Dung Bội nói: “Món canh đang đợi nguội một chút rồi sẽ đưa tới Hoàng thượng ạ. Mấy ngày nay, Hoàng thượng luôn thấy nóng nảy trong người, lúc nào cũng ở trong Cần Chính điện, Hoàng thượng cũng rất thích uống thứ này” Như Ý gật đầu nói: “Được rồi, bổn cung sẽ đến Trường Xuân tiên quán” Lúc Như Ý bước vào trong điện thì đã thấy khuôn mặt Thái hậu lo lắng, ấu nữ Nhu Thục trưởng công chúa liền ngồi dưới chân Thái hậu mà rơi lệ không thôi. Như Ý thấy tình cảm như vậy, liền biết không phải chuyện tốt nhưng mà lúc này nàng đang mang thai tháng thứ 8 cho nên hành động cũng bất tiện, Thái hậu sớm miễn chuyện thỉnh an của nàng. Nhưng mà chuyện đã đến lúc này, Như Ý chỉ phải quỳ gối theo quy củ nói: “Hoàng ngạch nương vạn an, Trưởng công chúa vạn an” Tuy rằng Nhu Thục thương tâm nhưng cũng vội đứng dậy đáp lễ: “Hoàng tẩu vạn an” Thái hậu liếc mắt nhìn Như Ý, nói: “Hoàng đế bận rộn triều chính, năm ngày nay không đến Trường Xuân tiên quán. Quốc sự quan trọng, cái bà lão già ai gia này tất nhiên không nói được điều gì. Thế nhưng Hoàng hậu…”. Nàng chỉ tay vào Nhu Thục nói: “Nhu Thục được gả cho người bên ngoài nhưng dù sao ai gia cũng thể gặp được nó, cùng nó trò chuyện giải quyết tâm ý, thế nhưng còn con dâu của ai gia, ai gia vẫn phải đi đến gặp sao?” Như Ý nghe vậy, lập tức trịnh trọng quỳ xuống, kinh sợ nói: “Hoàng ngạch nương nói quá lời, nhi thần thân ở trong cung, không một ngày không dám không phụng dưỡng bên cạnh Hoàng ngạch nương. Nếu như nhi thần có điều không phải, thỉnh Hoàng ngạch nương thứ tội” Thái hậu chăm chú nhìn nàng một lát rồi thở dài nói: “Dung Bội, nhìn chủ tử của ngươi thật đáng thương, cái thai đã lớn như vậy mà hở một chút là quỳ, người ta không biết thì nghĩ bà mẹ già cả như ai gia này khắt khe với con dâu, ngươi mau đỡ Hoàng hậu đứng lên đi” Như Ý đỡ lấy chiếc eo mà khổ sở đứng dậy, rồi cười làm lành nói: “Nhi thần còn trẻ không hiểu chuyện, mọi chuyện xin Hoàng ngạch nương dạy dỗ nhưng nhi thần luôn luôn kính yêu Hoàng ngạch nương, không dám có chút thất lễ, nhi thần biết những ngày qua trời nắng khó chịu cho nên mới cố ý đưa đến cho Hoàng ngạch nương món ăn tương liên tổ yến tuyết lê mà món Hoàng ngạch nương thích nhất, nhi thần cũng đã cho miếng đá lạnh vào rồi, thỉnh Hoàng ngạch nương khoan giải sầu mà nếm thử đi ạ” Như Ý dứt lời, Dung Bội liền lấy từ trong hộp đồ ăn một chén canh. Nhu Thục trưởng công chúa miễn cưỡng cười nói: “Canh này đúng là nhẹ nhàng khoan khoái, nhi thần nhìn thấy rất ngon, Hoàng ngạch nương hãy nếm thử đi, dù sao đây cũng là tâm ý của Hoàng tẩu” Thái hậu nhìn lướt qua, gật đầu nói: “Làm khó Hoàng hậu có tâm ý như vậy. Ai gia không có con cái bên cạnh, cũng chỉ còn có hai người các ngươi hơi có hiếu tâm. Chỉ là cho dù ai gia có khẩu vị nhưng trong lòng lại chứa đầy tâm tư. Mấy ngày nay trong lòng