Luyến Chiến
Chương 1
Nếu có ai hỏi Tề Tử Nhân cả đời này hận nhất người nào thì y sẽ không do dự trả lời chính là thằng hỗn đản ngay lúc này đây đang đi bên cạnh y, Đông Phương Hủ. Ngàn vạn lần không nên hỏi làm thế nào bọn họ lại kết thù, bởi vì đáp án nghe xong thực muốn hộc máu – bọn họ căn bản không biết, chính xác hơn, Đông Phương Hủ căn bản không biết trên đời lại có nhân vậy này, hoàn toàn do y đơn độc hận.
Câu trả lời mà La Tiểu Nguyệt, bạn của y, đã nhận được là một hồi y bực tức mà thao thao bất tuyệt:
“Hắn vì cái gì mà phải khoe mẽ chói mắt như vậy a? Chẳng lẽ hắn không biết trên thế giới này còn rất nhiều thằng con trai ngây thơ không có bạn gái như ta sao? Quên đi, hắn vĩ đại ta không phản đối, chính là hắn cũng có thể sớm tuyên bố đã có chân mệnh thiên nữ để còn chừa lại ‘tài nguyên’ cho người khác nữa a, lại cố tình ngoạn cái gì cao thâm, làm hại ‘tài nguyên thiên nhiên’ cứ như vậy mà bị lãng phí, có biết ta xem đau lòng thế nào không? Ta thật không rõ nữ sinh các người, cứ xem hắn lớn lên đẹp trai, con nhà giàu có, vận động hảo, nói được vài lời ngon tiếng ngọt liền theo? Toàn là vẻ bề ngoài a, đâu có như ta, vì để chiếu cố lão bà tương lai mà học thành một thân bản lĩnh, trù nghệ, quản lí tài sản, quản lí hết thảy, còn không phải việc của đàn ông?” Tề Tử Nhân tức giân bất bình nói.
La Tiểu Nguyệt thực muốn nói cho y biết: Phương Đông Hủ mới là không cần những thứ ấy, hơn nữa, cái gọi là bản lĩnh của Tề Tử Nhân này, nói ra là học vì trượng phu còn đúng hơn so với học vì lão bà. Chính là, diện mạo của y tương đối xấu. Tướng mạo thực bình thường. Cho dù Đông Phương Hủ không hề lãng phí ‘tài nguyên’, ‘tài nguyên’ cũng sẽ không coi trọng y. Đương nhiên, ‘thiện lương’ như nàng sẽ không đem lời thương cảm như vậy mà nói ra. Nàng thề, chắc chắn là vì sợ xúc phạm tới bạn tốt mới bảo trì im lặng, hoàn toàn không phải vì sợ nói ra rồi sẽ mất cả bữa ăn ngon.
Phương Đông Hủ đương nhiên không biết chính mình chẳng hiểu làm sao lại bị người hận, y vẫn là ngày ngày ‘lãng phí tài nguyên’, tiêu diêu tự tại mà sống.
Cơ duyên thế mà lại thay đổi sau một chuyến dã ngoại, hai người từ đó dây dưa không ngừng, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Tháng bảy nóng bức, sau một ngày mưa, Đông Phương Hủ vốn thích náo nhiệt mời các bạn học cùng lớp đến khu đất nhà hắn mới mua được nướng thịt dã ngoại. Khu đất kia chưa được khai phá, vẫn còn một rừng cây nho nhỏ, bãi cỏ xanh mượt và một dòng sông nước chảy róc rách, cảnh sắc thực hợp cho một buổi dã ngoại.
Tất cả mọi người thực hưng phấn, Tề Tử Nhân bị La Tiểu Nguyệt ép buộc mang tới vốn không hài lòng, vừa liếc nhanh qua cảnh vật xung quanh, đầu óc liền bay sạch, cuối cùng quyết định đi nhặt nấm, mang về bán sẽ có một khoản lời không nhỏ, ý tưởng vừa đến liền chui luôn vào rừng cây nhỏ rậm rạp.
Bên này, cũng không ai để ý hắn rời đi, băt cá a bắt cá, mò tôm a mò tôm, trải khăn a trải khăn. Sau khi đã phủ sạch bụi bặm, Đông Phương Hủ hưng trí bừng bừng đề nghị: “Tốt lắm, bắt đầu nhóm lửa đi.”
