“Yêu là chết ở trong lòng một ít Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.” *********** Xế chiều, Tương Văn Đào ngồi trong xe, tay đặt trên vô lăng không ngừng gõ gõ. Xa xa, đồng hồ lớn điểm chuông 5h, đúng giờ, từng nhóm trí thức áo mũ chỉnh tề như một đàn cá bơi ra biển mà rời khỏi tòa cao ốc. Tan tầm. Tương Văn Đào chỉnh lại tư thế một chút, nghiêng người, tìm kiếm bóng dáng Song Hỉ giữa đoàn người đang túa ra. Thật ra cũng chẳng cần tìm quá lâu, anh đã sớm luyện thành bản lĩnh chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được mục tiêu. Từ xa đã nhìn thấy người thanh niên ấy áo quần gọn gàng ra khỏi đại sảnh, bước xuống cầu thang, tầm mắt dừng lại ở chiếc xe, khi nhìn thấy Tương Văn Đào thì khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, bước nhanh tới. Tương Văn Đào mỉm cười nhìn người mình yêu đang tiến lại càng lúc càng gần. Song Hỉ bây giờ và hồi mới gặp khác nhau một trời một vực. Khí chất của cậu vốn thanh nhã, giờ làm việc cạnh những thành phần trí thức lâu ngày, sự nhã nhặn ấy càng rõ nét hơn. Cuộc sống của cậu và Tương Văn Đào vô cùng êm ấm, hồi trước trên mặt cậu thỉnh thoảng còn xuất hiện vài nốt mụn, bây giờ da dẻ trơn nhẵn căng mịn, hiệu quả còn hơn cả đi làm đẹp. Một là do hình tượng bên ngoài thay đổi, hai là do thay đổi từ bên trong. Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra: có lẽ vì biết mình đang được người ta cưng chiều, cậu cũng không câu nệ như trước kia. Lúc này ánh mắt cậu trong veo, khóe miệng khẽ nhếch, khi nói chuyện với Tương Văn Đào, thỉnh thoảng nét mặt còn rất tinh nghịch, nếu nói trước kia cậu có hơi trầm tính, thì bây giờ, cậu giống như cây cối được tưới đủ nước, sức sống căng tràn từ rễ đến ngọn. Tương Văn Đào thấy cậu như vậy, cảm giác như người làm vườn nhìn thấy thành quả mà mình đã tỉ mỉ chăm sóc, không khỏi có chút xúc động. Trong lòng anh âm thầm gào thét: Song Hỉ à Song Hỉ, nếu cậu bỏ tớ, cậu nhất định sẽ hối hận cho mà xem! Vừa rùng mình khi nghĩ như vậy, vừa cảm thấy ý nghĩ này thật giống mấy kẻ yếu ớt không đủ thực lực hay thổi phồng lên, không khỏi cười tự giễu. Chờ Song Hỉ lên xe rồi, Tương Văn Đào thấy khóe miệng cậu vẫn nhếch cao, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế? Thăng chức? Tăng lương?” “………. Không phải.” Song Hỉ vui vẻ nhưng không phải vì đạt được điều nào giống hai điều Tương Văn Đào hỏi, không khỏi cụt hứng một chút, cơ mà ngừng lại, cuối cùng vẫn không kìm được niềm vui mà chia sẻ với anh: “Bản kế hoạch về thị trường của tớ được thông qua, sếp còn khen: “Làm tốt lắm!” Cậu là người như vậy, luôn muốn được người khác khen ngợi và thừa nhận, Tương Văn Đào cười xòa, đưa tay xoa đầu cậu: “Cậu ấy à…….” Xe chạy ra ngoài, bởi vì được ông chủ khen ngợi mà Song Hỉ nói nhiều hơn mọi khi, Tương Văn Đào chỉ cười lắng nghe, khi chạy qua ngã tư, anh lái xe rẽ ngoặt về phía bên trái. Khi Song Hỉ nhận ra thì đã không kịp rồi, “Ơ, nhầm đường rồi……” Tương Văn Đào nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ừ.” Nói xong, liếc mắt nhìn cậu