nóng như lửa đốt, chẳng ăn uống được gì” Như Ý hiểu rõ trong lời nói của Thái hậu đang ám chỉ điều gì cho nên nàng cười làm lành nói: “Hoàng ngạch nương lo lắng chuyện Đoan Thục trưởng công chúa, trong lòng Hoàng thượng và nhi thần cũng vậy. Mấy ngày nay Hoàng thượng ở trong Cần Chính điện cùng các đại thần nghị sự, ngay cả món ăn dâng vào cũng không muốn dùng, không phải là vì chuyện Chuẩn Cát Nhĩ sao ạ?” Hai hàng lông mày Thái hậu nhíu chặt, giương giọng nói: “Hoàng đế vội vàng nghị sự, ai gia vốn không còn lời nào để nói. Nhưng nếu là bàn chuyện Chuẩn Cát Nhĩ, ai gia nghe xong thì liền muốn nổi giận, cái này thì cần gì bàn luận nữa chứ? Suốt ngày ai gia chỉ ở trong cung như ếch ngồi đáy giếng nhưng cũng biết Đạt Ngõa Tề tạo phản, sát hại Đa Nhĩ Trát, hắn chính là loạn thần tặc tử thì sao Hoàng đế không sớm hạ chỉ bình định nội loạn, trấn an Chuẩn Cát Nhĩ chứ?” Như Ý nghe thấy lời nói sắc bén của Thái hậu như vậy thì sao dám ứng đối cho nên chỉ cười nói: “Hoàng ngạch nương nói rất đúng nhưng nhi thần ở trong hậu cung thì sao dám xen vào chuyện chính sự triều đình chứ ạ? Mà đã nhiều ngày không thấy Hoàng thượng, Hoàng ngạch nương không dám nói thì sao nhi thần có thể nào nói ra được chứ ạ?” Lời nói này không cứng cũng không mềm mà nhắc nhở Thái hậu chuyện hậu cung không được tham gia vào chính sự, Thái hậu thay đổi sắc mặt, lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm để nhuận thần. Thái hậu cười lạnh nói: “Hoàng hậu nói rất hay! Hậu cung không được tham gia vào chính sự! Ai gia và ngươi không phải nói chuyện chính sự, ngươi là quốc mẫu, lại là Hoàng hậu, chuyện trong nhà không thể nói được sao?” Như Ý vội hạ thấp người, kính cẩn nghe theo nói: ‘Hoàng ngạch nương cứ nói thoải mái, nhi thần chăm chú lắng nghe” Thái hậu trầm giọng nói: “Từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay, đều không có chuyện công chúa tái giá. Nếu khi phu quân chết đi, công chúa sẽ sống một mình trong phủ hoặc là hồi cung an dưỡng, chuyện tái giá chưa bao giờ nghe qua, càng không nói đến việc phải gả cho cừu nhân giết chết chồng mình. Hoàng đế là huynh trưởng công chúa mà không nghĩ đến chuyện muội muội cơ khổ phải gả đến Mông Cổ xa xôi, vậy mà còn muốn thương nghị chuyện của công chúa, chuyện đó có gì phải bàn luận chứ? Phái binh bình định Chuẩn Cát Nhĩ, giết Đạt Ngõa Tề, đưa Đoan Thục an toàn hồi cung là được rồi” Như Ý cười nói: “Hoàng ngạch nương nói rất có lý. Trong lòng Hoàng thượng thì sao không chiếu cố Đoan Thục trưởng công chúa chứ ạ? Thưở nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm tất nhiên thân thiết, huống chi còn là huynh muội cùng mẹ. Mà Hoàng ngạch nương có tâm như thế, Hoàng thượng lại là con của Hoàng ngạch nương, mẫu tử liên tâm thì sao không nghe lời của Hoàng ngạch nương chứ ạ?” Lời nói này quả nhiên cũng là