Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 439 : Chiến!
Lúc này, cả người Tiếu Thương Thiên đều đã bao phủ bên trong quỷ khí. Đối diện với Nam Cung Trường Hận, mặc dù hắn biểu hiện phách lối dường nào, nhưng lúc chiến đấu, hắn vẫn là không dám khinh địch.
Không giống với Tiếu Thương Thiên cẩn trọng, Nam Cung Trường Hận lại lộ ra vô cùng tùy tiện. Thậm chí còn có thời gian phân tâm, ngưng tụ một vòng linh lực đến bảo hộ Huyết Minh, đem hắn đưa ra khỏi trung tâm chiến trường.
"Đại ca..." Vốn định hỏi Nam Cung Trường Hận có nắm chắc đánh thắng Tiếu Thương Thiên hay không. Nhưng Huyết Minh nửa đường lại sửa lời:"Cần bao lâu thời gian có thể đánh bại hắn ta?"
"Hai chiêu." Nam Cung Trường Hận nhàn nhạt nói, tựa như đang cảm khái hôm nay trời thật xanh. Mức độ tự tin này khiến Huyết Minh không khỏi câm lặng, đồng thời lại ẩn ẩn chờ mong.
"Xuất chiêu đi."
Tiếu Thương Thiên cũng không cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn vừa xuất chiêu, chính là lựa chọn chiêu thức mạnh nhất của mình, dồn hết tất cả sức lực vào trên môn thần thông này.
"Quỷ Tế."
Lúc này, Tiếu Thương Thiên cũng phóng lên hư không, giơ cao Đoạt Quỷ đao. Mặt đất, bầu trời bắt đầu cuộn trào quỷ khí, như trăm vạn lệ quỷ bị đem đi tế tự, phát ra tiếng oán than dậy trời. Từng đầu lệ quỷ vặn vẹo bám vào trên thân đao, khí lãng phất bay hắc phát cùng tà áo của Tiếu Thương Thiên, tựa như quỷ vương hàng lâm.
"Phá!"
Tiếu Thương Thiên vung đao chém tới, cự đại quỷ khí đem chu vi trăm dặm xung quanh đều quét sạch. Bất kể là tù nhân hay là sơn khoáng cao chọc trời đều không may mắn thoát khỏi. Trăm vạn quỷ vật tạo thành lốc xoáy, nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi, thẳng hướng Nam Cung Trường Hận.
"Thôn Phệ pháp tắc? Thú vị." Nam Cung Trường Hận phẩm vị. Đồng thời, tại thời khắc này lại đưa một ngón tay ra, hướng về phía Quỷ Tế, khẽ điểm:"Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."
Một chỉ dường như hời hợt của Nam Cung Trường Hận, lại làm thiên băng địa diệt. Nơi mà hắn điểm vào, hư không phát ra một tiếng "ầm" vang nổ tung, thiên địa pháp tắc, đại đạo phạn âm, linh khí trong thiên địa,... Đều không có một thứ may mắn thoát khỏi số kiếp bị đè bạo.
Đứng trước cường thế vượt xa thiên địa chi lực của chỉ kình. Trăm vạn quỷ vật liền tựa như con sâu nhỏ đồng dạng, bị chỉ pháp đè bẹp thành một khối cặn bã. Lúc này, chỉ kình vẫn còn uy lực khôn cùng, tiếp tục đánh về phía Tiếu Thương Thiên.
"Tiệt Thần Chỉ." Một chỉ điểm ra, tinh thần cũng phải vẫn lạc.
Trong đầu nhảy ra dòng chữ này, Tiếu Thương Thiên không dám chậm trễ, liên tục chém ra ba nhát Quỷ Tế liên tiếp, cố gắng mài mòn uy lực của Tiệt Thần Chỉ.
Sau ba chiêu Quỷ Tế, lực đạo của Tiệt Thần Chỉ đã giảm hết chín thành. Thấy thế, Tiếu Thương Thiên liền vội vã tránh sang một bên, cùng chỉ kình gặp thoáng qua nhau. Một cỗ Lực chi pháp tắc pha trộn với Không gian pháp tắc liền phả vào trên mặt Tiếu Thương Thiên. Làm hắn một trận nghĩ mà sợ.
Không dám tin tưởng, chỉ là một phần uy năng nhưng môn thần thông này vẫn đáng sợ như vậy.
Chỉ kình vừa sượt qua người Tiếu Thương Thiên liền đâm thẳng vào đại nhật đang treo cao trên trời. Theo một tiếng "lệ" vang lên. Một đầu thần điểu lông tóc kim quang liền bị oanh tạc thành từng mảnh, vẩy khắp mặt đất đều là. Chứng kiến một màn này, khỏa đại nhật còn lại cũng lập tức sợ hãi chuồn êm, biến mất phía sau một ngọn khoáng thạch.
