Hồng Liên Giáo bị chiêu trò khác người của Khương Hồng Cơ làm cho gà bay chó sủa, người người kinh hoảng, mặt mày đám cấp cao thì tối sầm như chết cha chết mẹ. Bọn chúng biết mục tiêu xuất chính của Khương Hồng Cơ là mình, nhưng vẫn cầu khẩn cô đi chỗ khác mà kiếm chuyện. Ngày lại ngày trôi qua, tin tức trinh thám báo về ngày càng ít, đám cấp cao bắt đầu ngồi không yên. “Hôm nay gọi mọi người tới đây là vì muốn bàn đối sách, giáo chủ vì chuyện này đã không yên giấc nhiều ngày, chúng ta là tay chân của giáo chủ đương nhiên phải giúp người phân ưu, không biết mọi người có kế sách gì không?” Đó là một thư sinh trẻ tuổi anh tuấn nhã nhặn, nhìn thì rụt rè ngại ngùng nhưng thực ra chứa đầy một bụng xấu xa. Trước khi loạn lạc xảy ra, gã là một kẻ gian dâm lừa gạt, cả ngày tụ tập đàn đúm với đám quả phụ. Thừa dịp “gió Đông” là trận động đất Thương Kinh, gã nhảy lên thành cấp cao Hồng Liên Giáo. Được giáo chủ tín nhiệm, gã thường lấy lông gà làm thẻ lệnh, cáo mượn oai hùm ức hiếp giáo chúng. An Thối cũng ở trong đám người. Có viện trợ tài chính từ Khương Hồng Cơ, kế hoạch lôi kéo người của An Thôi ngày càng thuận lợi. Một đám dân chúng ngu muội mù chữ xuất thần dân dã sao có thể là đối thủ của An Thôi? Dù ban đầu chúng rất dè chừng, nhưng sau khi bị An Thối lung lạc thì ai nấy đều hận không thể móc tim ra cho hắn. Vì thế, An Thôi từ một thủ lĩnh nhỏ giờ đã chuyển mình trở thành thủ lĩnh bậc trung, có tư cách tham gia hội nghị. Đúng như lời Về Từ nói, diễn xuất của An Thối không một lỗ hổng, nếu đặt vào thời đại của đám khán giả livestream thì có khi còn có thể giật giải Oscar. Hắn ta mong Khương Bổng Cơ thắng hơn bất cứ ai, cho nên hắn dốc sức liều mạng vì cô hơn bất kỳ kẻ nào. Khương Bồng Cơ thắng, hắn mới có tiền cược để trở mình. Nghe xong câu hỏi của tên cấp cao, một đám thủ lĩnh dưới trướng mù mịt nhìn nhau. Kếu bọn chúng bày mưu tính kế ư, chuyện cười gì thế? Không khí trong phòng trở nên lúng túng. Tên thư sinh dường như cũng nhận ra điều ấy, gương mặt gã đỏ lên hiện vẻ xấu hổ. Não gã bị nhúng nước mới đi hỏi một đám ngu muội tứ chi phát triển câu này. Gã đang nghĩ làm thế nào mới có thể chuyển chủ đề, An Thôi bèn bước ra khỏi hàng. So với đám cơ bắp mười ngày nửa tháng không tắm rửa thì An Thôi trồng nhã nhặn quý phái hơn nhiều. An Thôi mở miệng nói: “Tiểu nhân nguyện vì bá nghiệp của giáo chủ kính dâng sức mạn” Tên thư sinh mắt sáng rực, cảm giác được mùi của đồng loại gã bèn vội vàng hỏi: “Người tên là gì?” An Thôi báo tên, hắn cũng không giấu giếm tên thật, dù sao với trình độ của Hồng Liên Giáo thì còn lâu mới biết An Thôi là ai. “Ngươi có ý gì sao?” Thư sinh nhã nhặn hỏi, gọi thẳng tên chữ của An Thôi: “Đa Hỉ mau nói đi.” Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Tên thư sinh là mưu sĩ được giáo chủ Hồng Liên Giáo nể trọng, chút mực chữ kia ăn hiếp dân chúng được chứ đối mặt kẻ địch như Khương Hồng Cơ thì có chút giật gấu vá vai. Thế nên gã mới mở cuộc họp này nhằm duy trì lòng tin của giáo chủ. Cả đám cùng hợp lực nghĩ cách giải quyết vẫn tốt hơn là suy nghĩ một mình. Nhìn thấy An Thôi, thư sinh như thấy được hy vọng. Tướng mạo An Thối chỉ là thứ yếu, mấu chốt là phong thái nhã nhặn quý phái đó, vừa nhìn là biết hắn có học, xuất thân không hề đơn giản. Trong tâm niệm của tên thư sinh, người có học chắc chắn phải thông minh hơn đám vai u thịt bắp. An Thôi cân nhắc một