bất đắc dĩ, mặc dù Thái hậu là quần nữ đứng đầu thiên hạ nhưng thực tế Hoàng đế không phải do nàng sinh ra, có rất chuyện tuy nàng có ý nhưng lại không thể làm được. Thái hậu nghẹn lời một chút, Nhu Thục trưởng công chúa ôn thanh nhỏ nhẹ nói: “Nhi thần nhớ rõ mỗi khi Hoàng huynh đi đông tuần hay là tuần du Giang Nam thì đều bước qua Khổng miếu, tự mình hành lễ, vô cùng trịnh trọng. Hoàng tẩu nói có đúng không?” Như Ý chưa kịp phản ứng lại thì Nhu Thục lại mỉm cười nói: “Có thể thấu được lễ nghi Khổng Mạnh đã ăn sâu vào máu thịt Hoàng huynh, một khi đã như vậy, nếu như Hoàng huynh cho thân muội tái giá, lại gả cho người đã giết phu quân của thân muội, nếu như thiên hạ biết được chuyện này, chẳng phải sẽ làm cho người ta cười nhạo quốc dân Đại Thanh ta chỉ biết thể hiện bên ngoài, trong ngoài đều bất nhất sao?” Ở trong cung nhiều năm, trong ấn tượng của Như Ý Nhu Thục trưởng công chúa vẫn là một người bình thường, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, yên tĩnh như nước. Ngay cả sau khi làm vợ người khác thì vẫn luôn giữ tính tình như trước, không tự cao là con gái của Thái hậu mà kiêu ngạo, phảng phất như là Lâm thủy chiếu hoa, nhu nhược nghênh xuân, lại có tư thái dịu dàng. Còn Đoan Thục trong trí nhớ của nàng, lại là người lẫm liệt ngông nghênh, như một đóa hồng mai nở rộ lẫm liệt trong tuyết lạnh. Ai ngờ Nhu Thục cũng có lúc sắc bén như vậy, nàng bất giác mỉm cười, nguyên lai đúng là con gái của Thái hậu, đều không thể xem thường. Như Ý ôn nhiên hạ thấp người: “Hoàng thượng kính yêu Khổng Mạnh, trưởng công chúa và bổn cung đều hiểu rõ, chỉ là quốc sự quan trọng, mặc dù bổn cung có được chi tình cô tẩu nhưng có rất nhiều chuyện, cho dù có dựa vào thân phận thì cũng không thể góp lời được” Nhu Thục mỉm cười ôn nhu, cầm chiếc quạt lụa trong tay nhẹ nhàng lay động: “Hoàng tẩu không giống như người bên ngoài. Hoàng tẩu cao quý vì là Hoàng hậu, lại sinh được đích tử mà giờ phút này lại đang có thai cho nên cho dù Hoàng tẩu nói cái gì thì Hoàng huynh cũng sẽ không để ý”. Trong ánh mắt nàng có chút thương xót mà buồn bã: “Hoàng huynh bận rộn quốc sự, ta chỉ là công chúa, Hoàng ngạch nương cũng không thể can thiệp vào quốc sự, chỉ là không biết Hoàng tẩu có thể nguyện ý hay không?” Như Ý buông mi ngưng thần giây lát rồi nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật cái khổ tâm nhiều năm của Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng biết nhưng mà tình hình bây giờ, ngay cả Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế cũng sợ là khó có thể xen vào, nếu là Thư phi và Khánh tần…” Thái hậu khẽ run lên, cười khổ nói: “Không còn dùng được! Tần phi cũng chỉ là tần phi mà ngươi là Hoàng hậu”. Thái hậu có một cái chố mắt mờ mịt, trong mắt dường như có lệ: “Mấy ngày nay, ai gia đã nhiều lần lệnh cho Phúc Gìa đi thỉnh Hoàng đế nhưng Hoàng đế chỉ thoái thác nói bận rộn chính sự, chưa chịu vấn an ai gia, ai gia chỉ sợ Hoàng đế lại muốn an bài cho Đoan Thục, Đoan Thục là trưởng nữ của ai gia, lúc trước gả cho Mông Cổ là vì quốc sự. Tuy rằng ai gia không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản nhưng nay Đoan Thục mất chồng, ai gia sao có thể nhẫn tâm cho nó gả cho cừu nhân, suốt đời khổ sở như vậy chứ?”