Im lặng, tất cả mọi người đều im lặng, một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó các nam sinh đều cùng một ý hướng các nữ sinh nói: “Này… đúng lúc để các ngươi thi thố tài năng.”
Các nữ sinh không cam lòng yếu thế: “Các ngươi đã nói, gặp chuyện khó khăn, chúng ta mới không cần lo lắng, mọi sự đều có các ngươi đảm đương.”
“Như vậy là các ngươi ai cũng không xong?” Đông Phương Hủ lên tiếng tổng kết, được tất cả mọi người nhất trí nhận thức.
Cá ở trong nước thì sung sướng, may mắn chính mình không dính vào họa sát thân, tôm trên mặt đất thì loạn bính, vì chính mình có thể bị ăn sống mà sợ hãi không thôi, khăn trên bàn yên lặng thở dài, xem ra là không thể dính được tí hương vị thịt nướng nào .
Đông Phương Hủ trầm mặc một lát, hướng mắt về hai vị thiên kim tiểu thư: “Các ngươi nói tinh thông tất cả bản lĩnh làm thê tử, hiện tại, thỉnh biểu hiện ra ngoài đi.”
Thiên kim tiểu thư nuốt nước miếng: “Nếu không sợ gây ra hoả hoạn, chúng ta có thể thử một lần. Dùng cái này nhóm lửa đúng không?” – thanh âm thực sợ hãi.
Đông Phương Hủ hoàn toàn bó tay, tối thiểu hắn biết nhánh cây còn xanh không thể nhóm lửa, mà này hai vị thục nữ còn không bằng hắn.
La Tiểu Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: “Bạn ta chắc là có thể làm được chuyện này, nhưng chúng ta phải chờ hắn một chút”
Vì thế, khi Tề Tử Nhân đương hưng phấn ôm một bao nấm dại xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức bị ánh mắt như lang giống như hổ dọa cho suýt nữa làm rớt thứ trong tay: “Các ngươi sẽ không là chờ ta trở lại mới ăn cơm đi?” Tuy rằng biết giả thiết này buồn cười cỡ nào, hắn vẫn là thận trọng nói ra.
“Phải” Mọi người trăm miệng một lời, khiến Tề Tử Nhân thụ sủng nhược kinh (1), chính mình được coi trọng như vậy, như thế nào trước nay y lại không hay không biết?
“Ngượng ngùng, ta không biết mọi người hội chờ ta, nếu không đã sớm trở về” Nhìn lũ bạn học chảy nước miếng, cảm giác tội lỗi của hắn lại tăng thêm, mở miệng giải thích mà cảm động đến rơi nước mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy cá còn đương bơi lội, tôm còn đương loạn bính, bàn ăn lại rỗng tuếch. Khi còn đang nghi hoặc, thanh âm tao nhã của Đông Phương Hủ đã vang lên: “Tề bạn học, thỉnh thể hiện bản lĩnh của ngươi đi, chúng ta đã thật đói bụng.”
Hiểu được sự thật, Tề Tử Nhân rất muốn chửi ầm lên, lại ngại cho các vị mỹ nữ mà cố gắng nuốt đi xuống; cũng tốt, cho chị em biết thế nào mới là hảo nam nhân chân chính, về phần Đông Phương Hủ, hầu bao chủ trì của hắn hẳn nên tốt một chút.
“Không thành vấn đề, phục vụ phí ba trăm. Đưa đây.” Hắn nói thực kiêu ngạo; xung quanh chỉ còn tiếng hấp khí (2) vang lên. La Tiểu Nguyệt vôi hướng mọi người chung quanh cố gắng phân trần: “Ta không quen hắn nga, quả thật không quen, hắc hắc hắc.”
Đôi mắt Đông Phương Hủ hiện một tia sắc bén, sảng khoái nói: “Đi, thành giao.”
Trù kĩ cao siêu của Tề Tử Nhân đích xác đã làm cho bầy lang đói trợn mắt há mồm, cộng thêm chảy nước miếng lưu đầy đất. Hắn vừa lòng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa cháy bùng lên.
Một cô gái nhu thuận ngọt ngào tiến lại gần, đối hắn ngọt ngào cười: “Làm phiền ngươi giúp ta nướng con cá được không?”