lúc mới chậm rãi nói: “Theo tiểu nhân, bây giờ không phải là lúc gấp gáp” Thư sinh nhíu mày, trong lòng hơi không vui, bây giờ không gấp thì chờ người ta gác đao lên cổ rồi mới gấp à? Thế nhưng khó mà tìm được một người có học, gã vẫn cố nhịn xuống. “Sao lại nói như thế?” An Thối thẳng lưng ưỡn ngực nói một cách khí thế: “Tiểu nhân nghe nói Hoàng đế Đông Khánh ban chiếu Cần Vương, kêu gọi anh hùng hào kiệt trong thiên hạ đến cứu giá. Tên Liễu Hi này có được quận Phụng Ấp và quận Thượng Dương, binh mã trong tay đến ba bốn mươi nghìn quân, ắt cũng muốn đi Cần Vương cứu giá. Nếu tên đó không đi thì chính là loạn thần tặc tử, anh hào thiên hạ ai cũng có thể tru diệt. Vì thế Liễu Hi nhất định phải đi Cần Vương” Thư sinh kinh ngạc, vẻ mặt như phát hiện ra vùng đất mới, sao gã không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Gã làm bộ như đang dẫn dắt, phân tích đầu ra đấy. “Nói như vậy... Liễu Hi điều binh không phải vì đánh chúng ta mà là vì xuôi Nam Cần Vương?” Dù An Thôi là diễn viên lâu năm rất yêu nghề nhưng khi đối mặt với thằng cha khờ khạo này cũng có cảm giác không diễn nổi. Rốt cuộc ai cho giáo chủ Hồng Liên Giáo dũng khí để một tên vô dụng như thế làm mưu sĩ? Không có não à! Nếu Liễu Hi điều binh là vì Cần Vương, sao có thể bỏ cả ăn Tết? Với tình thế Đồng Khánh hiện nay, ai thèm để ý đám hoàng thất nửa sống nửa chết đó chứ? Nhưng dù sao thư sinh cũng là “đầu óc” của Hồng Liên Giáo, đóng vai mưu sĩ, An Thối không thể để gã mất mặt. Thế là, hắn nói: “Đúng là có khả năng như thế? Thư sinh vừa muốn thở phào, không phải đánh Hồng Liên Giáo là tốt quá rồi, nhưng An Thối lại bổ sung một câu. “Thế nhưng tiểu nhân cân nhắc lại, tên Liễu Hi này e là dương đông kích tây để đánh Hồng Liên Giáo chúng ta” Thư sinh vừa thở phào giờ lại hít một hơi lạnh. “Cái gì?” An Thôi cười, vô cùng tự tin nói: “Liễu Hi đã củng cố quận Phụng Ấp, mùa đông lại tiếp quản quận Thượng Dương, tình hình Thượng Dương thế nào tất cả mọi người đều biết. Giáo chúng ta và Thanh Y Quân đánh nhau tưng bừng mãi không xong, nói cách khác, quận Thượng Dương Liễu Hi lấy được hoàn toàn bảo toàn lực lượng. Binh mã quận Thượng Dương lại thêm quận Phụng Ấp, thế lực của tên này đã như mặt trời ban trưa, nếu tiểu nhân là Liễu Hi đương nhiên sẽ hy vọng nhận lúc khí thế mạnh mẽ một hơi đánh chiếm quận Thừa Đức, thống nhất Hoàn Châu” Cả Đông Khánh chỉ có sáu châu, Liễu Hi độc chiếm một chầu! Thư sinh nghe xong cảm thấy vô cùng có lý. Nhưng nếu gã thông minh hơn một chút là có thể phát hiện ra An Thôi chỉ đang lừa gạt gã mà thôi. An Thôi nói rất nhiều, nhìn thì có vẻ rất có lý, nhưng thực ra chủ yếu là nói nhảm, không có tác dụng gì. Thư sinh bị trí thông minh của An Thổi thuyết phục, nhưng gã lại sợ mình biểu hiện không bằng An Thôi, ảnh hưởng đến uy vọng của gã trong Hồng Liên Giáo, bèn mời An Thôi đến sảnh sau nói chuyện. Vừa ngồi xuống thư sinh liền vội vàng hỏi: “Đa Hi, sao vừa rồi ngươi lại nói không gấp?” An Thôi thầm nhíu mày, hắn không thích người ngoài tùy tiện gọi thẳng tên chữ. Thế nhưng hắn không thể hiện ra, còn tỏ vẻ kích động như “sắp được trọng dụng”. “Cái này..” An Thôi cũng không vòng vo mà nói ra “phân tích” của mình: “Theo tiểu nhân, Liễu Hi không nỡ bỏ miếng thịt mỡ sắp tới miệng nhưng lại không dám không đi Cần Vương, vì vậy nếu muốn vẹn toàn đối bên, có thể tên đó sẽ dùng kỵ binh đánh lén giáo ta...” >