. Nàng quay đầu đi, cố gắng nhẫn nhịn nước mắt xuống: “Ai gia chỉ là muốn có nữ nhi của mình ở bên cạnh mình cả đời, Hoàng hậu, ngươi có hiểu được không?” Nhu Thục bên cạnh nhẹ giọng nói: “Có thể Hoàng tẩu dùng chi lễ Khổng Mạnh và lời nói của Hoàng ngạch nương đến nói với Hoàng huynh. Ta và Hoàng ngạch nương không ép buộc Hoàng hậu làm chuyện này”. Nàng chớp mắt một cái, đôi mắt cực kỳ sáng sủa: “Không vì cái gì khác, chỉ vì Hoàng tẩu hãy nghĩ đến ân huệ mà Hoàng ngạch nương đã kéo Hoàng tẩu ra khỏi lãnh cung” Có một chút trầm mặc, Thái hậu thoáng bình tĩnh: “Nếu như ngươi nhớ đến cô mẫu của ngươi, nhớ đến cừu nhân của Ô Lạt Na Lạp thì thì tất nhiên không cần giúp ai gia nhưng ai gia đối với ngươi cũng không tệ bạc”. Nàng nhắm mắt thở dài: “Lấy hay bỏ thế nào, chính ngươi xem xét rồi làm đi” Lấy hay bỏ thế nào đây? Vẫn là bước chân đến Cần Chính điện, Như Ý vẫn trầm ngâm không ngừng, bước chân chậm chạp, bước tiến bước lui đều do dự trong lòng. Tất nhiên Thái hậu là ân nhân của nàng nhưng lại là cừu nhân của toàn bộ Ô Lạt Na Lạp thị. Nếu không có Thái hậu thì sao nàng có cái ngày vinh điệu đứng trên vạn người như hôm nay, sao nàng có thể là quốc mẫu được chứ? Nhưng nếu không phải là Thái hậu thì sao từ khi nhập cung đến giờ, nàng lại đi đường vất vả, cất bước khó khăn như vậy chứ?” Lý Ngọc thấy Như Ý bước đến, vội đi lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Sao Hoàng hậu nương nương đến đây? Nương nương hãy cẩn thận” Như Ý mỉm cười, nhìn vào trong điện nói: “Hoàng thượng vẫn còn đang nghị sự sao?” Lý Ngọc lặng lẽ nói: “Nửa canh giờ trước có vài vị đại thần ra ngoài, Hoàng thượng cũng vừa mới đi ngủ, đã nhiều ngày Hoàng thượng mệt mỏi rồi, cả đôi mắt đều đỏ cả lên” Như Ý suy nghĩ một lát nói: “Vậy bổn cung không tiện đi vào sao?” Lý Ngọc mím môi cười đến thông minh: “Người bên ngoài thì không tiện nhưng tất nhiên nương nương là không sao. Mấy ngày nay tuy Hoàng thượng bận rộn nhưng vẫn nhớ thương nương nương và hài tử trong bụng nương nương, nói không chừng còn muốn đến thăm Thập Nhị a ca nữa ạ” Có lẽ hai chữ “Hài tử” kích động cái do dự của Như Ý cho nên nàng liền hoãn thanh nói: “Vậy hãy đưa bổn cung đi gặp Hoàng thượng đi” Dung Bội đỡ lấy tay nàng đi dọc hành lang xung quanh mặt hồ, liền nói: ‘Chuyện hôm nay khiến nương nương khó xử như vậy nhưng vì sao nương nương vẫn phải đi khuyên Hoàng thượng vậy ạ?” Như Ý nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng hiểu bổn cung không đáng sao?” Dung Bội suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: “Có đôi khi thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bây giờ nương nương an ổn mọi chuyện, hậu cung yên ổn thì cần gì phải đến cái nơi nước đục này chứ?”