“Đương nhiên là có thể” Tề Tử Nhân đầy lòng hy vọng vì cô gái mà cẩn thận phục vụ , sau khi kiểm tra cá đã chín thơm ngon, đưa tới tay cô gái, nghe được tiếng cảm ơn ngọt ngào, lập tức mở cờ trong bụng.
Ngay sau đó, y nghe thanh âm đã ngọt càng thêm ngọt: “Đông Phương, ta cho ngươi cá nướng này, mau ăn khi còn nóng, để lạnh sẽ không ngon.”
Lại, lại như thế. Tề Tử Nhân nắm chặt tay, nắm vào lại mở ra, này đã muốn là lần thứ mười ba, kia, cái kia Đông Phương Hủ đáng giận , y hận hắn, đến cuối cùng vẫn là hận.
Rốt cục, khi Tề Tử Nhân một thân mồ hôi, nhóm lang đói toàn bộ đã được uy no.
Tề tử nhân đưa ra bộ mặt khó ngửi, tiêu sái đến trước mặt Đông Phương Hủ: “Phục vụ phí, đưa đây” Lại nghe được tiếng hấp khí, như thế nào, trời lạnh như thế ư?
Đông Phương Hủ nhìn nhìn hắn: “Bạn cùng lớp Tề Tử Nhân, là tên này đi?” Hắn hỏi một cách không chắc chắn.
Tề tử nhân thực muốn hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn “đối thủ”:”Không tồi, Ít nói nhảm đi, tiền, mau đưa tiền đây.”
Đông Phương Hủ thanh thanh giọng: “Tề Tử Nhân, ngươi cũng biết đây là đất nhà ta đi?”
“Lại như thế nào đây?” Ngữ khí ngưng trọng lên, Tề Tử Nhân ngửi được mùi âm mưu, dự cảm mãnh liệt rằng tiền trong túi Đông Phương Hủ hẳn sẽ không tình nguyện cùng kẻ nghèo hèn như hắn tiếp xúc thân mật.
“Không có gì, ta chỉ là muốn xác nhận một chút, ngươi nhặt nấm trong đất nhà ta rốt cuộc có đáng giá hay không ba trăm đồng tiền.” Đông Phương Hủ ung dung nói: “Theo như ta biết, nhu cầu thị trường đối với thứ này cũng cao a”
Nghe vậy, động tác đầu tiên của Tề Tử Nhân chính là nhặt ngay lấy bao nấm của hắn, gắt gao ôm lấy, dùng ánh mắt đầy địch ý mà nhìn Đông Phương Hủ: “Đây là do ta tân tân khổ khổ nhặt được, chẳng can hệ gì tới ngươi.”
“Phải không? Bất quá, loại chuyện này người trong cuộc như chúng ta nói không tính, bạn học nhiều như vậy đều ở chỗ này, để bọn họ phân xử xem thế nào?”
Kết quả không nói cũng biết, bầy lang đói vong ân phụ nghĩa (Tề Tử Nhân cho rằng như vậy) đều đứng về phía Đông Phương Hủ, một chút cũng không áy náy, ngay cả bạn hắn La Tiểu Nguyệt cũng gia nhập hàng ngũ ‘bán bạn cầu vinh’.
Cuối cùng, Tề Tử Nhân mất cả chì lẫn chài (4), chẳng những không có tới ba trăm đồng, ngay cả nấm cũng phải chia cho Đông Phương Hủ một ít. “Đông Phương Hủ, món nợ này, ta nhớ kỹ.” Hắn tức giận nghĩ.
×××××××××××××
Nhàm chán muốn chết, Đông Phương Hủ đánh một cái ngáp thật to, mặc kệ nấy nàng người mẫu đương ngạc nhiên ngu người ngồi đối diện, bước thẳng ra tính tiền, sau đó giao cho lái xe đưa các nàng về, chính mình lại tự đi bộ về.
Tất cả mọi thứ đều nhàm chán như vậy, thương trường không có đối thủ tương xứng, trường học lại chẳng có môn nào đủ thách thức, liền ngay cả băng sơn mỹ nữ, chính là cô nàng người mẫu khi nãy, sau sau ba ngày đã khí giới đầu hàng, hết thảy đều con mẹ nó thuận buồm xuôi gió đến đáng giận.