rất hàm xúc. Một cái liếc mắt này bao hàm rất nhiều ý tứ, có thể coi là đen tối. Song Hỉ lập tức hiểu được hàng ngàn hàng vạn ý tứ ẩn sau đó, mặt liền đỏ lên. Tương Văn Đào rất nuông chiều cậu, hay mang đến những niềm vui bất ngờ, lần này không biết lại đưa cậu đi đâu đây. Song Hỉ ngượng ngùng, quay mặt qua nhìn quang cảnh đường phố. Phong cảnh xung quanh dần quen thuộc, cậu đã từng đến rất nhiều lần……. Khi những cửa hàng thân quen dần xuất hiện, sắc mặt Song Hỉ khẽ biến. Tương Văn Đào vẫn chú ý tới phản ứng của cậu, khi Song Hỉ bất an quay mặt lại như muốn nói điều gì, anh cầm lấy tay cậu trấn an, ngoài miệng cười nói: “Qua nhà cậu nhiều lần như vậy, thỉnh thoảng cũng sang nhà tớ một lần được không? Nhé?” Chỉ một câu khiến mọi lời Song Hỉ muốn nói đều nuốt ngược trở lại. Ngẫm lại cũng có lý. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Vấn đề dọn đến ở chung cậu đã cự tuyệt anh rất nhiều lần rồi, Tương Văn Đào cũng nhượng bộ chiều theo ý cậu. Giờ đi đến chỗ anh một lần, chắc cũng không sao đâu. Song Hỉ nghĩ như vậy, cũng thả lỏng, coi như ngầm đồng ý. Cơm nước, tắm rửa xong, dưới ánh đèn dìu dịu hai ngươi uống chút rượu. Không khí vô cùng tốt đẹp, hai người bắt đầu hôn nhau. Một người muốn cho người mình yêu được vui vẻ, một người không đành lòng cô phụ tâm ý của người kia, trận mây mưa này Tương Văn Đào tận lực thả chậm tiết tấu, chạm tới mọi ngóc ngách như mọi khi, thiếu đi cuồng nhiệt nhưng lại thêm hai phần yêu chiều chu đáo. Ngoài trời, mưa thu khẽ bay. Song Hỉ biếng nhác nằm úp sấp, tưởng ngủ mà lại hóa không phải, mặc cho Tương Văn Đào nằm trên lưng mình, từ phía sau khẽ hôn lên lưng cậu. Cậu hưởng thụ những âu yếm dịu nhẹ của Tương Văn Đào, chừng như lưu luyến vô hạn, cũng cưng chiều vô hạn. Cậu như một chú mèo thích được chủ nhân vuốt ve, thoải mái không nói nên lời. Giữa mơ màng cậu cảm nhận được Tương Văn Đào theo cánh tay cậu vuốt dọc xuống, từ cánh tay, cổ tay, mu bàn tay, ngón tay, đều được chăm sóc nhẹ nhàng, sau đó, chợt có một vật gì được đeo vào rất cẩn thận. Là một chiếc nhẫn. Song Hỉ mở mắt ra liền nhìn thấy nó. Là nhẫn dành cho đàn ông, kiểu dáng vuông vắn, cũng có thể thấy được giá trị không nhỏ của nó. Chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cậu —— Song Hỉ có ngốc thế nào cũng hiểu ý nghĩa của nó, tức khắc trên mặt biến sắc, theo phản xạ cởi nó ra. Tay vừa động đã bị Tương Văn Đào chặn lại. Anh thì thầm: “Đừng tháo ra.” Trên tay anh cũng đeo một chiếc nhẫn, cùng một kiểu dáng, cùng một vị trí. Hai chiếc nhẫn dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tim Song Hỉ đập thình thình liên hồi. Tương Văn Đào lại nhẹ giọng nằn nì: “Song Hỉ, đừng cởi ra.” Song Hỉ hít sâu. Cậu khó xử mở miệng: “Rất……. rất kì quặc………” “Hử?” “Đàn ông đeo nhẫn……. rất kì quặc.” Song Hỉ lắp bắp “Đồng nghiệp sẽ bàn tán thế nào……..” Tương Văn Đào im lặng một lát, chợt nhoẻn miệng cười: “Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà.” Anh lấy một cái vòng trang sức tinh tế từ dưới gối ra “Vậy đeo trên cổ là được chứ gì?” Song