. Nàng có chút lo lắng: “Lại chọc giận Hoàng thượng…” Như Ý lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng và Thái hậu rốt cuộc cũng là mẫu tử, tránh được mùng một nhưng không tránh được 15 cho nên nhất định phải gặp” “Nhưng Thư phi và Khánh tần đều là người Thái hậu, Thái hậu không dùng các nàng ta mà lại dùng nương nương, chuyện này không dễ làm… Tất nhiên nương nương có thể làm được nhưng mà chỉ là quá mạo hiểm, huống chi rốt cuộc năm đó Thái hậu quá cay nghiệt đối với Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu” “Mặt trời cuối cùng cũng sẽ xuống núi, ngay cả hoa cuối cùng cũng sẽ héo tàn. Ân oán, được mất trước mắt, ngày sau cũng không chẳng còn”. Lời nói của Như Ý chứa một chút bình tĩnh và cái bất đắc dĩ cực điểm: “Ngày sau, bổn cung cũng tàn tạ nhan sắc, cũng sẽ hồng nhan già cả, lúc đó bổn cung thất sủng mà liên lụy đến đứa con của mình, lúc đó cũng chỉ có Thái hậu là cái trông cậy dựa vào cuối cùng. Chẳng sợ không có quyền thế, Thái hậu cuối cùng vẫn là Thái hậu, bổn cung không có mẫu tộc để dựa vào, nếu như ngày sau không còn nơi nào để dựa vào thì không bằng hôm nay vì Thái hậu mà liều một phen, cũng xem như là vì ngày sau luôn” Dung Bội vội lấy tay che miệng Như Ý lại, vội vàng nói: “Nương nương đang lúc thịnh sủng, lại có thai liên tiếp thì sao lại có ngày đó chứ ạ?” Trong mắt Như Ý sáng tỏ: “Có thịnh thì cũng sẽ lúc có suy, ai ai cũng không thể trốn tránh được” Dung Bội hơi gật đầu, bỗng nhiên nói: “Nếu Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu còn tại thế thì không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?” Như Ý cười nói: “Cô mẫu sáng suốt, nhất định sẽ không do dự như bổn cung mà lập tức liền chấp nhận” Đến lúc bữa tối, Hoàng đế liền vội vàng đến Trường Xuân tiên quán, Hoàng đế vừa bước vào điện thì đám cung nhân phụng dưỡng lui xuống, ngay cả người tín nhiệm nhất của Thái hậu là Phúc Gìa cũng không ở bên cạnh, liền biết Thái hậu có điều quan trọng muốn nói, Hoàng đế vội cung kính thỉnh an rồi ngồi xuống. Hoàng đế thấy khuôn mặt Thái hậu bình tĩnh, xung quanh toàn thân lại tỏa ra khí tức lạnh buốt thấu xương, đáy lòng liền có chút bất an. Mẫu tử nhiều năm như vậy, lúc Hoàng đế hơn 10 tuổi thì đã được Thái hậu chăm sóc chiếu cố, hắn chưa bao giờ thấy Thái hậu ẩn nộ nặng nề như vậy, ngay cả năm đó Ô Lạt Na Lạp Hoàng hậu từng bước áp chế Thái hậu thì Thái hậu cũng chỉ tươi cười điềm đạm, không lộ bất cứ sợ hãi nào. Nữ tử như vậy, cũng có lúc thiếu kiên nhẫn sao? Hoàng đế yên lặng