Tương Văn Đào im lặng. Anh đoán lúc này trong lòng Song Hỉ, chắc mình cũng chả khác nào con rắn độc đã dụ dỗ Adam ăn trái cấm (*). Có khi còn tệ hơn ấy chứ, như kiểu một kẻ ác chuyên đi hại người. Dư vị đắng chát khiến anh muốn thở dài nói một câu: “Song Hỉ, rõ ràng cậu cũng có cảm giác mà.” Càng nghĩ tới, lại càng không khỏi cười khổ. (*) Câu chuyện về con rắn dụ Adam ăn trái cấm chắc ai cũng biết rồi. Đúng hơn là con rắn dụ Eva ăn trái cấm rồi Eva lại đưa cho Adam ăn, sau bị Chúa biết mới trừng phạt con rắn, Adam và Eva. Có thể vào đây để tìm hiểu rõ hơn. Nhưng lời nói ấy làm sao anh dám nói với Song Hỉ đây? Chắc chắn Song Hỉ cũng ý thức được điều ấy nên mới vội vàng né tránh như thế. Một người đàn ông suốt ba mươi lăm năm tính hướng vẫn bình thường, nay bỗng phát hiện ra trong lúc làm chuyện đó với người đồng giới mình cũng có khoái cảm, với cậu mà nói, điều này quả là một sự đả kích lớn. Nghĩ đến đây, anh thấy hành động của Song Hỉ cũng dễ hiểu thôi, vậy, phải chăng bây giờ anh nên để cho cậu chút thời gian? —— dù anh có muốn hay không, Song Hỉ cũng quyết dọn ra ngoài ở. Từ khi cậu đến Thượng Hải, mọi việc lớn nhỏ đều do Tương Văn Đào lo liệu hết, nếu cậu không rành chuyện gì, ít ra cũng còn Song Khánh ở cạnh giúp đỡ. Nhưng giờ đi tìm phòng trọ, ngay cả một người để thương lượng bàn bạc cũng không có, Song Hỉ chỉ có thể cắn răng, tự mình đương đầu với mọi chuyện. Cậu dùng mọi mối quan hệ của mình để tìm tin tức về phòng cho thuê, cứ dịp nghỉ trưa hoặc khi tan tầm là cậu lại lao đi tìm phòng, thậm chí còn không kịp ăn cơm, chỉ vội gặm bánh mì trên đường đi. Ở thành phố này, tấc đất tấc vàng, muốn tìm một nơi ở phù hợp thật chẳng dễ dàng gì, do điều kiện kinh tế eo hẹp lại cộng thêm ý nghĩ muốn chuyển đi ngay, Song Hỉ không thể không hạ yêu cầu phòng trọ xuống mức thấp nhất. Mấy ngày liền cậu cứ đi sớm về muộn, lúc về thì mệt mỏi đến độ không muốn nói chuyện. Tương Văn Đào vẫn yên lặng quan sát tất cả, anh vẫn tìm cơ hội nói chuyện với Song Hỉ, tốt nhất là nên đánh bay ý niệm dọn ra ngoài của cậu. Nhưng Song Hỉ lại không cho anh cơ hội ấy. Đêm nay anh quyết tâm, ngồi chờ ở phòng khách, may mà lúc Song Hỉ về cũng không quá muộn, Tương Văn Đào thừa dịp lúc cậu thay giầy ở huyền quan thì đến gần hỏi: “Chắc cậu chưa ăn cơm tối phải không? Để tớ ra ngoài mua gì cho cậu ăn.” Ngữ khí của anh thật nhã nhặn, thế nên khi Song Hỉ liếc mắt nhìn đôi dép lê to trước mặt xong, mày chau lại, nhưng vẫn trả lời anh: “… Ăn rồi.” Tương Văn Đào à một tiếng, cũng không nổi giận. Anh vẫn đứng, dùng một ánh mắt chan chứa tình cảm ngắm nhìn mái tóc đen của Song Hỉ. Còn Song Hỉ thì cúi đầu, cũng nhìn chằm chằm vào đôi dép lê kia. Tương Văn Đào như thế khiến cậu cảm thấy một áp lực rất lớn, làm cậu không