Hai người im lặng một lúc lâu. Kỳ Quan Nhượng dè dặt hỏi: “Vậy chủ công tính xử lý ra sao?” Khương Bồng Cơ cười giễu: “Tạm thời giả bộ không biết đi, ta muốn xem rốt cuộc người đó có thể kiên nhẫn tới khi nào. Ta đã tìm ra đầu mối cho mục đích của người đó rồi... Hơn nữa, ta rất tò mò vẻ mặt của người đó khi thấy mọi tính toán cực khổ bị đổ sông đổ bể” Kỳ Quan Nhượng quá ít thông tin, nghe Khương Bồng Cơ nói xong chỉ thấy mờ mịt như đi trong sương mù. Nhưng giọng điệu rét lạnh của phương Bồng Cơ lại khiến anh ta nổi da gà. “Vậy... cứ để thế sao? Không cần đề phòng ạ?” Kỳ Quan Nhượng hỏi. Khương Bồng Cơ nhướn mày nở nụ cười gian manh: “Trước khi chủ công nhà huynh trở thành bá chủ thiên hạ thì người đó sẽ không ra tay với ta đầu, không những không cản trở mà còn dùng hết khả năng giúp đỡ. Chuyện tốt dâng tới tận cửa như thế không lấy thì phí của, người đó hẳn còn cho rằng ta ngu muội không biết gì, thậm chí sắp xếp hàng loạt manh mối sai lệch dẫn ta đi lòng vòng. Nào ngờ, có khi quá chu đáo cũng là một sơ hở..” Kỳ Quan Nhượng cho rằng Khương Hồng Cơ đã nói xong, cô lại bồi thêm một câu: “Chuyện này chỉ từ miệng huynh qua tại ta, không được cho người thứ ba biết” Cổ xưa nay không làm việc không có mục đích, phong thư trả lời của Ngụy Uyên tiên sinh nhìn như không có gì nhưng Khương Đồng Cơ đã bắt được manh mối. Ha ha. Tính toán ta à? Tưởng người thông minh trên đời này chết hết rồi sao? Nếu đã muốn hại nhau thì cứ thử xem ai cao tay hơn. Khương Bổng Cơ đưa tay day day trán: “Văn Chứng, giúp ta viết một phong thư” Kỳ Quan Nhượng vô thức hỏi: “Viết cho ai?” Khương Bổng Cơ đáp: “Viết cho cha ta... Nói thứ đệ năm nay đã mười hai tuổi, ở mãi quận Hà Gian cũng không tốt, dù sao cũng nên có một trưởng bối dạy bảo cho nó. Công vụ bên ta bận rộn, vừa lúc bên cha ta lại rảnh rỗi nên để cha ta dạy bảo nó đi... Tuy là con thứ, nhưng thứ đệ cũng họ Liễu, nếu không nên thân chẳng phải sẽ ảnh hưởng danh tiếng gia tộc sao? Làm vậy vừa có thể hù người kia, vừa không rút dây đồng rừng Liễu Xa cũng rất lợi hại. Thứ nữ Liễu Huyền là con gái của Xương Thọ Vương và Vương Huệ Quân, sau đó gả vào hoàng thất Đông Khánh làm vợ cho con trai của hoàng đế và Vương Huệ Quân. Anh em cùng mẹ khác cha loạn luân, Liễu Xa là chủ mưu đứng sau lại đóng vai nạn nhân được người khác thương xót. Còn đứa con trai thứ này... Ha ha, thân phận cũng không đơn giản. Ai nói phụ nữ lòng dạ hẹp hòi? Đàn ông mà đã ôm hận thì khi trả thù càng khiến người ta rợn tóc gáy. Khương Hồng Cơ không hề nghĩ tới hậu viện bé nhỏ của Liễu phủ lại tập trung nhiều chuyện trời ơi đất hỡi như the. Kỳ Quan Nhượng ngu mặt, anh vốn cho rằng Khương Hồng Cơ bị đả kích lớn mới nói thế, lúc định thần nhìn lại mới thấy cô hoàn toàn tỉnh táo. “Vâng.” Kỳ Quan Nhượng đáp lời. Khương Bổng Cơ kết thúc vấn đề một cách rất dứt khoát, xua tan không khí nặng nề vừa rồi, sau đó chuyển chủ để sang cách nhìn của Kỳ Quan Nhượng đối với mưu kế của Dương Tư. Kỳ Quan Nhượng rất thích mưu kế của Dương Tư. Giả giả thật thật chơi thật đã nghiền. Đánh trận trước giờ không phải là chuyện một cộng một bằng hai, âm mưu quỷ kế luôn có thể khiến người ta thu được lợi ích không ngờ tới. Hồng Liên Giáo có người của bọn họ cài vào, nếu điều khiển hợp lý thì lấy được huyện Kim Môn là chuyện ván đã đóng thuyền. Khuyết điểm duy nhất chính là... Vẻ mặt Kỳ Quan Nhượng nghiêm lại. “Chủ công thiếu gì binh giỏi tướng tài trung thành, sao lại phải mạo hiểm như thế?” Chủ công nhà người ta còn cầu ở lì trong nhà không được, từng giây từng phút khắc ghi câu nói quân tử không vào chốn hiểm nguy. Còn chủ công nhà mình lại khác người, ngày nào cũng nghĩ mọi cách chạy ra ngoài. Hơi chớp mắt một cái là chạy tuốt luốt nơi nào không biết. Trước đó do có nhiều người