Vào tháng Tám, Như Ý đã có thể cùng Hoàng đế đến Mộc Lan săn thú, giục ngựa giơ roi. Năm đó nàng dùng cái xuân phong đắc ý của mình để lấy lại thể diện cho Lăng Vân Triệt. Lúc đó Lăng Vân Triệt đang bãi săn Mộc Lan mà đã chờ đợi trong khoảng thời gian rất dài, bãi săn Mộc Lan là một khu đất rộng lớn chứa đầy cây cỏ tốt tươi, lại có cầm thú thảo nguyên sinh sản, tuy rằng hàng năm Hoàng đế đều đưa các vương công đại thần, tinh binh Bát kỳ đến đây để săn thú nhưng mỗi năm chỉ có một lần náo nhiệt, những ngày còn lại thì ít người lui tới, chỉ biết làm bạn với mưa gió và cầm thú dã thú. Lăng Vân Triệt ở nơi này chịu thống khổ cực lớn cho nên lúc Như Ý tới bãi săn thì liền thấy hắn gầy yếu, râu ria lồm xồm trên khuôn mặt, tuy nàng không thấy kinh ngạc nhưng trong lòng lại thấy đau đớn. Lúc đó có nhiều người, Hoàng đế cùng Hòa thân vương Hoằng Trú, Tam a ca Vĩnh Chương 19 tuổi, Tứ a ca Vĩnh Thành 14 tuổi, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ 12 tuổi, còn có các đại thần Hoàng thân quốc thích đang chuẩn bị tranh giành bãi săn mà tận hứng săn thú. Như Ý liền cùng vài vị mẹ đẻ của các A ca đi theo ở phía sau, nhìn mọi người giục ngựa tỏa ra các hướng mà lộ ra chờ mong tươi cười. Lục Quân cười nói: “Ngũ a ca còn nhỏ tuổi như vậy mà cưỡi ngựa không thua gì hai người huynh của mình” Hải Lan ngại ngùng nói: “A ca còn nhỏ cũng là nhờ các a ca dạy dỗ mà thôi” Ngọc Nghiên cũng không chịu yếu thế: “Thật không? Sao ta lại thấy Tứ a ca là người cưỡi ngựa chạy nhanh nhất vậy” Lục Quân biết tâm tính Ngọc Nghiên cho nên cũng chỉ cười trừ: “Tứ a ca theo Gia quý phi ăn nhiều nhân sâm Lý triều như vậy thì sao thể trạng lại không tốt đươc chứ? Dù sao Tứ a ca cũng muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt Hoàng thượng” Ngọc Nghiên giơ chiếc quạt lên miệng, cười nói: “Thể hiện cái gì chứ? Đại a ca và Nhị a ca không có ở đây, vị trưởng tử Tam a ca này thật dễ khiến cho người khác chú ý thì sao còn để ý đến Tứ a ca của ta chứ?” Lục Quân nghe vậy liền có chút không vui, từ lúc Tam a ca bị răn dạy trong tang lễ Hiếu Hiền hoàng hậu thì trong lòng Lục Quân luôn cảm thấy bất an. Mà trong nhiều năm qua, Hoàng đế luôn kiêng kị nhắc đến việc lập trưởng tử làm Thái tử, Đại a ca Vĩnh Hoàng đã chết vì cái kiêng kị này cho nên không ai dám nhắc lại nữa. Sắc mặt Lục Quân lạnh lẽo, lập tức hướng về Như Ý, khuôn mặt chứa đầy kính cẩn nói: ‘Gia quý phi càng lúc càng biết nói đùa, đều là do Hoàng thượng nuông chiều mà thôi. Hài tử chúng ta dù có tốt thì sao so được với Thập nhị a ca của Hoàng hậu nương nương cơ chứ? Nếu không nhắc đến Thập nhị a ca vẫn còn đang nhỏ thì Ngũ a ca cũng xem như là cao quý” Như Ý và Hải Lan liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Mấy