dám đứng dậy ngay, đành cố ý thay giầy thật chậm. Giữa không khí im lặng ấy cậu nghe thấy Tương Văn Đào chậm rãi hỏi: “Song Hỉ…. cậu không thể cân nhắc lại sao?” Song Hỉ im lặng. Tương Văn Đào kiên nhẫn, cố dùng một thái độ khách quan để khuyên nhủ. Thị trường bây giờ…… cậu cũng biết rồi đấy. Cái gì cũng tăng giá cả, chỉ có mỗi tiền lương thì lại không tăng…. Một mình cậu dọn ra ngoài, cũng không phải là không được…… Chỉ sợ, sẽ rất vất vả……” Song Hỉ cũng không phải loại người không phân biệt được tốt xấu, ngữ khí quan tâm của Tương Văn Đào, cậu có thể nghe ra được, im lặng trong chốc lát, cuối cùng cậu nhẹ giọng: “Tớ biết rồi.” Ngàn năm trước Bạch Cư Dị đã từng than: “Đất Trường An thật không dễ sống”. Có lẽ những thành phố lớn cũng không hề thay dổi, dù từ ngàn năm trước hay đến ngàn năm sau. Mấy ngày nay những nơi cậu đi xem đều là nơi hẻo lánh có tiền thuê rất rẻ, nhưng tiền nào của nấy, nơi ở không được tốt, giao thông cũng không thuận tiện. Rời khỏi Tương Văn Đào, cậu đã xác định sẵn sẽ phải chịu khổ. Mí mắt Tương Văn Đào hơi giật giật. “Cậu biết rồi —— nhưng vẫn muốn chuyển ra ngoài?” Song Hỉ im lặng, thật lâu sau mới chậm chạp mà kiên quyết gật đầu, Tương Văn Đào nhìn cậu, cũng im lặng. Sự im lặng của cậu không phải vì không biết làm sao, mà giống như một ngọn núi lửa, bên ngoài thì lặng yên, nhưng ở trong lại sôi sục không ngừng. Anh không hiểu nổi, được anh chăm sóc thì có gì không tốt chứ? Tuy rằng anh không toàn năng như thần thánh, nhưng bằng tài lực của gia đình và năng lực của bản thân anh, muốn cho Song Hỉ một khoảng trời cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa anh còn vui vẻ khi làm như vậy, Song Hỉ người này, cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí với những yêu chiều của Tương Văn Đào dành cho mình, cậu còn có chút hưởng thụ. Nhưng bây giờ cậu thà chịu khổ cũng muốn dọn ra ngoài, điều này làm cho Tương Văn Đào rất phẫn nộ. Anh cảm thấy Song Hỉ lúc này đã có chút cứng cỏi hơn trước rồi. Cậu ngầm đồng ý tình tình cảm của anh, hưởng thụ những ấm áp mà anh mang tới, nhưng lại quyết liệt kháng cự dục vọng của anh với cậu. Anh không nói lời nào, mắt hơi híp lại, có chút lạnh lùng nhìn Song Hỉ, Song Hỉ cúi đầu, để lộ ra phần gáy sạch sẽ trắng xanh, Tương Văn Đào nhìn chằm chằm cái gáy kia, thật hận không thể cắn xuống một miếng. Cảm giác của anh với Song Hỉ lúc này vô cùng phức tạp, vừa yêu vừa hận đan xen lại kèm theo một chút thẹn quá hóa giận do thỉnh cầu không được chấp nhận. Cho đến giờ anh chưa từng hao tốn tâm tư như thế vì một người không đáp lại mình, hơn nữa Song Hỉ rõ ràng cũng có cảm giác, vậy mà cậu cứ mạnh miệng đánh chết cũng không chịu thừa nhận càng làm anh nảy sinh một ý nghĩ tà ác, anh cũng chẳng muốn gì quá điên