suy nghĩ, rồi lại thấy kinh ngạc rất nhiều, rồi lại có chút bình thản thong dong, hóa ra cho dù là nữ tử cơ trí tướng mưu thì cũng chỉ là nữ nhi bình thường. Hắn nghĩ như vậy, thần sắc của hắn liền buông lỏng xuống, giọng điệu càng thêm ôn hòa hiếu cẩn: “Hoàng ngạch nương gọi gấp nhi thần đến đây là không biết có chuyện gì. Nếu thời tiết nóng bức, cung nhân phụng dưỡng không chu toàn, Hoàng ngạch nương cứ việc bẩm báo cho nhi thần biết là được” Sắc mặt Thái hậu nghiêm nghị: “Cung nhân hầu hạ không chu toàn, tất nhiên ai gia có thể nói cho Hoàng đế biết, nếu đứa con của ai gia bất hiếu thì ai gia thì có thể nói cho ai biết đây?” Hoàng đế nghe được lời ấy thì liền dứng dậy nói: “Lời nói của Hoàng ngạch nương, nhi thần không dám thừa nhận” Thái hậu lạnh lùng liếc mắt rồi nặng nề nói: “Hoàng đế không dám sao? Quốc sự là quan trọng, ai gia không dám so đo với tâm tình tỉnh táo của Hoàng đế nhưng mà ai gia không thể không hỏi Hoàng đế một chút. Từ ngày Đạt Ngõa Tề cầu thân đến nay cũng đã được 10 ngày, Hoàng đế sẽ định đoạt tương lai của thân muội mình thế nào đây?” Hoàng đế cúi mặt xuống, ôn hòa nói rõ từng chữ một: “Lúc nhỏ, Đoan Thục muội muội luôn được tiên đế xem là hòn ngọc quý trên tay thì sao nhi thần khiến cho muội muội cô lão cả đời cơ chứ? Đạt Ngõa Tề dũng mãnh thiện chiến, cương nghị mưu lược, là một nam tử có thể phó thác cả đời” Thái hậu cơ hồ hít một hơi lạnh, đôi môi run rẩy thật lâu, rốt cuộc cũng nói ra: “Ý của Hoàng đế là…” Hoàng đế hòa hoãn cười nói: “Muội muội gả cho Chuẩn Cát Nhĩ cũng đã lâu rồi mà vẫn không hòa thuận với Đa Nhĩ Trát và cũng chưa từng sinh con. Nếu như hôm nay muội muội có thể tái giá với một lang quân hợp ý thì người làm huynh trưởng này, sao không thành toàn chứ? Nhi thần cũng nghĩ đến Hoàng ngạch nương, chắc chắn nhất định Hoàng ngạch nương sẽ vui mừng chuyện này lắm” Thái hậu chấn động giây lát, lạnh lùng nói: “Đoan Thục gả cho Đa Nhĩ Trát mà không được hòa thuận, ai gia không thể trách Hoàng đế. Lúc đó tiên đế bệnh nặng sắp tạ thế, tuy rằng Đoan Thục còn nhỏ nhưng nó lại là con gái lớn tuổi nhất của tiên đế, vì bảo tồn xã tắc yên ổn, vì để việc Hoàng đế đăng cơ an ổn cho nên ai gia cũng không xá gì mà chỉ có thể làm thỏa mãn tâm ý Hoàng đế, cho nó gả cho Chuẩn Cát Nhĩ. Nhưng hôm nay phu quân của nó đã chết đi, Chuẩn Cát Nhĩ nội loạn, Hoàng đế thân là huynh trưởng, thân là nhân quân mà không xử lý cái náo động bên trong muội muội mà còn muốn nó xuất giá lần nữa, lại gả cho cừu nhân chính tay đâm chết phu quân của mình, chuyện này hợp tình hợp lý với Khổng Mạnh chỗ nào? Thể diện Hoàng gia để ở chỗ nào?” Hoàng đế không sợ hãi, không chán nản chỉ mỉm cười, cúi mắt xuống lấy vẻ kính cẩn nghe theo: “Hoàng ngạch nương yên tâm, thể diện Hoàng gia chính là việc công chúa được tái giá đến nơi tốt lành, lại có