năm nay Như Ý và Hải Lan dụng tâm chỉ bảo Vĩnh Kỳ thế nào, dốc lòng đào tạo thế nào, tích tụ công phu hơn mười năm mà giấu tài trước mặt người khác thì sao có thể để lộ ra ngoài chứ? Cho nên hai người cũng chỉ cười nói lại: “Lúc này không xem săn bắn mà nói chuyện này làm gì cơ chứ?” Hoàng đế săn thú trông rất cao hứng, các thị vệ đi theo cảm thấy hiểu rõ cho nên cố ý càng chạy càng chậm, chừa lại một khoảng cách rất xa so với Hoàng đế, sau đó tới chỗ nuôi các loài cầm thú như nai, hươu, thỏ… để thả ra, lấy trợ hưng trí. Những súc vật ôn thuần kia thì sao có thể lọt vào mắt Hoàng đế cơ chứ, chỉ có những con báo vàng đang chạy tán loạn kia mới khiến cho nhiệt huyết Hoàng đế sôi trào, hắn giục ngựa chạy nhanh đi trong rừng rậm rạp, đường đi dần dần nhỏ hẹp, con ngựa không biết nên đi đường nào nên chỉ biết chậm rãi đi bộ. Phía bắc có cây cối cao lớn trùng điệp, ánh sáng mặt trời le lói chíu vào. Bốn phía dần dần im lặng, Hoàng đế có chút phẫn nộ, đang muốn xoay người lại thì liền thấy một con vật nhỏ có bộ lông tuyết trắng đang cử động, Hoàng đế liếc mắt nhìn đó chỉ là con thỏ hoang, hắn không muốn dễ dàng bỏ qua cho nên lập tức cài tên lên định bắn. Nhưng mà hắn chưa kịp bắn tên thì có tiếng rít bên tai, rồi có một mũi tên đâm xuyên không khí tạo nên tiếng vang gắt gao bay đến vành tai hắn. Hoàng đế cả kinh, theo bản năng cúi thấp mình xuống nằm trên lưng ngựa, có một ám tiễn xẹt qua chạm vào mũ giáp bằng vàng của Hoàng đế mà tạo nên một tiếng “Coong”. Là có người phóng tiễn! Hoàng đế chưa phục hồi tinh thần thì lại có một âm thanh khác lại vang lên lần nữa, Hoàng đế đang muốn giục ngựa chạy lên phía trước thì chỉ thấy lùm cây phía trước có khuôn mặt của một con ngựa hoang. Con ngựa hoang cực kỳ to lớn, nếu so với con ngựa mà Hoàng đế đang cưỡi thì đúng là một trời một vực. Gương mặt nó vặn vẹo mà giơ cao hai chân trước lên, hướng tới trước ngực Hoàng đế mà đá. Trong nháy mắt Hoàng đế do dự, nếu chạy về phía trước thì khó tránh khỏi việc con ngựa hoang kia làm thương tổn cơ thể, nếu lui về phía sau thì sẽ chạm vào tên bắn chết; hắn không thể nào tránh nhé, lại càng không thể lui được về phía sau. Trong chớp mắt, Hoàng đế liền cảm thấy có một kình phong ập đến, có người nhảy lên ngựa, ôm hắn ngã xuống mặt đất rồi lăn thêm hai vòng và cũng tránh được lãnh tiễn đang đuổi theo sau. Hoàng đế vẫn còn kinh hồn mà chưa nhận ra khuôn mặt của người đã cứu mình, là khuôn mặt quen thuộc nhưng nhất thời không thể nghĩ ra, chỉ phải thốt ra: “Là khanh!” Lăng Vân Triệt bảo vệ Hoàng đế, nói: “Vi thần Lăng Vân Triệt hộ giá đến chậm, thỉnh Hoàng thượng thứ tội” Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là làm cho con ngựa hoang chưa