Đồng hồ báo thức reo lên hồi lâu mới thấy Song Hỉ hơi cựa mình, lười biếng đưa tay tắt chuông. Thật không muốn xuống giường. Tối qua đấu tranh tư tưởng mãi tới gần tảng sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi chốc lát. Bây giờ cậu buồn ngủ muốn chết đi được, tuy nhiên biết hôm nay không phải là cuối tuần, cậu đành cố gắng miễn cưỡng leo xuống giường mặc quần áo. Trong gương phản chiếu hình ảnh một người hai mắt thâm đen, sắc mặt trắng bệch như ma. Cậu dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt vài cái mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Thần trí vừa thanh tỉnh thì những phiền táo trong lòng lại kéo tới. Cậu đứng trước gương suy nghĩ ngẩn ngơ: Haiz, lát nữa mình nên đối mặt thế nào với Tương Văn Đào đây? Sau cuộc nói chuyện tối hôm qua, cậu không thể coi như không có chuyện gì mà trở lại làm anh em tốt với Tương Văn Đào được, ít nhất, nếu bây giờ bảo cậu ngủ cùng giường với Tương Văn Đào, chắc chắn cậu không dám làm. Lúc sắp đến giờ phải đi làm, tuy chưa nghĩ ra nên đối diện sao với Tương Văn Đào nhưng cậu vẫn cố bước ra, đi ra ngoài rồi, mới phát hiện bản thân mình đã lo nghĩ quá nhiều rồi. Trong nhà tĩnh lặng vắng ngắt, bên bàn ăn cũng không có tiếng nói sang sảng chào buổi sáng như mọi khi nữa. Chắc Tương Văn Đào cũng cảm thấy ngại nên đã sớm đến công ty, tránh cho đôi bên đều xấu hổ. Nói thế nào chăng nữa thì việc Tương Văn Đào không ở nhà cũng làm cho Song Hỉ thở phào một hơi. Gánh nặng tinh thần được trút bỏ khiến cậu cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng đi tới mở cửa tủ lạnh ra. Khi chuẩn bị đóng tủ thì mới phát hiện trên mép cửa có dán một tờ giấy, cậu theo phản xạ gỡ nó xuống đọc. Chữ viết trên giấy là của Tương Văn Đào, hơn thế, đây còn là lời nhắn lại cho cậu. Lời nhắn không nhiều, chỉ gói gọn trong vỏn vẹn vài từ, đại ý là anh sẽ đi vài ngày, để cho Song Hỉ có thời gian suy nghĩ. Dù cho cậu có quyết định ra sao, anh vẫn chấp nhận vô điều kiện. Tương Văn Đào, ấy thế mà lại tự né tránh. Rất khó để diễn tả được cảm giác của Song Hỉ sau khi đọc xong tờ giấy kia là gì. Nhẹ nhõm, đương nhiên là nhẹ nhõm. Thế nhưng khi cảm giác nhẹ nhõm qua đi, trong cậu không ngờ lại xuất hiện nỗi trống vắng lạ thường. Tương Văn Đào, cậu cần gì…….. phải làm thế này…. Đúng là mình cần thời gian để thích ứng và tự ngẫm thật, nhưng sao có thể để chủ nhân căn nhà phải ra ngoài ở chứ, này có khác nào chiếm nhà người ta đâu. (*) (*) Nguyên văn “Cưu chiếm thước sào”: [jiū zhàn què cháo] “Cưu” là chim tu hú, “thước” là chim khách, “sào” là tổ chim. Vì con chim tu hú vụng không biết làm tổ nên thường đẻ trứng nhờ hoặc cướp tổ của chim khách. Thành ngữ này dùng để chỉ việc chiếm đoạt nơi ở hay địa vị của người khác. Vả lại, tuy Tương Văn Đào không nói ra nhưng Song Hỉ cũng biết việc anh tránh mặt chắc còn có dụng ý khác. Cho cậu thời gian mấy ngày, hiển nhiên là tiện cho cậu bình tĩnh suy xét nhưng cũng là để tiện cho cậu rời đi. Nếu phải dọn đi, đương nhiên nên lặng lẽ rời khỏi mới không làm mất mặt chủ nhà. Tương Văn Đào hẳn cũng sượng mặt nên mới sớm tránh đi, để khỏi phải tận mắt thấy cảnh cậu dọn hành lý…… Anh là người thông minh, khi trở về thấy phòng ở trống không sẽ tự hiểu được Song Hỉ không thể đón nhận mình, sau này cũng biết điều mà không làm phiền cậu nữa. Rõ ràng lý trí mách bảo việc Tương Văn Đào lảng tránh là để giữ thể diện cho cả đôi bên nhưng không hiểu sao loại cảm giác mất mát trống vắng này lại cứ kéo tới