Thở dài, mục tiêu thu mua kế tiếp là tập đoàn tài chính xuyên quốc gia tài hùng thế đại (5)của ông nội, hy vọng sẽ có được chút kích thích đi, tối thiểu cũng nên chống đỡ được một tháng chứ. Tập đoàn ‘Lãm Nguyệt’ của cha cũng không tồi, có thể là mục tiêu thứ hai, cẩn thận nghĩ nghĩ, ông cụ cùng lão cha thân thể cũng không tồi, chắc là sẽ không tức giận hoặc kinh hách đến mức nhập viện. Đông Phương Hủ vì hai chữ ‘hiếu thuận’ mà cân nhắc.
Trong công viên truyền đến tiếng đọc tiếng Anh chầm chậm vụng về thu hút sự chú ý của hắn, trình độ này xem ra hẳn là học sinh trung học đi. Dù sao cũng rảnh rỗi, Đông Phương Hủ lững thững rảo bước đi vào. Ngoài dự kiến của hắn, ‘học sinh trung học’ đang rất cố gắng kia lại là người đã để lại trong hắn ấn tượng sâu sắc, Tề Tử Nhân.
Nguyên bản ánh mắt đang tản mạn lập tức sáng lên, Đông Phương Hủ liền biến thành một người khác, không, là một ác ma tràn ngập ý chí chiến đấu.
Cảm giác có người đứng trước mặt, Tề Tử Nhân ngẩng đầu lên, vừa thấy Đông Phương Hủ, trong mắt lập tức đùng đùng tóe lửa, chậm rãi buông sách xuống. Y không muốn bày ra bộ dáng thiếu niên bất lương muốn đánh nhau.
“Ngươi thế nhưng lại chạy đến địa bàn của ta? Đông Phương Hủ.” Y cười lên hai tiếng thực ‘âm ngoan’, đủ để cho đối phương sởn tóc gáy (6).
“Ta biết, thiên đường có lỗi mà không đi, địa ngục không cửa cứ bước vào (7)” Đông Phương Hủ cười ‘vô hại’, cảm giác nhàm chán lúc trước đã trở thành hư không.
Tề Tử Nhân sửng sốt một chút, người này như thế nào lại biết y muốn nói tới hai câu này, ai nha, mặc kệ, trước giáo huấn một chút rồi nói sau: “Hảo tiểu tử, ngươi nhận thức như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.”
“Di, như thế nào lại dùng từ xưa cũ như vậy, ngươi là mới từ trên núi xuống a?” Đông Phương Hủ nói móc, tức chết người không đền mạng.
“Ta giết chết ngươi.” Tề Tử Nhân rống to, một quyền pha lẫn thù mới hận cũ (hắn tự nhận là) vô cùng mãnh liệt liền tới. Ngay lập tức có một người thực chật vật ngã xuống.
Thật sự là một quyền rất phấn khích a, đang muốn cổ vũ lại xấu hổ phát hiện, nằm trên mặt đất kia, đúng là kẻ mới đánh người Tề Tử Nhân.
“Ta chưa nói ngươi biết sao? Ta là Karate, Judo, Taewondo, Tiệt Quyền Đạo (8), Tây Dương Kiếm toàn năng quán quân” Đông Phương Hủ lại trưng ra nụ cười ngây thơ vô số tội.
Con mẹ nó thằng này đang nói tiếng người sao? Tình huống này nếu biết sớm một chút, y lại ngu đến độ không biết lượng sức mình mà trêu chọc hắn đấy? Tề tử Nhân thực tức giận: “Vô nghĩa, ngươi đương nhiên đã không nói”
“Là như thế này a, kia thực xin lỗi, là ta sai, ta giúp ngươi đứng lên” Đông Phương Hủ thân mật đưa “móng vuốt sói”.
Tề Tử Nhân rất có cốt khí nghĩ muốn kéo luôn cho thằng kia cùng ngã, tay lại bị người kia thừa cơ nắm lấy, sau đó mất trọng tâm, Đông Phương Hủ cực kì nhẹ nhàng đem hắn kéo đến trong lòing ngực. Tư thế thực ám muội.
Vô cùng nhục nhã a, Tề Tử Nhân giận đỏ mặt, liều mạng trừng to mắt: “Hỗn… hỗn đản, buông”
“Có hay không người ta nói ngươi thực đáng yêu?”, Đông Phương Hủ lộ ra nụ cười bách chiến bách thắng, đắm đuối nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Tử Nhân.