thuần hóa kia đến lại gần. Nếu là bình thường thì sẽ không cần sợ, bàn tay trần của Lăng Vân Triệt, Hoàng đế lại có cung tiễn trong tay nhưng mà lúc xoay người lại thì mới phát hiện lúc ngã xuống ngựa thì cung tiễn đã rơi chỗ khác, cách xa hai ba thước, trong khi đó vó con ngựa hoang chỉ còn cách mình ba bước phía trước. Lăng Vân Triệt có chút tuyệt vọng, chẳng lẽ khổ tâm một phen, cuối cùng lại bị chôn vùi ở dưới vó ngựa sao? Ý chí hắn yếu đuối một chút nhưng nghĩ lại cho dù có hung mãnh nhưng mà cũng chỉ là ngựa hoang mà thôi, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh mà kiên quyết nói: “Vi thần sẽ che chở cho Hoàng thượng!” Hắn nói chưa xong thì đã thấy có một bóng người lăn qua thảm cỏ, hô to một tiếng: “Hoàng a mã” rồi liền chắn trước người Hoàng đế. Đồng thời có một cung tên đâm thẳng vào trán con ngựa hoang, xuyên thẳng vào não, rồi nghe thấy một tiếng gầm điên cuồng, con ngựa hoang kia đau nhức kinh nhảy mấy bước, rốt cuộc trên trán chảy một đường máu rồi ngã xuống đất mà chết. Hoàng đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, ướt đẫm cả xiêm y. Một lát sau, hắn mới phục hồi được tinh thần thì mới phát hiện Vĩnh Kỳ đang chắn trước mắt hắn, còn trên lưng Vĩnh Thành có một túi cung tên chạy đến mà quỳ gối xuống nói: “Nhi thần chậm trễ cứu giá, Hoàng a mã không có việc gì chứ?” Lúc này Hoàng đế mới nhận ra đó là cung tên của Vĩnh Thành, hắn bất giác vui mừng rồi ôm chặt đầu vai Vĩnh Thành: “Ân huệ tử! Là ân huệ tử của trẫm!” Vĩnh Thành kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng, liên tục tạ ơn Hoàng đế quá khen. Mà Vĩnh Kỳ thấy không có việc gì nữa nên tay chân cũng thả lỏng mà yên lặng đứng ở phía sau huynh trưởng. Vẫn là Lăng Vân Triệt hỏi trước: “Ngũ a ca không có bị thương chứ?” Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: “Hoàng a mã không có việc gì là tốt rồi” Hoàng đế mỉm cười, tất nhiên cái mỉm cười kia không bằng cái thân thiết khen ngợi đối với Vĩnh Thành cho nên hắn chỉ thuận miệng nói: “Mới vừa rồi con đã chạy đến đứng trước mặt trẫm nhưng sao lại không bắn ngựa hoang trước mà chỉ chờ đợi?” Vĩnh Kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói: “Nhi thần đứng ở cự ly quá gần cho nên giương tên không kịp nữa. Với lại, nhi thần có nghe sư phó nói qua, mãnh thú khi đả thương con người thì chỉ đả thương một người mà thôi. Nhi thần đứng trước người Hoàng a mã để hộ giá, thì con ngựa hoang kia cũng chỉ làm nhi thần bị thương mà sẽ không làm Hoàng a mã bị thương” Đứa con mới 12 tuổi nhưng lời nói lại chứa đầy thành khẩn, Hoàng đế bất giác cảm động, vuốt ve cái trán của hắn nói: “Con đúng là đứa con có hiếu!” Hoàng đế vẫn còn khiếp sợ, liền lấy cái tiêu trên mũ giáp vàng xuống, hắn