "Sợ là không được."   Bộ Khê Khách bật cười: "Đúng là tiểu nữ to gan, nàng đang dị nghị quân chủ đấy."   Tình Lan nói khổ: "Hoàng huynh nhân từ, không có dã tâm, còn trong triều... trong triều văn thần thì nhiều mà võ tướng lại ít, thế gia đại tộc rắc rối phức tạp, ai cũng lo giữ đạo trung dung, chỉ cầu ổn định, không cầu công. Vậy, xem ra muốn đuổi man di Nguyệt Ngạn, khôi phục đường thông thương, xây dựng Bắc Cảnh yên ổn giàu có... kiếp này ta không chứng kiến được rồi."   Tình Lan nói xong, thấy mặt Bộ Khê Khách đầy vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn nàng.   Tình Lan hỏi: "Sao thế? Ta nói sai gì à?"   Bộ Khê Khách hoàn hồn, cười rực rỡ, "Không có gì, chỉ thấy công chúa sinh nhầm chỗ rồi... Cũng thấy rằng Bắc Cảnh có nàng thật vô cùng may mắn."   "Ôi, không gánh nổi." Tình Lan ngẩng mặt lên, hất mi nói, "Bắc Cảnh có ta may mắn hay không thì ta không biết, nhưng phò mã có ta đúng là vô cùng may mắn."   Bộ Khê Khách chắp tay, nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta lấy được công chúa là phúc phận tu được kiếp trước. Nếu đã thế, không biết công chúa có thể cho ta... hưởng phúc được không?"   Tình Lan còn chưa hiểu, Bộ Khê Khách đã hành động.   Tay hắn kéo đai lưng của Tình Lan, hắn cười nhìn nàng.   Lúc này Tình Lan mới phát hiện đai lưng của mình đã sớm bị hắn cởi ra rồi, "Lúc nào thế!"   Bộ Khê Khách nói: "Lúc nàng đang lo nước lo dân."   Tình Lan đưa tay cướp đai lưng, Bộ Khê Khách vừa tránh vừa nói: "Lâu rồi không kiểm tra bài vở của nàng, hôm nay vừa hay là một cơ hội. Không thì vậy đi, nàng dùng những gì ta và mẫu thân dạy cướp đai lưng trong tay ta, nếu cướp được thì ta buộc lại cho nàng, còn nếu không, công chúa... phải để ta hưởng phúc."   "Hưởng phúc cái đầu quỷ!" Tình Lan không kiêng kỵ lời nói gì nữa, mắng phò mã nàng là đầu quỷ rồi chụp đến đai lưng.   Bộ Khê Khách tránh được nhẹ nhàng, tựa như hồ ly giảo hoạt, cười híp mắt: "Ái chà, chợt nhớ ra trò chơi này quá bất công. Công chúa mới học một tháng, còn ta luyện công từ trong bụng mẫu thân rồi... Nếu không có gì xảy ra thì hôm nay công chúa không thể buộc đai lưng lên lại đâu."   Hắn nhảy lên tủ, cười nói: "Tình Lan, ta nói nàng nghe một câu."   Tình Lan chống nạnh thở hổn hển dưới tủ, ngẩng đầu trừng hắn một cái, nhỏ giọng mắng.   Bộ Khê Khách nói: "Đai lưng đã cởi thì tuyệt đối không buộc lại được nữa."   Tình Lan: "Ta cứ muốn buộc đấy!"   Bộ Khê Khách: "Đây là do nàng nói!"   Hắn nhảy xuống tủ, nâng eo Tình Lan lên, xoay một vòng rồi hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, nói: "Công chúa đã nói vậy, ta nào dám không nghe theo. Cho nên..."   Hai người ngã nhào trên giường, Bộ Khê Khách áp cổ tay Tình Lan, dùng đai lưng quấn lại, sau đó bắt lấy cổ chân nàng, cười nói: "Buộc thì buộc, không biết cách buộc này có làm công chúa hài lòng chưa?"   Tình Lan vừa giận vừa xấu hổ, gò má đỏ lên: "Chàng thật là!!"   Bộ Khê Khách không cho đó là xấu hổ, ngược lại còn lấy làm vinh quang, "Nàng thích."   Tình Lan kêu lên ô hỡi, lăn lộn trên giường.   Bộ Khê Khách sờ cằm, ngạc nhiên nói: "Ta vắng nhà có mấy ngày mà bản lĩnh lăn lội của nàng ngày càng thuần thục ấy nhỉ."   Hắn đưa tay đè eo Tình Lan lại, Tình Lan khóc lên một tiếng, rưng rưng nhìn về phía Bộ Khê Khách.   Bộ Khê Khách cúi người, đặt một nụ hôn xuống ngực nàng, "Thơm quá."   