Edit: Ashe   Ngày mùng 9, lúc hoàng hôn, Tình Lan đã chuẩn bị xong xuôi, mặc bộ đồ cưới đỏ thẫm hôm nay phủ tướng quân đưa tới, ngồi ở hành lang chờ Bộ Khê Khách đến đón.   Bắt đầu từ buổi trưa Nhã Minh Thành đã trở nên náo nhiệt, bây giờ mặt trời lặn xuống núi, Nhã Minh Thành càng có nhiều tiếng ồn ào hơn. Oanh Ca chạy đi xem mấy lần, trở về hưng phấn báo cáo với Tình Lan: “Thật là đông người! Tất cả đều cầm đuốc, đang nhảy múa, ăn mặc xinh đẹp, một đám người mang mặt nạ hồ ly nâng một người mặc quần áo đại hồ ly đi thật chậm rãi, vẫn còn đang hát đó!”   Vu ma ma hỏi: “Hát cái gì?”   Oanh Ca nói: “Nô tì nghe không hiểu, hình như là tiếng địa phương nơi này.”   Tình Lan sốt ruột hỏi nàng: “Ngươi có thấy phò mã không? Hắn có tới không?”   Oanh Ca lắc đầu: “Không có. Quá nhiều người, lại còn đeo mặt nạ, nô tì không thấy phò mã.”   Tình Lan lo lắng chà ngón tay lên hoa văn bông sen nổi trên cổ tay áo.   Đội diễn tấu sáo và trống vừa hát vừa nhảy hình như đã tới cổng phủ công chúa, vốn đang vô cùng náo nhiệt, nhưng khi đến đây tất cả âm thanh đều biến mất.   Tình Lan nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”   Vu ma ma nắm tay nàng trấn an, phát hiện đầu ngón tay nàng lạnh như băng.   “Công chúa đừng căng thẳng.” Ma ma an ủi, “Chỉ là một phong tục cưới, dân chúng chúc mừng thôi, công chúa cần nắm lấy…”   Bỗng nhiên trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến một tiếng ngâm dài.   Tiếng hát như vây quanh lấy phủ công chúa mà chậm rãi lưu chuyển, trong trời đất không có bất kì âm thanh nào khác, chỉ còn tiếng hát của hắn.   Tiếng ca trong trẻo, ngân mãi.   Tình Lan không hiểu hắn đang hát gì, nhưng khoảnh khắc nhịp điệu ấy rơi vào trong tai, nàng lại cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, trong mơ nàng đã nghe qua trăm ngàn lần.   “Là chàng!” Tình Lan đứng lên, nhấc váy chạy qua hành lang dài, nương theo tiếng hát mà đi.   Nàng chạy tới cổng phủ công chúa, tiếng hát không biến mất mà ẩn vào biển người. Bọn họ giơ đuốc, trên mặt vẽ hoa văn đỏ hoặc đeo mặt nạ Hồ Thần, thấy nàng đi ra liền hoan hô: Tân nương xuất hiện. Sau đó bắt đầu múa hát tưng bừng.   Ngọn đuốc xoay xung quanh nàng, trên người họ đung đưa những chuỗi hương thảo và chuông bạc, vang lên sột soạt.   Tiếng hát biến mất, dân chúng Nhã Minh Thành mặc trang phục lộng lẫy bắt đầu hát lên, bên xướng bên đáp, bên này xướng hỏi, bên kia đáp lời.   Lộn xộn, nhưng cũng náo nhiệt dị thường.   Tình Lan luống cuống một lúc, dần bình tĩnh lại.   Tiếng hát của bọn họ tràn đầy sung sướng, điệu múa xinh đẹp phóng khoáng, tựa như chim ưng dang cánh, lại càng tao nhã và mềm mại hơn chim ưng.   Những người này thoáng chốc đã đẩy nàng vào giữa biển người, ở trung tâm, một đôi nam nữ đeo mặt nạ đang múa với nhau.   Giống chim non xòe cánh, bả vai lay động dần xuống cánh tay, giống như đón gió, nhẹ nhàng bay lên.   Tình Lan nhìn một lúc đã hiểu ra, bọn họ hẳn đang bắt chước chim chóc theo đuổi bạn tình, từ truy đuổi chậm rãi biến thành thân mật hòa hợp.   Người xung quanh tự động đứng thành một vòng, tay nắm tay, xoay quanh đôi nam nữ ở giữa mà hát lên.   