ý bảo Vĩnh Thành cẩn thận nhặt hai lãnh tiễn kia lên, nhìn kỹ qua rồi hỏi: “Có độc hay không?” Vĩnh Thành cẩn thận kiểm tra thực hư nói: “Không độc” Ánh mắt Hoàng đế lạnh như hàn băng, chứa đựng cái sợ hãi mà hung ác nham hiểm: “Ai đã phóng ra lãnh tiễn này? Ai đã hãm hại trẫm?” Vĩnh Kỳ cúi mặt xuống, nói: “Người muốn hại Hoàng a mã, rốt cuộc không đạt được ý nguyện” Hoàng đế nhìn núi rừng cây cối xung quanh, trầm mặc thật lâu sau rồi nói: “Cũng may là nhờ các con đến cứu trẫm! Người hại trẫm vẫn còn ở đâu đây mà thôi”. Hắn phân phó Vĩnh Thành: “Vĩnh Thành, con hãy dẫn người lùng sục bãi săn, trẫm muốn xem ai có lá gan như vậy, dám mưu hại thiên tử!” Trên khuôn mặt thiếu niên 14 tuổi ửng đỏ hưng phấn, lớn tiếng nói: “Dạ!” Còn Vĩnh Kỳ chỉ rúc vào thân thể Hoàng đế, một tay đỡ hắn, một tay hộ vệ gắt gao hắn. Hoàng đế đi được vài bước rồi quay đầu lại nhìn Lăng Vân Triệt: “Trẫm nhớ rõ khanh là người hầu việc bên cạnh trẫm, vì sao lại đến nơi này?” Lăng Vân Trệt có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Vi thần bị oan khi mắc tội trộm yếm của Gia quý phi cho nên mới bị đưa đến bãi săn làm khổ dịch” Hoàng đế gật đầu nói: “Lúc trước trẫm không tin khanh bị oan, bây giờ thì tin rồi. Bởi vì người mà mơ ước nữ nhân của trẫm thì sẽ không liều chết tới cứu trẫm như vậy. Khanh hãy trở về đi, đừng lãng phí tài năng của khanh ở bãi săn này nữa” Gió tháng Tám hỗn loạn trong rừng mang theo cái ẩm ướt lạnh lẽo nhưng trong lòng lại sinh ra cái nóng bỏng mà vui sướng. Lăng Vân Triệt vội quỳ xuống nói: “Vi thần cẩn tuân ý chỉ Hoàng thượng” Bãi săn Mộc Lan phần phật tiếng gió mà không hề báo trước cho biết có người giả thân phận ám hại, lại có ngựa hoang phát cuồng. Quan viên lâm trường liên tục xin tha, thật sự không biết có người sắp đặt cung tiễn ám khí nhưng đây là khu vực săn bắn bố trí của Hoàng gia, Hoàng đế vừa sợ vừa giận liền phái cho Phó Hằng truy tra kỹ lưỡng nhưng mà vẫn không thể tìm ra người phóng ra lãnh tiễn là ai. Từ đó tâm tính Hoàng đế càng lúc càng sợ hãi cho nên có vài lần gặp ác mộng, trong mơ cứ gặp lại cái cảnh lãnh tiễn gào thét rồi lại không biết người ám hại là ai, lúc đó Như Ý chỉ có biết ôm chặt lấy Hoàng đế, dùng cái an ủi này để trấn an cái chấn nộ mà bất an của hắn. Tin tức truyền đến trong cung, cho dù Thái hậu là người trải qua bao nhiêu phong ba kinh nghiệm nhưng cũng cả kinh thất sắc, nàng nắm chặt tay Phúc Già mà không nói nên lời. Phúc Già ôn thanh nói: “Thái hậu an tâm, nô tỳ đã đi hỏi kỹ rồi, Hoàng thượng vẫn luôn mạnh khỏe, Thái hậu có thể yên tâm. Nô tỳ cũng đã cho người chuyển lới, lấy biểu Thái hậu đối với Hoàng thượng mà quan ái, chỉ là chuyện này…. Thái hậu có muốn tra rõ không ạ?” Thái hậu suy nghĩ một