Chưa để Tiếu Thương Thiên kịp thở dốc, Nam Cung Trường Hận liền đã chủ động công kích. Động tác của hắn vẫn hời hợt như cũ, chỉ thản nhiên đè úp bàn tay xuống. Theo sau đó, cả tiểu thế giới này liền bắt đầu "răng rắc" nứt ra, hỗn độn khí lưu theo khe nứt chui vào, tịch diệt vô số thiên địa chi khí cùng với những tù nhân xấu số đứng gần đó.
Trên bầu trời bắt đầu ngưng tụ ra hình dạng của một cái cự thủ, đem cả thương khung đều che đậy. Uy áp tỏa ra, khiến người ta hít thở không thông. Nhưng bởi vì Nam Cung Trường Hận tận lực áp chế, nên chưởng lực cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới những thứ xung quanh mà chỉ nhắm vào một mình Tiếu Thương Thiên.
Bởi vì hắn biết, nếu triệt để buông thả uy lực của Già Thiên Chưởng, thì phiến tiểu thế giới này khẳng định sẽ trực tiếp băng diệt.
Đứng mũi chịu sào, Tiếu Thương Thiên chỉ cảm thấy thiên địa đen tối, đều bị một bàn tay che đậy. Lực chi pháp tắc trong thần thông này, ép đến hắn không tài nào thở nổi. Quỷ thân tu luyện đã lâu cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Hắn dùng Đoạt Quỷ đao đến chống đỡ uy thế của Già Thiên Chưởng, một bên lại điên cuồng hấp thụ quỷ khí trong thiên địa.
Thế nhưng, sự cố gắng này chỉ tựa như muối bỏ biển, cung không đủ cầu.
Cự thủ dần dần đè ép xuống, nhấc lên từng trận cuồng phong réo rắt, cuốn bay tất cả núi khoáng trên vị diện. Huyết Minh dù có vòng sáng bảo hộ, nhưng vẫn như cũ bị hình ảnh khủng bố tựa tận thế hàng lâm này làm chấn động.
Dưới lực lượng kinh khủng, Tiếu Thương Thiên liền từng chút một quỳ xuống. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, dù cho lục phủ ngũ tạng đang không ngừng sôi sục.
Cuối cùng, dưới vạn chúng chú mục, cự thủ liền ầm ầm rơi xuống. Ở trên mặt đất hình thành một cái hố sâu không đáy, rộng hơn ngàn dặm. Khói mù giăng đầy trời, khiến tầm mắt đám người chịu vô vàn cản trở.
Đợi khi mây mù tán đi, đám người mới có thể nhìn đến thấy được tình hình của Tiếu Thương Thiên. Chỉ thấy lúc này, giữa vạn dặm đại địa bị hủy diệt. Có một gò đất trên dưới chục trượng vẫn còn trơ trọi giữa cô tịch.
Tiếu Thương Thiên đứng thẳng, pháp bào trên người rách nát không thôi. Mặt nạ vỡ nát, lộ ra gương mặt dữ tợn trắng bệch không còn giọt máu. Phát quan không biết rớt từ khi nào, mái tóc rối tung tựa như người điên. Nào còn phong thái của Quỷ Diện Quân kia chứ?
Chỉ là, nhìn thấy hắn cư nhiên lại còn sống. Xung quanh liền liên tục truyền tới tiếng hít khí.
Mẹ ta a. Cái này vẫn chưa chết?
Đừng nói những người khác, ngay cả Nam Cung Trường Hận cũng đều bị mức độ ngoan cường của Tiếu Thương Thiên làm động dung. Có thể sống dưới hai chiêu của hắn, đúng là hiếm thấy a.
Không quản những người khác, lúc này, ánh mắt Tiếu Thương Thiên vẫn chỉ nhìn về phía Huyết Minh. Trong nháy mắt, khiến hắn có cảm giác đối phương đã quay trở về thành Quân Mặc, một thiếu niên hay ngượng ngùng, lại có chút ngây thơ, trong sáng, đứng dưới gốc cây nhặt hoa đào, yếu ớt khẩn cầu...
"A Minh, đi với ta..."
Huyết Minh:...............
Ha hả, đừng tưởng ngươi đáng thương thì lão tử sẽ mềm lòng. Lão tử có ngu mới đi với ngươi.
Truyện khác cùng thể loại
184 chương
110 chương
124 chương
137 chương