Tình Lan ngơ ngác đứng ở chỗ này, cũng bị nắm tay đi theo.   Bỗng nhiên, có một người đàn ông mang mặt nạ hồ ly vóc dáng cao lớn ném cây đuốc về phía đôi trai gái đang múa, người nam nhảy lên, tiêu sái nhận lấy cây đuốc, ánh lửa giữa không trung vẽ thành một đường cong. Dáng người của hắn nhẹ nhàng, cùng với người nữ giơ cây đuốc lên.   “Một phượng một hoàng, niết bàn trọng sinh…” Người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly mở miệng hát, trong khoảnh khắc, mọi người đều đồng thanh hoan hô, đôi trai gái lại tiếp tục múa hát, chậm rãi dung nhập vào đoàn người.   Ánh mắt Tình Lan đuổi theo bọn họ, thẳng đến khi không thấy người mới hoàn hồn lại, thấy mình đứng giữa biển người, mọi người đều vây quanh nàng ca hát nhảy múa.   Vài thiếu nữ đầu đội vòng hoa cười tiến tới, đeo vòng hoa cho nàng, hương thơm nồng nàn thấm vào ruột gan.   Dân chúng Nhã Minh Thành hát lên: “Tân nương lạc đàn, nàng tìm ai?”   Tình Lan không trả lời, nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như nghe không hiểu, nhẹ nhàng vỗ tay theo tiếng hát của bọn họ.   Mọi người liền cười, cười xong lại hát lần nữa.   Tình Lan lần này đã chú ý tới lời ca, nhưng do dự không biết nên trả lời hay chăng.   Từ khi nàng bị tiếng hát mê hoặc, chạy từ trong phủ công chúa ra đến giờ, nàng vẫn luôn ở một mình.   Nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi.   Nàng tìm kiếm Bộ Khê Khách, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện.   Rốt cuộc, mọi người không gọi nàng cùng lên hát nữa, mà đẩy ra một hán tử cao gầy, tiếng nói cực kỳ lảnh lót, hai tay bắc bên miệng hướng về phía Tình Lan hát: “Ta hỏi nàng ô, tân nương mặc giá y, tân lang của nàng ở nơi nào?”   Tình Lan hít sâu một cái, cười tủm tỉm nói: “Ta không biết.”   “Hắn chạy rồi sao?” Có một cô nương hát tiếp.   Tình Lan quay đầu, trả lời: “Chắc là chàng nấp đi, không để cho ta thấy.”   “Tân nương a, tân nương mặc giá y, sao không đi hỏi tiên nhân trên tuyết sơn?” Một vị lão giả tiếp tục hát nối.   Tình Lan suy ra chút hàm ý, ánh lửa lấp lánh trong mắt nàng, trên mặt nàng treo nụ cười, hỏi bọn họ: “Tiên nhân ở nơi nào?”   “Chỉ cần người có lòng thành, đi dọc theo hướng hoa phượng hoàng, liền có thể tìm được hắn.” Mọi người hát, rồi nhường ra một con đường.   Lúc này Tình Lan mới phát hiện, đằng sau đám người, nơi nàng hướng tới, sớm đã có một con đường dùng hoa đỏ tươi trải dọc, mà cuối đường chính là một chiếc xe hoa.   Trên xe, một người mang mặt nạ Hồ Thần màu trắng đang ngồi, đôi mắt trên mặt nạ đặt thật cao, như là đang cười nhìn thế gian, lại giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.   Bên người Hồ Thần là một vị lão nhân, tay ông cầm một cái đuôi hồ ly màu trắng, vung vẩy trong gió, là sứ giả truyền tin bên cạnh Hồ Thần.   Bốn phía quanh xe hoa là một đám đàn ông cao thấp béo gầy khác nhau, bọn họ cũng đeo mặt nạ hồ ly đỏ, giơ đuốc, lẳng lặng chờ Tình Lan đi tới.   Tình Lan xoa xoa ngực, lấy hết can đảm, đi qua.   