“Không có, nhưng thật ra có người ca ngợi ta lớn lên thực xấu” – Tề Tử Nhân một bộ biểu tình đề phòng.
“A” Đông Phương Hủ khoa trương kêu một tiếng “Xem ra quần chúng quả thực sáng mắt, ta là sợ nói ra sự thật sẽ làm tổn thương tự tôn của ngươi, mới nói ngươi đáng yêu”.
“Ngươi… ngươi không cần quá phận, Đông Phương… Đông Phương hỗn đản” Tề Tử Nhân tức giận lắp bắp đứng lên, chỉ tay thẳng vào mặt hắn.
Ngay sau đó, Đông Phương Hủ cúi đầu hôn lên đôi môi vì giận dữ mà ửng đỏ của y, nguyên bản chỉ muốn dọa người, lại vì tư vị quá mức tốt đẹp mà cứ như vậy sa vào.
Tề Tử Nhân hoàn toàn không thể phản ứng, thẳng đến khi một bàn tay kéo khóa quần của y xuống, đặt lên PP (9) đang ngẩng cao đầu, y mới bắt đầu giãy dụa đứng lên.
“Đừng nhúc nhích, bé cưng, ta không nghĩ tới ngươi tư vị tốt như vậy, thực khó mà kiềm chế.” Đông Phương Hủ nói thực vô lại, ngón tay luồn vào giữa khe hở, chen vào mật khẩu phía sau
Tề Tử Nhân thề rằng y không phải không muốn thoát ra. Tuy rằng nụ hôn quả thật có điểm tư vị, nhưng y sẽ không vì một nụ hôn mà bại dưới tay thằng khác chứ, nhất là kẻ y hận thấu xương, y sở dĩ không giãy dụa là bởi vì, là bởi vì… y đã sắp ngạt thở mà chết. Tên hỗn đản nào đem ôm y cứng ngắc, một chút kẽ hở cũng không có. Thượng đế a, chẵng lẽ người không thấy được màn thảm kịch dưới trần gian này sao, vì cái gì không đánh chết cái tên hỗn đản này đi?
Ngón tay cố chen vào tiểu huyệt khô khốc, lập tức làm cho Tề Tử Nhân đờ người, ánh mắt hoảng loạn, thân mình do hít thở không thông mà ngã vào lòng hắn. Điều này làm cho Đông Phương Hủ dâng lên một cỗ chinh phục khoái cảm.
Ngón tay phát tiếp tục phát huy tinh thần bất khuất, tiến sâu vào, chạm đến vách niêm mạc, cảm giác khô khốc ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là sự ấm áp thập phần thoải mái.
Ngón tay vì tìm được nơi hảo ấm áp mà lưu luyến, thẳng đến khi Tề Tử Nhân không thể khống chế được rơi nước mắt, nó mới không cam long mà rời đi.
“Ngươi… ngươi… dám cường… cường… cường… cường bạo ta?” Câu chữ đáng xấu hổ làm cho Tề Tử Nhân đỏ bừng mặt, oán hận lên án, lại thầm tự ai điếu cho chính mình vừa mất nụ hôn đầu, vừa còn thất thân.
Cường bạo? Đông Phương Hủ kinh ngạc nhướng mày, nhất thời hiểu được. Không nghĩ tới thằng nhóc nóng nảy, yêu tiền như mạng này lại đơn thuần như thế, hắn thầm nghĩ đã tìm được món bảo bối tốt lắm, bây giờ khỏi lo nhàm chán.
“Đúng a, là ta thượng ngươi, ngươi muốn sao?” Đông Phương Hủ cười khẽ, trong mắt lóe lên tinh quang.
Tề Tử Nhân oán hận nhìn hắn. đúng vậy, y có thể làm gì. Luận võ lực, y đánh không lại, luận quyền thế, y cam bái hạ phong (10), luận thông minh tài trí, nga, y cũng là kém một chút – trong lòng lại có thanh âm chất vấn nho nhỏ: thật sự chỉ kém một chút sao?
Nếu cứ nói được làm được, y nghĩ muốn đem Đông Phương Hủ chặt làm tám khối, sau đó bầm thây vạn đoạn, vấn đề là, y không muốn chết chỉ để làm việc này.