lát, quả quyết nói: “Không thể! Chuyện này Hoàng đế cũng đã tự mình tra hỏi nhưng người gây ra chuyện này chắc cũng đang cảnh giác tối cao, cũng sẽ khó tra ngọn nguồn. Bây giờ thần hồn nát thần tính, lúc này Hoàng đế đang nghi ngờ đến ai, nếu như ai gia tùy tiện hỏi đến, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng đế không vui mà thôi” Phúc Già đau lòng, lại có chút oán thán: “Thái hậu cũng là quan tâm Hoàng thượng nhưng lại sợ Hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều mà gây ra bất hòa” Đúng là tử hiếu mẫu từ Hoàng gia này, ở trong mắt người ngoài là phồn hoa lừng lẫy nhưng bên trong lại có khoảng cách lạnh nhạt. Giây lát sau, Thái hậu thở dài nói: ‘Chung quy ai gia không phải là thân sinh Hoàng đế cho nên vẫn có hiềm khích, lúc nhỏ Hoàng đế là người có chủ ý, càng lớn lên thì càng hận ai cản tay. Ai gia cũng chỉ biết khuyên nhủ chứ không dám bức bách cứng rắn đối với Hoàng đế. Mà ngươi thấy đó, bây giờ Hoàng đế tự tay tuyển chọn phi tần thì đều luôn cẩn thận, bây giờ ai gia cũng chỉ cầu nữ nhi an ổn, dư giả, cũng xem như hưởng thụ lão già mà thôi” Sau khi hồi cung từ bãi săn Mộc Lan, chuyện phong ba đó lại càng nhạt đi mà thay vào đó là sự náo nhiệt, ngoại trừ Lăng Vân Triệt được trở thành thị vệ nhị đẳng ngự tiền thì Tứ a ca Vĩnh Thành của Ngọc Nghiên được Hoàng đế tín nhiệm nhiều nhất. Đầu tiên Hoàng đế liên tiếp lâm hạnh Ngọc Nghiên, lại chăm sóc phá lệ cho Vĩnh Thành học kỵ xạ, cứ 3 ngày Hoàng đế đều hỏi đến một lần. Năm nay là tiết vạn thọ sinh thần của Hoàng đế, sứ giả Lý triều đến chúc mừng, Hoàng đế liền lệnh cho Vĩnh Thành tiếp đãi. Vĩnh Thành lại thập phần không chịu thua kém cho nên luôn được sứ giả khen ngợi, rồi sau ngày trùng dương, Hoàng đế liền phong Vĩnh Thành thành bối lặc*. (Bối lặc, tên đầy đủ là Đa La bối lặc, trong tiếng Mãn Châu có nghĩa là “Chúa tể”. Trước khi nhà Thanh thành lập, thì Bối lặc được dùng để gọi cấ vị thủ lĩnh của các bộ lạc người Mãn Châu, bản thân Nỗ Nhĩ Cáp Xích lúc chưa xưng là Đại Hãn thì cũng được gọi là bối lặc. Bối lặc là 1 trong 8 tước vị cao quý của nam giới trong quý tộc Mãn Thanh và 1 trong 4 tước vị dành cho Hoàng thất (ngoài Hòa Thạc thân vương, Đa La quận vương và Cố Sơn bối tử). Khi các Hoàng tử đến tuổi trưởng thành, tùy thuộc vào thứ tự, địa vị, sủng ái của người mẹ và công trạng, tài năng của Hoàng tử mà Hoàng đế sẽ phong cho Hoàng tử thành Bối lặc và Bối tử, sau đó nếu có thành tích thì sẽ được phong Vương. Việc một Hoàng tử được phong Vương ngay từ đầu thường là con của Hoàng hậu, Quý phi sinh ra; tuy nhiên có một số người được Hoàng đế cực kỳ yêu mến thì cũng được phá lệ mà phong Vương ví dụ như Vinh Thuần thân vương Vĩnh Kỳ của Càn Long) Chuyện này giống như