Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 448 : Tình cờ bắt gặp

"Đúng vậy. Ngoan ngoãn như thế là tốt nhất." Biểu hiện của Mộng Phạn khiến Huyết Minh tương đối vừa lòng. Quả nhiên, nàng ta vẫn rất biết thức thời như ở vị diện thứ 4 a. Không hổ là đồ đệ tốt của hắn. Đối diện với Huyết Minh, Mộng Phạn có thể nói là không dậy nổi nửa phần phản kháng. Chỉ liên tục gật đầu, ra vẻ bản thân đã hiểu được. Lúc này, nàng đã sớm không còn tâm tư muốn trèo lên cành cao nữa. Bởi vì nàng nhận ra, kẻ trước mặt mình căn bản không phải tiên nhân gì cả, mà chỉ là một cái ma quỷ đội lốt người tốt! "Công...công tử xin đừng giết ta. Ta có thể làm bất cứ điều gì ngài muốn, xin đừng có giết ta mà..." "Đừng căng thẳng như vậy. Việc ta muốn ngươi làm rất là đơn giản." Tà ác cười, Huyết Minh liền trực tiếp đem mệnh lệnh của mình quán thâu vào trong đầu óc của nàng. Nghe xong mệnh lệnh, Mộng Phạn cũng cảm thấy việc này xác thực là không khó. Vì vậy liền vội vàng quỳ xuống, bày tỏ lòng trung thành:"Mộng Phạn nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của công tử." Mặc dù không biết sau khi làm xong, hắn có thể buông tha cho nàng không. Nhưng dù chỉ là sống thêm một ngày, có được nửa điểm hy vọng, nàng cũng sẽ không buông bỏ. - -------------------------- "Vi Vi! Vi Vi!" Hạ Vi đang ngồi may y phục, nghe thấy tiếng gọi của Vệ Tiếu Điệp, nàng liền lập tức ngẩng đầu. Vừa cắt chỉ, vừa ôn nhu hỏi:"Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy a Tiểu Điệp?" "Hôm trước ngươi không phải nói sắp sửa may xong y phục tặng cho Tiểu cung chủ hay sao? Cho ta mượn một lát." Vừa bước vào, Vệ Tiếu Điệp liền đã nói thẳng. Thần thái có phần nôn nóng, phảng phất rất gấp rút. Kể từ ngày từ Quỷ thành trở về, mối quan hệ giữa Hạ Vi và Huyết Minh cũng trở nên ngày càng tốt đẹp. Khiến nàng đã có thể thả lỏng tâm tình, không cần lo cho việc tình cảm của nàng ấy nữa. Đương nhiên, nàng ấy đã không cần lo, nhưng nàng thì cần! Sau nửa tháng tìm kiếm mục tiêu, nàng rốt cuộc cũng đã tìm được "cây thang" có thể để bản thân leo lên rồi. Mặc dù thân phận đối phương không cao, thậm chí còn có chút thấp. Thế nhưng, không chịu nổi đối phương giao thiệp và có quan hệ rộng a! Từ ngày trở về, đối phương không chỉ được Liễu Ninh Anh ưu ái, mà còn được Âu Dương Thụy thừa nhận. Quan hệ với Từ Huyết Minh cũng rất không tồi. E rằng đợi khi trở về Vạn Kiếm tông rồi, rất dễ dàng liền sẽ được nâng lên thành hạch tâm đệ tử. Lúc này, Hạ Vi chỉ vừa cắt chỉ xong. Nghe lời Vệ Tiếu Điệp nói, mặt nàng liền đỏ lên, vội chối:"Không...không phải may cho...Tiểu cung chủ..." "Được rồi, được rồi, không phải liền không phải. Ở đây có đúng không? Cho ta mượn đi." Biết rõ Hạ Vi da mặt mỏng, Vệ Tiếu Điệp cũng không lại quan trọng hóa vấn đề này. Nhìn thấy bộ bạch y đặt trên bàn, nàng liền chủ động tới cầm. "Khoan, khoan đã Tiểu Điệp..." Thấy Vệ Tiếu Điệp đang vội, Hạ Vi cũng không tiện ngăn cản. Chỉ là thấp giọng nhắc nhở:"Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hư y phục." "Đã biết. Khẳng định sẽ đem nó trả lại nguyên vẹn để ngươi mang đi tặng lang quân