thể bảo toàn được an bình một phương. Tuy rằng nhi thần tôn sùng đạo lý Khổng Mạnh nhưng rốt cuộc cũng lấy lễ tiết người Hán noi theo, chúng ta là người Mãn Mông cho nên không cần phải vâng theo mọi chuyện. Nếu không, năm đó Thuận Trị đế cưới em dâu Đổng Ngạc Hoàng quý phi, chẳng lẽ lại trở thành chuyện chỉ trích của mọi người, người làm cháu chắt như nhi thần cũng phải đứng ra khiển trách sao?” Ánh mắt Thái hậu kiên định, không hề có chút nhân nhượng: “Lúc Thuận Trị đế cưới em dâu Đổng Ngạc Hoàng quý phi là lúc Đại Thanh ta vừa chiếm được Trung Nguyên chưa lâu nhưng hôm nay Đại Thanh ta khai quốc trăm năm, chẳng lẽ còn muốn học theo những di tục của quan ngoại kia sao? Muốn khiến cho dân chúng ở sau lưng châm biếm chúng ta vẫn là quan ngoại mọi rợ, nói chúng ta ăn ngủ ở kinh thành nhưng vẫn còn giữ lều trại của Mãn Châu sao?” Khuôn mặt tuấn tú Hoàng đế vẫn tươi cười mỏng manh lạnh nhạt: “Hoàng ngạch nương không cần nóng giận, làm sao nhi thần không nghĩ đến chuyện nghênh hồi muội muội chứ? Nhưng bây giờ Đạt Ngõa Tề đã chiếm được nhân tâm của bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ, lại được hoàng thân quốc thích ủng hộ. Nếu trẫm dụng binh thì một là khiến cho dân chúng không yên, hai là sẽ xem toàn bộ Chuẩn Cát Nhĩ là địch, càng thêm khó khăn, ba là cả đất đai rộng lớn bị chia rẽ như vậy thì sao trẫm có thể liên minh hòa hợp với bọn họ làm một được chứ?” Khuôn mắt Thái hậu dưới ánh nến chiếu rọi tỏ ra vẻ âm u, cười lạnh nói: “Rốt cuộc Hoàng đế là lấy giang sơn làm trọng, muội muội ruột thịt không chút để ý mà vứt bỏ đi! Qủa nhiên là Hoàng đế tốt, Hoàng đế tốt” Sắc mặt Hoàng đế dần dần không vụi, vẫn cố gắng miễn cưỡng giữ cái giọng điệu kính cẩn nghe theo: “Hoàng ngạch nương chỉ trích nhi thần, nhi thần không nói được gì. Nhưng Hoàng ngạch nương có từng nghĩ tới chuyện nếu nhi thần tức khắc phát binh đến Chuẩn Cát Nhĩ mà bình ổn Đạt Ngõa Tề nhưng hiện giờ Đoan Thục muội muội đang bị giam lỏng trong Chuẩn Cát Nhĩ, nếu như Đạt Ngõa Tề thẹn quá thành giận, nhất thời hủy đi danh tiết muội muội hoặc là liều lĩnh giết chết muội muội, lúc đó Hoàng ngạch nương có trách tội nhi thần bất hiếu không? Kết quả như vậy Hoàng ngạch nương có từng nghĩ tới không? Nếu đã như thế thì không bằng biết thời biết thế, đem muội muội gả cho Đạt Ngõa Tề. Cũng xem như muội muội kết hôn lần đầu vô ý, lại được Đa Nhĩ Trát ngưỡng mộ muội muội, nếu chuyện đến nước này, nếu muốn cho muội muội có được cái nhất tâm thì hãy cho muội muội một người phu quân tốt đi!” Dường như Thái hậu không chịu nổi được rét lạnh, cả người run rẩy cả lên, thật lâu sau, nàng mới cười nói: “Tốt! Tốt! Tốt lắm! Hoàng đế suy nghĩ chu toàn như vậy, xem ra ai gia là một bà lão nhiều suy nghĩ rồi”. Thái hậu chậm rãi đứng lên, ánh mắt phảng phất như đao kiếm sắc bén mà đâm thẳng vào