miếng đá ném vào mặt nước mà khiến cho mọi người xôn xao cũng bởi vì Tam a ca Vĩnh Chương chưa được phong tước nhưng rốt cuộc Tứ đệ chưa trưởng thành lại được phong làm bối lặc. Còn đối với Ngũ a ca Vĩnh Kỳ, tuy rằng Hoàng đế trìu mến gấp đối, lại ban thưởng rất nhiều nhưng rốt cuộc lại không coi trọng bằng Vĩnh Thành cho nên Vĩnh Kỳ cũng không khỏi có chút ảm đạm. Lăng Vân Triệt hồi cung thì lại càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm cho nên Hoàng đế thập phần nể trọng. Vào một ngày Hoàng đế trách phạt những người phụ trách ở bãi săn Mộc Lan, vừa thay Tam a ca Vĩnh Chương tiến đến thỉnh an, hắn thấy mặt rồng Hoàng đế chận nộ, liền khuyên nhủ nói: “Nhi thần cho rằng chuyện săn thú lần này sẽ không tra ra được thủ phạm cũng bởi vì người phục dịch ở bãi săn quá nhiều, nhất thời khó có thể tra rõ. Hoàng a mã nếu như trách phạt thì ai còn có thể tiếp tục vì Hoàng a mã tra người nữa chứ?” Lời này vốn là có tình có lý nhưng mà Hoàng đế vừa mới trải qua chuyện này cho nên càng ngày càng nghi ngờ, lập tức đập bàn cả giận nói: “Ngươi là đứa con lớn nhất của trẫm, ngay cả bản thân ngươi cũng không cứu giá được trẫm! Nếu xảy ra chuyện sơ hở ở bãi săn thì ngươi là trưởng tử bất lực, thứ hai cứu giá chậm trễ là bất hiếu bất trung, năng lực tầm thường, thua kém hai vị đệ đệ; thứ ba là giải quyết chính sự chểnh choảng, không thể phân ưu cùng quân phụ mà lại khinh tha khinh thứ, không suy nghĩ đến an nguy quân phụ! Một đứa con như vậy thì có ích lợi gì chứ?” Hoàng đế chấn nộ lôi đình như vậy, Vĩnh Chương bị mắng đến mức đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cũng chỉ phải cúi đầu cáo lui. Hoàng đế liền quay sang hỏi Lăng Vân Triệt đứng ở bên cạnh: “Khanh xem Vĩnh Chương cầu xin tha cho bọn cung nhân ở bãi săn Mộc Lan như vậy, khanh nghĩ nó có liên quan đến chuyện lãnh tiễn hay không?” Lăng Vân Triệt kính cẩn nói: “Tam a ca là thân tử Hoàng thượng” Hoàng đế lắc đầu, hít thở nặng nhọc: “Thiên gia phụ tử, không thể tầm thường như người bình thường. Vừa là phụ tử, vừa là quân thần thì cũng khó trách oán thù! Lúc Thánh tổ Khang Hi lúc về già thì lại xảy ra chuyện Cửu Tử đoạt đích, trẫm nghĩ đến mà kinh tâm không thôi” Lăng Vân Triệt nói: “Hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, không ai dám có tâm tư đó, cũng không có ai có khả năng mưu hại Hoàng thượng” Hoàng đế nghe được lời ấy, thoáng có chút trấn an: ‘Vậy mọi người ở bãi săn Mộc Lan, khanh nghĩ có nên trách phạt bọn họ không?” Lăng Vân Triệt kính cẩn nghe theo, nói: ‘Có sai nên phạt, có công nên thưởng. Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, trong lòng ắt đã có định đoạt, vi thần không dám vọng ngôn” Hoàng đế mỉm cười, khen ngợi nói: “Rất tốt” Những lời này không biết là Hoàng đế khen ngợi cái tính toán của chính mình hay là khích lệ Lăng Vân Triệt cẩn thận nữa. Lăng Vân Triệt đang âm thầm nghiền ngẫm suy nghĩ thì bỗng nhiên Hoàng đế cười nói: “Khanh đã qua tuổi 30 rồi, cũng chưa lập gia thất”. Hắn tùy tay gọi một tiểu cung nữ mặc y phục màu xanh đứng trước ngự tiền vào nói: “Mậu Thiến, ngươi cũng 25 tuổi rồi, cũng sắp được xuất cung, trẫm liền ban Lăng thị vệ cho ngươi, ngươi thấy sao?” Cung nữ kia ngẩn người ra, rồi quỳ xuống, khuôn mặt hớn hở nói: “Nô tỳ tạ ơn Hoàng thượng” Lăng Vân Triệt sững sờ, trong đầu trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, Lý Ngọc đứng ở bên cạnh mà đẩy cánh tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Xem Lăng đại nhân vui mừng đến si ngốc chưa kìa. Mau tạ ơn đi nào!” Lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, rồi nhìn thấy Hoàng đế mỉm cười không chút kiên nhẫn, hắn chậm chạp quỳ xuống hành lễ mà chấp nhận cái ân điển chợt đến thình lình. Đến lúc này đây, kết cục Vĩnh Chương thất sủng đã định, còn Vĩnh Kỳ thì được Như Ý và Hải Lan dặn dò kỹ lưỡng, chỉ dốc lòng nghiệp học, nếu không được Hoàng đế triệu hồi thì cũng không cần xuất hiện trước mặt Hoàng đế. Vào một ngày, Lăng Vân Triệt đưa Vĩnh Kỳ từ Dưỡng Tâm điện quay về Dực Khôn cung, liền thuận đường mà thỉnh an Như Ý, lúc đó Như Ý đang đứng ở trên hành lang mà nhìn xuống cái thị nữ đang chăm sóc hoa cỏ. Nàng lẳng lặng đứng ở dưới mái cong, thần sắc thản nhiên như hoa lan mới nở, ánh mặt trời chiếu rọi phía sau nàng, càng khiến nàng lộ vẻ tao nhã như tuyết. Như Ý thấy hắn liền mỉm cười: “Lâu ngày không gặp, quả nhiên cũng đã thay đổi cách nhìn” Lăng Vân Triệt quỳ gối chắp tay, nghiêm mặt nói: “Hoàng hậu nương nương từng muốn vi thần đường đường chính chính quay về, vi thần không dám cô phụ kỳ vọng của Hoàng hậu nương nương” Như Ý chăm chú nhìn hắn một lát: “Bị gió phương bắc làm cho da thịt đen đúa cả rồi nhưng mà có thể quay về như vậy thì thật là tốt. Bổn cung cũng muốn cảm tạ khanh vì đã cứu giá Hoàng thượng” Vân Triệt thấy nàng vui mừng như vậy, bất giác cúi đầu nói: “Đây là bổn phận của vi thần” “Có công thì cũng không nên kiêu ngạo, bây giờ đã ở lâu dài của trước mặt Hoàng thượng, rất tốt”. Nàng cười nói: “Khanh lại được Hoàng thượng yêu thích, Hoàng thượng tự mình ban tứ hôn, đây là vinh diệu vô thượng, người bên ngoài cầu cũng không được đâu” Trong lòng Lăng Vân Triệt run lên, bỗng nhiên nhớ tới những ngày tháng ở bãi săn Mộc Lan, vào những đêm cô đơn lạnh lẽo, hắn luôn nhớ tới là khuôn mặt nhẹ nhàng mỉm cười của Như Ý. Đó là cái suy nghĩ duy nhất, ngay cả lời dặn của nàng, hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng, muốn trở về Tử Cấm thành thì