Cân nhắc lợi hại, Tề Tử Nhân không thể không buông tha cho ý thưởng siêu thực này, buồn bực nói: “Quên đi, quên đi, nam tử hán đại trượng phu, coi như bị chó cắn một ngụm, bất quá, ngươi nhớ kỹ, tuyệt đối không thể đem chuyện này nói cho người thứ ba biết, nghe chưa?”
Đông Phương Hủ sờ sờ cằm: “Vầy đi… nếu ngươi chịu đến biệt thự của ta ở, ngày lo cho ta ba bữa cơm, ta sẽ giữ kín chuyện này.”
Tề tử nhân như mèo bị đốt tới đuôi nhảy dựng lên: “Đông Phương Hủ, ngươi mới không cần quá phận, là ngươi sai, lại vẫn dám áp chế ta.”
Phương đông hủ thừa nhận (11): “Đương nhiên là ta áp chế ngươi, bị thượng cũng không phải ta, ngươi nếu không sợ người khác biết, có thể cự tuyệt a, nghĩ kĩ đi, nếu đồng ý, ngày mai đến phòng học tìm ta, hết giờ, ta khiến cho chuyện này trở thành tin tức nóng hổi trong trường” – Liếc Tề Tử Nhân một cái thập phần uy hiếp, hắn xoay người tao nhã rời đi.
“Hỗn đản” – Tề tử nhân oán hận mắng, lại khổ não phát hiện chính mình không có lựa chọn nào khác, y không muốn toàn bộ các chị em đều biết mình bị nam nhâm làm thế kia, y còn muốn yêu một cô nàng xinh xinh a.
Tề Tử Nhân thở hồng hộc bước vào nhà. Ca ca Tề Tử Lam đang ngồi làm việc trước máy tính nhìn thấy hắn, thản nhiên chào.
“Ca, ngừng tay một lát được không, em có việc cần nói” – Tề Tử Nhân thận trọng nói từng chữ, bằng không, Tề Tử Lam sẽ chẳng chú ý.
Kỳ thật, y đối với phản ứng của ca ca cũng không ôm nhiều kì vọng. Nếu bản thân yêu tiền như mạng chỉ là câu nói ngoài miệng, Tề Tử Lam tuyệt đối là vì tiền có thể không muốn sống. Nếu ca ca nghe thấy hắn phải chuyển ra ngoài, vì bớt được một phần gia dụng mà hai mắt sáng lên cũng không biết chừng.
Tề Tử Lam lưu luyến không muốn ngừng tay, khổ sở đem tầm mắt di từ tỉ lệ trao đổi ngoại tệ trên máy tính chuyển qua người đệ đệ: “Có gì nói nhanh cho anh mày còn làm việc”
“Có thằng bạn học muốn ta sang ở, nấu cơm cho hắn ngày ba bữa. Ý kiến của ngươi sao?” – Tề Tử Nhân tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh kể rõ.
Tề Tử Lam trợn tròn mắt, vẻ mặt kích động: “Hắn biết ngươi là nam nhân sao?”
Tề Tử Nhân bị cảm động tới rối tinh rối mù, phản ứng đầu tiên của ca ca nhưng lại không phải vì giảm bớt chi phí mà hưng phấn, xem ra rốt cuộc là cốt nhục liên tâm a.
“Hắn đương nhiên biết, thế mới ác.”Tề Tử Nhân ủy khuất bĩu môi, chuẩn bị hảo hảo dựa vào ca ca.
“Kia hắn có biết ngươi ăn rất nhiều?” Tề Tử Lam tiếp tục hỏi một cách nghiêm túc.
“Dát… Hắn chắc sẽ không để ý cả việc này đi?” Chuyện này thì liên quan gì y? Ca ca sao lại hỏi như vậy?
“Kia, hắn có cho ngươi tiền công không?” Ánh mắt Tề Tử Lam lấp lánh.
“Hắn đương nhiên phải đưa ta tiền công, bằng không ta liều mạng với hắn.” Nhắc tới tiền, Tề Tử Nhân cũng kích động đứng lên.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?”Tề Tử Lam kích động đích hô to: “Có chuyện tốt như vậy, ngươi còn lo lắng chi? Thực không giống đệ đệ của Tề Tử Lam ta.”