Vây quanh xe hoa là dân chúng Nhã Minh thành hát ca bằng ngôn ngữ Yến Xuyên, a a ô ô, khúc hát thần bí mà vui mừng.   Chờ Tình Lan tới chỗ xe hoa, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Thần đang ngồi ở cao cao phía trên, dân chúng Nhã Minh thành đã ngừng ca hát lại.   Màn đêm một lần nữa trở nên hoàn toàn yên tĩnh.   Chỉ có ánh lửa nhảy nhót, thiêu đốt.   Tình Lan hỏi: “Phò mã của ta đâu?”   Không có ai trả lời.   Tình Lan lại hỏi: “Phò mã của ta đâu? Ngài có biết chàng ở nơi nào?”   Hồ Thần vẫn không nhúc nhích, sứ giả tiến lên, vung đuôi hồ ly trắng như tuyết, hỏi: “Ngươi là ai? Muốn tìm ai?”   Tình Lan cảm thấy thật thú vị, cười trả lời: “Ta là công chúa Đại Lương, ta muốn tìm phò mã của mình, chàng tên Bộ Khê Khách, là thủ vệ của Đại Lương, anh hùng canh giữ gia viên. Ta gả cho chàng, hôm nay, chàng nói muốn cùng ta thành hôn.”   Trong đám đông có người huýt sáo, có người hoan hô.   Tình Lan cười híp mắt nhìn Hồ Thần trên xe hoa, nói: “Dân chúng Nhã Minh thành nói cho ta, cái gì Hồ Thần cũng biết, nếu ta không tìm được phò mã của mình thì tới hỏi Hồ Thần, ngài nhất định biết phò mã của ta ở nơi nào.”   Sứ giả hỏi: “Công chúa Đại Lương, điều gì dẫn người tới nơi này?”   “Nhã Minh Thành…” Tình Lan chưa nói xong, đã thấy mọi người vây xem liều mạng lắc đầu.   Sứ giả hỏi lần nữa: “Công chúa Đại Lương, tân nương mặc giá y, tối nay, là điều gì dẫn người tới đây?”   “Ừ…” Tình Lan suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nói, “Ta biết, là tiếng hát. Ta nghe được tiếng hát của chàng, chàng nấp đi, không để cho ta thấy. Chàng hi vọng ta tìm được chàng.”   Lần này chắc là đúng rồi chứ?   Không ngờ, sứ giả lại hỏi: “Công chúa Đại Lương, tân nương mặc giá y, tối nay, là điều gì dẫn người tới đây?”   Lần này Tình Lan thật sự bối rối, nàng sửng sốt hồi lâu mới nhìn về phía dân chúng Nhã Minh Thành hai bên nhờ giúp đỡ.   Nhưng bọn họ đều lắc đầu, ra hiệu, lại không nói đáp án.   Đang lúc khó nghĩ, chợt nghe Kiểu Kiểu rống to: “Trừ ca, tại sao huynh lại tới nơi này tìm ca ta! Huynh nói mau huynh vui…”   Tình Lan không thấy Kiểu Kiểu ở đâu, cô bé vừa hét lên nửa câu đã im bặt, chắc là bị người bên cạnh hốt hoảng che miệng lại, dẫn đi rồi.   Tình Lan ngây người một lát, bỗng nhiên đã hiểu ra.   Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, lại thẹn thùng không dám nói ra miệng.   Đôi môi đỏ thẫm của nàng mở ra rồi khép lại, thật lâu cũng không thể cất lên lời.   Dân chúng Nhã Minh Thành sốt ruột, mọi người đều hận không thể thay nàng nói chuyện.   “Tân nương gan lớn có tân lang!” Có người hát lên, “Tân nương mới đến, đừng thẹn thùng.”   Dưới sự khích lệ của mọi người, Tình Lan hạ quyết tâm.   Nàng tự cho mình thêm can đảm, nắm chặt hai tay, cắn răng, nhắm mắt, run rẩy hô lên: “Bởi vì ta thích chàng, cho nên ta tới đây, muốn mời Hồ Thần giúp ta tìm chàng.”   Nàng nói xong, trong nháy mắt, cả thế giới dường như đều an tĩnh lại.   Nàng mở mắt ra, nội tâm tràn ngập dũng khí. Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, nhướn mắt nhìn về phía Hồ Thần trên xe hoa, lẩm bẩm nói một lần nữa: “Ta thích chàng… Thích Bộ Khê Khách, ta thật cao hứng, phò mã của ta là chàng…”   Sứ giả im lặng không nói.   