trong lòng." Mắt đẹp trợn tròn, Vệ Tiếu Điệp bĩu môi, bất đắc dĩ hứa hẹn. Hai tay cũng giảm nhẹ lực đạo, tránh cho y phục bị nhăn. "Nếu không còn gì nữa, ta đi trước." "Được, ngươi đi đi." Mặc dù không biết Vệ Tiếu Điệp cần vật này làm gì. Nhưng Hạ Vi sẽ không đi hỏi quá nhiều mà chỉ chuyên tâm giúp nàng ấy. Dù sao nàng ấy cũng đã giúp đỡ nàng nhiều như vậy. - ------------------------- Buổi tối, Huyết Minh xách theo đèn lồng, cứ vậy đi dạo dọc theo đường mòn của Minh Nhật tông. Lúc này mặc dù vẫn chưa đến giờ "giới nghiêm", nhưng dọc đường cũng đã không còn người qua lại. Huyết Minh vốn chỉ định ra ngoài hóng mát, nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra được một chút "tiếng gió". Thầm nghĩ kẻ nào đang lén lút làm việc mờ ám. Hắn liền sử dụng Tiêu Dao Du, lặng yên không một tiếng động tiếp cận, phóng lên một ngọn cây gần đó. Nương nhờ theo ánh trăng phai mờ. Có thể lờ mờ nhìn thấy, phía sau hòn giả sơn đang có hai thân ảnh lén la lén lút. Rõ ràng hơn là một nam một nữ. Thiếu niên thì nằm trên mặt đất, tứ chi bất động, tựa như bị điểm huyệt. Chỉ có đầu là có thể hoạt động được. Lúc này, hai mắt y gần như đang phun lửa nhìn lấy thiếu nữ kia, gằn từng tiếng một:"Vệ Tiếu Điệp, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? tốt nhất nên thả ta ra, nếu không đừng trách ta không nể tình!" Y là bị một bức thư nặc danh lừa gạt tới đây. Ban đầu, y cũng có chuẩn bị vô cùng cẩn thận, chỉ là muốn tới nhìn xem kẻ nào đang giở trò quỷ. Mà khi nãy, bởi vì ánh trăng và chiều cao nguyên nhân, y liền bị kẻ này đánh lừa, nhận lầm nàng ta là Từ Huyết Minh. Chưa kịp tiếp cận liền đã bị nàng ném một nắm bột phấn vào mặt. Sau đó mới trở thành tình trạng như hiện tại. Lúc này, Vệ Tiếu Điệp vẫn còn khoác lên người ngoại sam màu trắng giống với Huyết Minh. Đối diện với sự tức giận của thiếu niên, nàng căn bản là chẳng thèm quan tâm. Bắt đầu cởi y phục của mình. "Bây giờ ngươi cứ tức giận đi, một lát nữa ngươi sẽ thích thôi." Ngồi ở trên nhánh cây cao, Huyết Minh rất hăng hái nhìn xem một màn này. Thậm chí còn cùng hệ thống tán gẫu:"Hệ thống, kỳ thực ta thấy mức độ phục vụ của ngươi vẫn còn có chút kém a. Không có bắp rang với coca gì cả." [...............] Lúc này, hệ thống cũng đang xem được mùi ngon, căn bản là lười cùng hắn đấu võ mồm, bắt đầu bình luận. [ Ký chủ, ngươi nhìn xem, nữ nhân này mông không cong, ngực không nẩy gì cả a. Bụng còn có chút mỡ thừa, chắc là bình thường hết ăn lại nằm, ít vận động rồi...] "Hệ thống, body shaming là một thói quen xấu." Chống cằm nằm xuống, Huyết Minh liền thuận miệng can ngăn:"Nhưng mà đối với loại mặt hàng như nàng, thì nói càng thậm tệ càng tốt. Ta ủng hộ." Không giống với hai người bọn họ còn có thời gian và tâm tình tán gẫu. Thiếu niên đã sớm ghê tởm, tức giận đến nổ tung. Nhất là khi nữ tử kia còn cởi hết y phục ngồi lên hông mình, y liền buồn nôn không chịu nổi:"Cút!" Không quản thái độ của thiếu niên, Vệ Tiếu Điệp vẫn chỉ chuyên tâm đi "khiêu khích" thân thể y. Chậm rãi cởi bỏ y phục y. Đối với mị lực của cơ thể bản thân, nàng vẫn là rất tự tin. **Bù chương.