không ngừng. “Anh, anh với King……… cãi nhau sao…….?” Sau cuộc nói chuyện tối qua, giờ nghe được giọng nói của em gái mình, Song Hỉ không khỏi cảm thấy chột dạ. Mà Song Khánh, dường như cũng có chút chần chờ. Suy cho cùng thì chuyện này cũng là vấn đề nhạy cảm khó nói. Song Khánh hỏi như thế, đương nhiên Song Hỉ sẽ không thừa nhận. Thậm chí vì muốn che giấu mà còn cười ha ha: “Đâu có đâu, làm sao có thể thế được……..” Song Khánh dừng một chút, nói: “Hôm nay em thấy anh ý rửa mặt ở công ty…….. Hình như là tối qua ngủ lại ở văn phòng…….. ” “À…… Chắc là cậu ấy tăng ca.” Mặc dù đang nói chuyện qua điện thoại nhưng Song Hỉ vẫn đảo mắt khi nói dối. Nhưng lời nói dối này của cậu chả khôn ngoan tí nào. Tương Văn Đào nếu tăng ca thật, thân là cấp dưới trực tiếp chẳng lẽ Song Khánh lại không biết sao? Vì thế đầu kia điện thoại chỉ còn sự trầm mặc của Song Khánh, thật lâu sau cô mới cất tiếng: “Có phải vì em mà ——” “Không không không.” Song Hỉ vội vàng phủ nhận. Phủ nhận xong rồi mới nhận ra giờ biết giải thích thế nào với cô đây. Chẳng lẽ lại bảo với cô nguyên nhân là vì Tương Văn Đào bày tỏ tình cảm với mình sao!? Nhất thời xấu hổ, cũng không biết nên nói gì cho phải. Cũng may Song Khánh không tiếp tục truy hỏi nữa, sau một lúc lâu cô mới ấp a ấp úng nói: “Nếu, ở lại không vui vẻ gì, vậy anh có muốn………… dọn đi……..” Song Hỉ im lặng. Song Khánh đã biết tính hướng của Tương Văn Đào, cho nên nếu cô có lo lắng cho anh cũng là bình thường. Thế nhưng, chẳng lẽ cứ vậy mà dọn ra ngoài sao? Tạm thời không nhắc đến vấn đề kinh tế, chỉ riêng xét về tình người đã thấy không ổn rồi……… Cậu không biết khi Song Khánh đánh cuộc điện thoại này, thật ra đã phải đấu tranh rất nhiều. Đúng là cô có ngầm đồng ý lời thỉnh cầu “đừng nhúng tay vào” của Tương Văn Đào, nhưng khi cân nhắc hết nhẽ, càng nghĩ lại càng lo lắng. Luận về tâm cơ thủ đoạn, anh mình tuyệt không phải đối thủ của King. Nếu anh hồ đồ bị gạt vào con đường đồng tính luyến ái, vậy chẳng phải mình thấy chết mà không cứu sao? Tuy rằng có vướng mắc vì Tương Văn Đào là cấp trên của cô, hơn nữa anh cũng đã có lời thỉnh cầu nhưng mình hơi ám chỉ một chút thì chắc cũng được chứ. Cô đâu có nói hẳn ra là “Anh! King đã lập kế hoạch từ lâu rồi, anh mau tránh xa anh ta một chút”, vậy cũng coi như không làm………. Tương Văn Đào thất vọng. “Chuyện này, anh muốn suy nghĩ kĩ càng hơn………” Nội tâm Song Hỉ cũng rất mâu thuẫn mới nói quanh co thế này, làm cho Song Khánh cũng không biết nên nói gì nữa, đành phải vâng một tiếng, trước mắt cứ tạm thời thế này đã. Gác máy xong, Song Hỉ cảm thấy thật mờ mịt. Cũng không làm việc được nữa, ngồi trước máy tính mà cứ ngẩn người ra. Có một loại trẻ con, vô cùng ngoan ngoãn. Khi khao khát một món đồ chơi nào đó, bọn chúng sẽ không đòi người lớn mua bằng được, lại càng không ngồi phịch xuống đất quẫy đạp hai chân rồi khóc nháo om sòm. Bọn chúng chỉ biết lén lút chăm chú nhìn món đồ đó, bằng một đôi mắt ẩn nhẫn hiểu chuyện. Người lớn nhìn thấy, sẽ cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương đáng yêu, không nỡ đành lòng làm cho bé thất vọng. Song Hỉ thấy Tương Văn Đào bây giờ thật giống loại trẻ con này. Anh tự giác lảng tránh như vậy, không tranh thủ, không thuyết phục, toàn quyền quyết định đều giao cho cậu……… Anh càng nhẫn nhịn như vậy, lại càng làm cậu không thể đành lòng dứt bỏ anh. Nếu mình thật sự chuyển đi, vậy Tương Văn Đào, dù không chính mắt nhìn thấy, nhưng sâu trong lòng hẳn không tránh khỏi tổn thương………..