Hỉ ngẩn ra, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Khi Tương Văn Đào định đeo cho cậu, cậu liền giữ tay anh lại, cũng không dám nhìn mặt đối phương, chỉ hoảng loạn nói: “Không được……. không được đâu……….” Tương Văn Đào lặng thinh. Song Hỉ không dám nhìn anh, cậu biết, không khí đêm nay đã hoàn toàn bị mình phá hủy. Một lát sau, Tương Văn Đào buộc Song Hỉ quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Song Hỉ, cậu nói kì quặc, không phải vì đàn ông đeo nhẫn, mà do đàn ông tặng đàn ông nhẫn phải không?” Song Hỉ sợ run lên. Cậu cảm nhận được ánh mắt của đối phương khiến mình không có chỗ trốn tránh, cơ hồ như hóa thành tro bụi. Tránh không được giãy không xong, ngón tay Tương Văn Đào như cái kìm sắt giữ chặt lấy khuôn mặt cậu, cậu đành cầu xin tha thứ mà cất tiếng gọi: “Tương Văn Đào……….” “Bởi vì cậu hiểu rõ ý nghĩa của việc tặng nhẫn, nên càng không dám nhận sao?” “Tương Văn Đào, cậu đừng như vậy………” Tương Văn Đào nói: “Song Hỉ, cậu nói thật đi, cậu có nghĩ tới tương lai không? Tương lai mà cậu nghĩ đến —— có tớ không?” Vấn đề này quả thực nói trúng tim đen, Song Hỉ lặng đi, ngay cả lời cầu xin tỏ vẻ yếu thế cũng không còn. Lòng Tương Văn Đào lạnh thật lạnh. “. . . . . . Không có?” Song Hỉ cụp mắt, cố gắng tránh đi —— Tương Văn Đào buông lỏng tay, lần này cậu không phí chút sức đã thoát được khỏi tay anh. Song Hỉ buồn bã, thật lâu sau mới nghẹn ngào trả lời: “Tương Văn Đào, chúng mình là hai người đàn ông, có thể có tương lai gì đây………” Một nam một nữ còn có thể bước vào nhà thờ kết hôn, nhưng hai người đàn ông……….. Tương Văn Đào cười: “Vậy cậu định cứ mơ hồ như vậy cùng tớ cả đời sao?” Song Hỉ không dám nhìn anh: “. . . . . .” “Hay là cậu định sau này kết hôn, nhưng vẫn tiếp tục quan hệ bất minh với tớ, chúng ta ở sau lưng vợ cậu hẹn ước, hàng năm chọn ngày này?” Song Hỉ bị giọng điệu cay nghiệt này của anh làm cho rúng động, yếu ớt biện bạch: “Tớ không nghĩ như vậy…….” “Vậy rốt cuộc cậu nghĩ thế nào!” Cuối cùng Tương Văn Đào cũng bùng nổ, cao giọng gào. Anh chịu đủ rồi, thật sự đủ lắm rồi. Hao tốn công sức để làm người này vui, chính là vì nghĩ sẽ có ngày được đáp lại. Không phải Song Hỉ không thích anh, nhưng lại không bao giờ cho anh hi vọng. Anh cũng là người, cũng sẽ nản lòng, cũng biết đớn đau. Thích người này đã nhiều năm như thế, nhưng chỉ trông cậy vào sự kiên trì của một mình anh, cuối cùng hai người có thể đi được bao xa? Song Hỉ co rúm người: “Tớ không biết, hôm khác chúng ta nói sau……..” Cậu tránh né như vậy rốt cuộc cũng chọc giận Tương Văn Đào. Đột nhiên anh lật người Song Hỉ lại, dùng ưu thế cơ thể đè lên cậu, lấy dây điện thoại ở đầu giường chói chặt hai tay cậu, Song Hỉ bị anh dọa sợ “Cậu định làm gì? Tương Văn Đào cậu định làm gì?” Vừa kêu vừa không ngừng giãy dụa. Tương Văn Đào đè cậu lại, một tay cường ngạnh tách chân cậu ra. “Cậu chỉ cần chuyện đó phải không? Chỉ cần thoải mái là được rồi phải không? Rồi, tôi sẽ thỏa mãn cậu.” Khi anh mạnh mẽ đi vào, nước mắt của Song Hỉ thi nhau rơi xuống, “Tương Văn Đào!”