nên Kỳ Quan Nhượng cũng không tiện mở miệng khuyên bảo, nay chỉ có hai người bọn họ, anh ta không cần phải cố kỵ nhiều nữa. Khương Hồng Cơ cũng rất thẳng thắn: “Văn Chứng, huynh còn nhớ lúc trước huynh quen ta như thế nào không? Muốn làm gì thì làm đó, không muốn thì đừng mơ mà ép được, đó là những lời đám sĩ tộc ăn chơi Hà Gian nói về ta. Từ khi làm Huyện lệnh huyện Tương Dương, ta cảm giác như bị trói buộc, như thể một con hổ hoang dã bị nhốt vào lồng kín, nanh hổ dùng để xé xác con mồi chứ không phải để ngắm.” Kỳ Quan Nhượng nghe xong mặt trắng bệch, vội vàng giải thích. “Sao chủ công lại nghĩ như vậy? Nhượng và mọi người chưa bao giờ muốn trói buộc chủ công.” Anh ta sợ mất mật rồi. Tội danh bị gán lên khiến người ta toát mồ hôi lạnh. Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết mọi người lo cho ta, bởi vì ta là chủ công, là trụ cột của mọi người, nếu ta chết thì thế lực vất vả lắm mới xây dựng được sẽ sụp đổ hoàn toàn. Nhưng Văn Chứng à, huynh có thấy tướng quân nào sợ chết trốn sau lưng binh sĩ chưa? Người nào mà chẳng xung phong ra trận đầu tiên? Ta là chủ công của các huynh, nhưng ta cũng là tướng quân thiện chiến sa trường, hai vị trí này không hề xung đột với nhau? “Tin tưởng ta, ta sẽ dẫn các huynh đi tới vị trí tôn quý nhất trong thiên hạ” Ai không hiểu Khương Hồng Cơ sẽ cảm thấy thiếu niên này quá kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức không ai sánh được. Nhưng những người hiểu cô đều biết, cái ngạo mạn ấy cuối cùng sẽ trở thành hiện thực. Cô ung dung nói: “Văn Chứng nếu thật sự lo lắng cho ta không bằng chăm sóc tốt hậu phương đi, để ta yên tâm đánh trận ở tiền tuyến” Kỳ Quan Nhượng bị giọng điệu lưu manh của cô làm nghẹn họng. Nói tới vô lại còn ai có thể sánh được với chủ công nhà anh? Vừa chơi chiều tình cảm, vừa làm bộ đáng thương vô tội, vừa xúi giục, lại nói chuyện vào trước chắn sau đàng hoàng. Dù là Kỳ Quan Nhượng cũng không cần nổi cái thói lưu manh của cô. Thế là sau nhiều lần khuyên bảo vô ích, Khương Đồng Cơ đã trở thành thống lĩnh của quân tiên phong. Binh sĩ bên dưới không hề biết nỗi lòng chua xót của các vị mưu sĩ, vừa nghe thống soái xuất chinh lần này là chủ công, tên nào tên nấy đều hăng như uống máu gà. Còn chưa khai chiến khí thế đã dâng cao ngợp trời. Khương Bồng Cơ không phải là một chủ công bình thường, nơi cổ lăn lộn nhiều nhất không phải sảnh chính vụ mà là phương mộc và quân doanh, hở một chút là lại đi tuần tra, thình thoảng cô lại tỷ võ với Lý Vân hay Mạnh Hổn, La Viết ở giáo trường, mỗi khi đó luôn có binh sĩ thích náo nhiệt tới xem. Đối với rất nhiều binh sĩ, chủ công” không phải là thần linh cao vời không thể chạm tới, mà là một nam tử hán anh dũng phi phàm, võ công siêu tuyệt. Nói theo kiểu dân gian, Khương Hồng Cơ rất thân cận với cấp dưới. Hành động của cô vô tình thu hẹp lại khoảng cách giữa chủ công với binh sĩ, giúp cô dễ hòa hợp với cấp dưới hơn. Trước tình hình này, các mưu sĩ dù có lo lắng thế nào giờ cũng chỉ đành nén vào lòng. Binh sĩ kỳ vọng vào chủ công nhiều như vậy, nếu khuyến Khương Bổng Cơ lui khỏi tiền tuyến không biết sẽ đả kích sĩ khí tới mức nào. Quận Phụng Ấp cách quận Thừa Đức không xa, bên này vừa điều binh đã làm Hồng Liên Giáo chú ý. Thanh Y Quân giờ đã là vật trong túi, nhảy nhót không được mấy ngày nữa. Nếu đối phó với Thanh Y Quần thì sẽ không hoành tráng đến thế. Rất rõ ràng, quận Phụng Ấp điều binh là nhắm vào Hồng Liên Giáo. Đám cấp cao của Hồng Liên Giáo sau khi biết tin đều mặt mày chảy nước. Tên nào tên nấy không ngừng chửi thầm Khương Đồng Cơ. Thằng này bệnh à? Tết nhất rồi không ở nhà lo chuẩn bị đón Tết lại chạy ra kiếm chuyện làm cái quái gì? Không chỉ đám cấp cao mà ngay cả vị “điệp viên 007” An Thối của Khương Hồng Cơ cũng nghĩ vậy. >