cuồng, chỉ cần đem người này ra, trừng phạt cậu, xâm phạm cậu, buộc cậu thành thật đối diện, từ bỏ ý nghĩ kết hôn với phụ nữ, đồng ý yêu anh. Ý nghĩ ấy luẩn quẩn trong đầu anh mãi, nhưng cuối cùng cũng đành phải từ bỏ. Nếu phải dùng đến những thủ đoạn ấy bức ép Song Hỉ sống với mình, vậy thì còn nghĩa lý gì nữa? Anh cũng không muốn có một người yêu không thích mình thậm chí oán hận mình, ngày nào đó có thể cùng Song Hỉ sánh vai lưỡng tình tương duyệt, ấy mới là mục tiêu cao nhất mà anh theo đuổi. Giữa không khí ngột ngạt ấy, đột nhiên Tương Văn Đào sải bước đi tới, khi Song Hỉ còn đang kinh ngạc thì tay anh đã tóm chặt đôi bờ vai cậu rồi. Lực đạo của anh không hề mạnh, nhưng rõ ràng đã dọa được Song Hỉ. Tương Văn Đào từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang khẩn trương kia, cái người vừa nãy còn tức giận giờ đã từ từ thả lỏng, thậm chí còn hơi mỉm cười —— Nụ cười mỉm kia sao mà giống ác ma đến thế, hơn nữa anh còn nhấn mạnh rành rọt từng chữ: “Song Hỉ, cậu có thể dọn ra ngoài…. Nhưng, không có nghĩa là tớ từ bỏ cậu!” ——Vài năm trước, Tương Văn Đào đã từng hỏi cha mình một vấn đề rất nghiêm túc: rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến cho đời người trở nên nhàm chán đến vậy? Thời gian trôi ngược trở về bốn mươi năm trước(*), mỗi ngày mọi người như được uống nước thánh, sức sống dồi dào vô tận, họ còn tôi luyện ý chí kiên cường sắt đá, không sợ khổ không sợ đau, hình ảnh Mao Chủ tịch luôn khắc sâu trong máu thịt. Bây giờ điều kiện sống tốt, có thể đó là lý do tại sao mọi người không tìm được mục đích sống, nghĩ rằng cuộc sống bây giờ quá nhàm chán, không còn….nói chuyện về tương lai hay lý tưởng, suốt ngày ngồi nhà chơi mạt chược để giết thời gian. (*) Bốn mươi năm trước mà tác giả viết có khả năng rơi vào năm 1949, là thời điểm Mao Trạch Đông lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc giành thắng lợi trong cuộc nội chiến với Quốc dân Đảng,lập nên nước CHND Trung Hoa, lúc ấy chủ nghĩa “sùng bái cá nhân” đang đạt đến đỉnh cao, Mao Trạch Đông được tôn là người có bốn cái “vĩ đại”: Người thầy vĩ đại, Lãnh tụ vĩ đại, Thống soái vĩ đại, Người cầm lái vĩ đại. Có lẽ vì thế nên mới có cái câu “hình ảnh Mao Chủ tịch luôn khắc sâu trong máu thịt”. Tương Văn Đào cho rằng vì con người không có mục tiêu. Sống ở đời, phải có mục tiêu, phải không ngừng phấn đấu vì nó, như vậy mới không cảm thấy cuộc sống vô nghĩa. Nhưng nói thì nói vậy, muốn tìm một mục tiêu đáng để mình phấn đấu thật không dễ dàng, lúc ấy Tương Văn Đào cũng từng phải suy nghĩ, cảm thấy mình đã có đủ đầy mọi thứ rồi, những gì người bình thường theo đuổi thì anh cũng sớm có được rồi, còn có gì mà anh không đạt được chứ? Cho đến vài năm sau, anh nghĩ cuối cùng thì anh cũng tìm được rồi ——