Tình Lan nói: "Chàng làm gì thì làm đi, không được nói!"   Bộ Khê Khách khẽ cười, tuân lệnh làm việc, cởi từng món y phục của nàng.   Tình Lan bỗng nhấc chân để ở tay hắn, hỏi: "Bộ Khê Khách, trước khi chàng thành hôn với ta, những lúc ở nhà thường làm gì?"   Bộ Khê Khách nói: "Đọc sách."   "Còn gì nữa không?"   "Tự mình làm đồ ăn, pha trà, sách mở ra có thể xem cả ngày." Bộ Khê Khách nói, "Trong sách tự có nhà hoàng kim, trong sách tự có dáng ngọc, lúc chưa có nàng, ta đều làm những việc này... nhưng bây giờ phải suy xét một chút..."   Bộ Khê Khách cười: "Vẫn là thành hôn tốt, trong nhà có kiều thê, còn đọc sách gì nữa!"   Hắn nói xong liền bắt đầu thưởng thức kiều thê của mình.   Tình Lan gào khóc hu hu, miệng cắn bả vai Bộ Khê Khách, đầu tiên là sám hối cho mấy ngay nay quá an nhàn buông thả, sau là mắng Bộ Khê Khách đáng ghét.   Bộ Khê Khách dừng lại hỏi: "Đáng ghét?"   Tình Lan: "Đáng ghét!"   "Cũng phải, công chúa không thể rời bỏ ta, ngẫm lại ta quả thật đáng ghét, khiến công chúa vừa khóc vừa cười, thường rơi lệ thút thít trong ngực ra... Thật là có lỗi."   Tình Lan càng nghe càng thấy lời này khó ngửi, hung hăng đập giường: "Vậy thì chuộc lỗi đi!"   "Ta đây không chuộc lỗi đâu." Bộ Khê Khách cười, "Toàn lực ứng phó đi."   Tình Lan hóa thành một vũng xuân thủy, vừa ấm áp vừa mềm mại, quấn lấy eo Bộ Khê Khách, lại buộc chặt tâm hắn, cuối cùng quanh quẩn bên thần hồn hắn.   Bộ Khê Khách lên lên xuống xuống, tâm trí say mê, hắn cắn tai nàng, khẽ thở dốc rồi thầm thì: "Tình Lan... Ở bên ta suốt đời, ở bên cạnh ta... Ta... Ta muốn hòa làm một với nàng... không cách xa nữa."   Ánh mắt Tình Lan mơ màng, sắc nước bao trùm, môi mọng hé ra, "Được..."   Vào đông, dường như ngày nào cũng cần xua lạnh giữ ấm, thể nghiệm hai cực băng hỏa.   Đây là sự ấm áp đặc biệt của mùa đông.   Mồng chín tháng Chạp, sau mấy ngày tuyết liên tục rơi nhiều, rốt cuộc trời cũng quang đãng, ánh nắng tươi sáng như mùa xuân.   Tình Lan nôn bánh nhân thịt Bộ Khê Khách làm cho nàng, lại nôn canh trứng thịt bằm Bộ Khê Khách làm cho nàng, dựa vào ngực hắn lặng lẽ rơi lệ.   Thầy thuốc đến, Tình Lan đưa tay ra.   Thầy thuốc im lặng.   Tình Lan tự giác báo cáo chuyện ăn uống: "Mấy ngày nay ta hay ăn linh tinh, chắc ăn phải món gì..."   Mấy ngày nay, Bộ Khê Khách đích thân xuống bếp, bao thầu từ trà đến cơm.   Tuy cơm hắn làm không theo cách thức thông thường, nhưng lại ngon ngoài sức tưởng tượng, Tình Lan không để ý gì mà ăn rất nhiều.   Thầy thuốc lui về sau hai bước, dập đầu một cái rồi ngẩng đầu lên tươi cười, "Chúc mừng điện hạ, là hỉ mạch!"   Tình Lan còn lẩm nhẩm mình đã ăn những gì, thực đơn vừa đọc đến bánh thịt bê thì nghe được hai chữ "hỉ mạch", nàng trợn tròn mắt, ngồi thẳng người lên.   Bộ Khê Khách cũng sửng sốt.   "... Hả?"   Tình Lan lơ mơ.   "Hả?!"   Tối hôm đó, Tình Lan bị một đám người vây quanh, di chuyển về phủ công chúa. Bộ Khê Khách cười ngốc, vừa vào Huệ Chỉ Viện liền kéo nàng ra xem hồ sen trước.   Băng trên mặt nước kết rất dày, không thấy được gì cả.   Thế nhưng hai kẻ ngốc cầm tay nhau đứng bên ao, thần sắc ôn nhu, ánh mắt ngậm cười.   ""Kết quả" rồi."   "Đúng vậy!"   Hai người liên tục gật đầu. Tình Lan nằm trong ngực Bộ Khê Khách. Bộ Khê Khách ôm nàng nói: "Xem ra chăm chỉ một chút liền có tác dụng."    Tình Lan sững người rồi "tặng" hắn một quyền, "Im miệng!"