đáy lòng Hoàng đế: “Kỳ thật Hoàng đế sợ nhất là Đạt Ngõa Tề muốn dùng tính mạng của muội muội Hoàng đế để áp chế Hoàng đế phải trả giá điều gì đó. Việc này có thể bình ổn được phản loạn Chuẩn Cát Nhĩ, quả nhiên Hoàng đế ngươi sẽ chịu đồng ý”. Nàng ngẩng mặt cười dài không thôi: “Nữ nhân trong cung này, cho dù là công chúa cao quý thì vẫn không thoát được cái vận mệnh bị người khác an bài, thật sự là trời cao thương xót nhỉ?” Hoàng đế thập phần trấn tĩnh, chậm rãi uống một ngụm trà: ‘Hoàng ngạch nương không cần lo lắng quá lức, lúc Hiếu Hiền hoàng hậu kết tóc thê tử với nhi thần thì lúc đó Mông Cổ cũng đã cầu cưới đích nữ của Hiếu Hiền hoàng hậu là Hòa Kính công chúa, năm đó nàng ta đều vì đại nghĩa mà chấp nhận hết ạ” “Hoàng đế có được hiền thê, quả nhiên là Hoàng đế có phúc khí”. Nàng mỉm cười, trên khuôn mặt có vài phần già cả bi thương bất lực: “Ai gia vô dụng, cả đời này chỉ có hai người công chúa mà giúp được giang sơn thiên thu của Hoàng đế bao lâu nay, bây giờ Hoàng hậu lại mang thai, Hoàng đế ngươi bây giờ đã có nhiều A ca như vậy, chắc hẳn Hoàng đế đang mong có công chúa lắm, nếu ngày sau có thể thay Hoàng đế hòa thân gả xa, bình định giang sơn thì tốt biết mấy” Khuôn mặt Hoàng đế cử động, có chút tức giận xẹt qua, nói: ‘Hoàng ngạch nương nói đúng lắm. Một nụ cười khuynh thành của nữ tử có khi còn hơn cái chi lực mãnh mẽ của nam tử. Năm đó Hiếu Trang Hoàng Thái hậu ra sức bảo vệ giang sơn của Thuận Trị gia mà không tiếc lấy thân mình kiềm chế Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn”. Hoàng đế nói xong rồi vài chào một cái: “Tất nhiên, nhi thần sẽ không làm chuyện bất hiếu như vậy mà sẽ nghĩ đến bản thân Hoàng ngạch nương, muốn cho Hoàng ngạch nương bảo dưỡng tuổi thọ, thể hiện cái hiếu đạo” Thái hậu ngẩn người ra, rồi ngã xuống trên chiếc ghế phượng, vươn tay run run chỉ vào Hoàng đế nói: “Ngươi… Ngươi… Hoàng đế, ngươi tốt lắm! Ngươi tốt lắm!” Hoàng đế mỉm cười, kính cẩn nói: “Có Hoàng ngạch nương dạy dỗ nhiều năm, tất nhiên nhi thần không dám không tốt. Đêm khuya rồi, Hoàng ngạch nương hãy sớm nghỉ ngơi đi. Ít ngày nữa là đại hôn của Đoan Thục trưởng công chúa, mọi lễ nghi còn phải nhờ Hoàng ngạch nương chủ trì. Có như vậy, muội muội mới gả được nơi tốt” Thái hậu nhìn Hoàng đế thản nhiên rời đi, kinh ngạc rơi lệ, nhìn Phúc Gia đang đứng ở phía sau tấm rèm nói: “Phúc Già! Phúc Già! Đây là đứa con năm đó ai gia tuyển chọn đó! Hắn… Hắn đúng là tùy hứng chấp vọng như vậy, quyết tuyệt không nghe lời người bên ngoài!” Phúc Già im lặng rơi lệ, không nói nên lời nào an ủi, chỉ phải nắm chặt tay Thái hậu mà thay nàng thương tâm muốn chết. Ánh nến trong điện bị gió lạnh từ ngoài cửa sổ đột nhiên thổi vào dập tắt, chỉ còn chút khói lượn lờ trong điện, cái tối bất đắc dĩ như tiếng thở dài, u u hóa thành chốn thâm cung thê lương..