“Cái gì? Ca ca ngươi nói cái gì vậy?” Tề Tử Nhân giật mình há mồm, lúc này mới hiểu được biểu tình của ca ca vừa rồi không phải ‘kích động ‘ mà là “xúc động”. “Này sao tính là chuyện tốt a?” Hắn kêu to.
“Ngươi ngẫm lại, đối phương không chê ngươi là nam nhân nấu cơm ăn không vô, cũng không để ý ngươi ăn nhiều, còn có thể cho ngươi tiền công, chuyện tốt như vậy đến chỗ nào tìm đi? Lại càng không tính ngươi sau khi rời khỏi đây, trong nhà bớt một miệng ăn, bớt nước bớt điện, bớt ăn bớt mặc, tóm lại hai chữ, chính là tỉnh tiễn (12), đây mới là chuyện tốt hiếm có a.”Tề Tử Lam hưng phấn, ngay cả vè thuận miệng đều nói ra .
Tề Tử Nhân đã muốn tức giận không nghĩ được gì, lại đổ hết lên người Đông Phương Hủ: “Hỗn đản, ta liền chuyển qua, rồi sửa chết ngươi, ngươi cứ chờ mà xem” xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(1) Nguyên văn: [受宠若惊]Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
(2) Hấp khí [抽气]: hít không khí vào
(3) Nguyên văn: [心花怒放] Tâm hoa nộ phóng: nở gan nở ruột, mở cở trong bụng
(4) Nguyên văn: [赔了夫人又折兵] Bồi liễu phu nhân hựu chiết binh: Mất cả chì lẫn chài. Xuất xứ từ truyện Tam Quốc diễn nghĩa, hồi thứ 55: “Chu Lang diệu kế an thiên hạ, bồi liễu phu nhân hựu chiết binh” (Chu Lang bày kế yên thiên hạ, vừa mất phu nhân lại tổn binh). Đây là thành ngữ ý nói muốn chiếm lợi thế, nhưng lại bị tổn thất gấp bội. [Theo đây]
(5) Nguyên văn: [财雄势大] Tài hùng thế đại: vừa lắm tiền vừa mạnh, kiểu như có tiền có thế
(6) Nguyên văn: [毛骨涑然] Mao cốt tốc nhiên. Chém =.=
(7) Nguyên văn: [天堂有路我不走, 地狱无门自来投嘛] Thiên đường hữu lộ ngã bất tẩu, đích ngục vô môn tự lai đầu ma.
(8) Tiệt quyền đạo [截拳道] Người sáng lập là Lý Tiểu Long với sự kết hợp các môn võ Trung Hoa (như Vịnh Xuân Quyền) và các môn thể thao phương tây (như quyền anh, thể dục thể hình,…) và quan trọng hơn bộ tấn và cách di chuyển của tiệt quyền đạo được lấy từ môn đấu kiếm của phương tây.
Tên của môn võ này chữ Hán là 截拳道. Nếu dịch theo đúng nghĩa Hán Việt thì phải đọc là Tiệt quyền đạo. “Tiệt” có nghĩa là “cắt đứt” hay “một đoạn”. Ý nghĩa này theo Lý Tiểu Long là vì môn võ khi đánh cắt đứt đường quyền của đối thủ, trước khi đối thủ có thì giờ phản ứng. Tuy nhiên, nhiều người dịch lầm là Triệt quyền đạo, với ý tưởng là “triệt tiêu” địch thủ. Tên này nghe hay hơn nên trở nên phổ thông ở Việt Nam, mặc dù không đúng ý nghĩa của người sáng lập là Lý Tiểu Long.
(9) PP: chính xác là do tác giả để, người đọc tự liên tưởng :”>
(10) Nguyên văn: [甘拜下风] Cam bái hạ phong: chịu thua
(11) Nguyên văn: [打了个呵欠] Đả liễu cá a khiếm. Google Trans dịch là ngáp, chẳng hiểu lắm. Lại chém. =.=
(12) Nguyên văn: [省钱] tỉnh tiễn. ‘Tỉnh’ là tiết kiệm, giảm bớt; ‘tiễn’ là tiền. Có thể hiểu là tiết kiệm tiền, sinh hoạt phí.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
19 chương
33 chương
62 chương
1474 chương
104 chương
53 chương
4 chương