Bỗng nhiên, Hồ Thần giơ tay lên, đón gió, rắc xuống từng mảnh cánh hoa.   Cánh hoa đỏ tươi rơi vào trên người nàng, trên giá y.   “Để chàng đi ra đây.” Tình Lan càng đứng thẳng hơn, trên mặt tràn đầy ý cười, nàng nói: “Để cho phò mã của ta ra đây, ta muốn gả cho chàng, công chúa Đại Lương, tân nương mặc giá y, quyết định gả cho chàng.”   Sứ giả vung tay lên, nói: “Nơi này có tân lang của người ư?”   Các nam nhân đeo mặt nạ hồ ly đỏ đứng xung quanh xe hoa nhảy lên, bọn họ không nói lời nào, chỉ nhảy múa, vẫy tay.   “Tìm tân lang của người, tháo mặt nạ của hắn xuống, mang hắn về nhà đi thôi.”   Tình Lan tò mò đi tới, những người đeo mặt nạ hồ ly đỏ kia càng nhảy vui vẻ hơn.   Tình Lan che miệng nở nụ cười.   Nàng chỉ vào một người vóc dáng cường tráng, chân lớn như cột thuyền, đầu to, đeo mặt nạ hồ ly đỏ, nói: “Ta biết ngươi là ai, ngươi chính là binh lính ngày đó tới đón dâu, tên Kim Thu.”   Con hồ ly vụng về kia hơi sửng sốt, gãi đầu, dưới mặt nạ truyền đến tiếng cười hắc hắc ngượng ngùng. Ngay sau đó hắn liền bị mấy người đeo mặt nạ hồ ly bên cạnh ba chân bốn cẳng kéo xuống, gõ đầu.   “Suỵt… đừng có lên tiếng.” Những người đeo mặt nạ hồ ly kia nói.   Tình Lan cười ha ha một trận, nhìn quanh xe hoa một vòng, tìm được phò mã của nàng.   Nàng quay về trước xe hoa, đứng ở đó cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn Hồ Thần.   Sứ giả hỏi: “Công chúa điện hạ, người tìm được phò mã rồi sao?”   Tình Lan gật đầu.   “Tìm được rồi.”   Nàng chậm rãi giơ tay lên, ngón tay xê dịch giữa một đám mặt nạ hồ ly đỏ, cười nói: “Ừm… là ai nhỉ?”   Hồ Thần ngồi trên xe hoa cử động một chút, giống như là rất căng thẳng.   Tình Lan hạ tay xuống, nói: “Ta phải đến bên cạnh Hồ Thần đại nhân, chính miệng nói cho ngài.”   Sứ giả hé miệng vui mừng, lui xuống.   Tình Lan leo từng bước một lên xe hoa, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Hồ Thần đại nhân lại gần một chút, ta nói cho ngài, ta chọn ai làm phò mã.”   Nàng nghe được dưới chiếc mặt nạ hồ ly trắng, Hồ Thần cười nhạo hai tiếng, tiếng cười quen thuộc khiến lòng nàng hoàn toàn bình tĩnh lại.   Hồ Thần nghiêng người tới gần nàng, Tình Lan vươn tay, tháo bỏ mặt nạ của hắn.   Dưới mặt nạ hồ ly là khuôn mặt như ngọc của Bộ Khê Khách, hắn cười, tròng mắt sâu thẳm, trong ánh lửa chập chờn, đôi mắt đong đầy nhu tình của hắn mị hoặc giống như một con hồ ly thực sự.   Hắn không nói gì mà ôm lấy nàng, cúi đầu xuống, đặt môi trên cổ nàng.   “Không sợ ta ăn nàng sao?” Hắn nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng nõn của nàng, thấp giọng khẽ nói.   Tình Lan lắc đầu: “Chàng là tân lang mà ta thích.”   Dưới xe hoa, dân chúng Nhã Minh thành đều hoan hô.   Mà giữa những tiếng hoan hô này, một đôi môi mềm mại hôn lên môi Tình Lan, thật ấm áp, giống như mật ngọt lấp đầy trái tim nàng.   Hắn nói: “Ta cũng thích nàng, tân nương của ta.”   Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly ngao ô một ngụm, ăn luôn tiểu bạch thỏ.   Tình Lan: Ha, tiểu bạch thỏ?