phải đường đường chính chính quay về. Cái ý niệm như vậy chỉ là xuất hiện chớp mắt trong đầu, hắn liền kiềm chế xuống, thản nhiên nói: “Vi thần biết chính mình muốn gì nhưng trong đó không có nữ nhân” Như Ý cúi mặt xuống, mang chút tiếc hận mà nhìn hắn: “Vẫn là do nàng ta đã làm cho khanh thương tổn quá nhiều sao?” Vân Triệt quay mặt đi, mím môi nói: “Vi thần không nghĩ đến điều đó” Như Ý mỉm cười nhẹ nhàng: “Không nghĩ đến cũng tốt. Cung nữ ngự tiền Hoàng thượng xuất thân tôn quý, đều là nữ nhi Mãn quân kỳ, khanh có thê tử như vậy, đối với cái xuất thân của khanh thì cũng có ích. Đúng rồi, trong nhà khanh có ai giúp khanh xử lý việc vui này không?” Vân Triệt có chút thất thần nói: “Cha mẹ vi thần đã qua đời vài năm về trước, bây giờ không có ai an bài”. Hắn hơi cười khổ: “Rốt cuộc vi thần có thể trở lại Tử Cấm thành, không phụ sở vọng của nương nương nhưng Hoàng thượng ban hôn như vậy, đúng là vui mừng ngoài ý muốn, cũng thật sự là quá ngoài ý muốn” Như Ý nhìn hắn nói: ‘Vô luận có ngoài ý muốn hay không thì khi Hoàng thượng ban ân thì khanh không được phép không vui mừng và từ chối, Mậu Thiến là người ngự tiền, khanh hãy cố gắng đối xử tốt với nàng ta đi”. Nàng ôn nhiên mỉm cười: “Còn về phần khanh không có người nhà thì Giang Dữ Bân và Nhị Tâm đang ở kinh thành, bổn cung sẽ nói bọn họ chuẩn bị cho khanh, trợ giúp khanh một tay” Vân Triệt cố gắng mỉm cười, đáp ứng nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương”. Hắn nhìn nhũ mẫu bên cạnh Như Ý đang ôm một đứa nhỏ trong lòng, trong lòng hắn có một tia vui sướng thương cảm: “Tuy rằng vi thần ở bãi săn nhưng khi nghe nói nương nương có hỉ có được Lân nhi, vi thần cảm thấy rất vui mừng” Như Ý gật đầu nói: “Có tâm” Vân Triệt hiểu được nói: “Thấu hiểu được lẫn nhau thì mới là có tâm nhất”. Hắn còn muốn nói thêm gì nữa thì đã thấy Lý Ngọc đến truyền chỉ, Hoàng đế sẽ cùng dùng bữa tối với Như Ý. Hắn lập tức hiểu được hắn không nên ở đây nơi này nữa, hắn ngưỡng mặt liền thấy trong Dực Khôn cung đều khắc họa uyên ương Long Phượng đều có đôi có cặp, hoa văn đều lấy hoa sen và hoa hợp hoan làm chủ. Uyên ương không khi nào rời xa, hắn làm sao không hiểu được đạo lý này chứ, ngay cả chính mình, chẳng lẽ hắn cũng không muốn như vậy sao? Hắn suy nghĩ rồi chỉ phải khom người, cung kính cáo lui rời đi. Sau khi ra khỏi Dực Khôn cung, Lăng Vân Triệt gặp được Yến Uyển, Yến Uyển lẻ loi đi trên phố dài, bức hồng tường cao ngời ngợi xuất hiện một gương mặt ửng đỏ mà ảm đạm, không một tia sinh khí. Toàn thân Yến Uyển đều mặc y phục hoa cỏ nhưng giờ đây nàng đã mất đi ân sủng cho nên bây giờ nàng cũng chỉ như một con búp bê bằng vải hoa lệ, không chút sinh khí. Nàng chạm mặt hắn, trong mắt Yến Uyển xuất hiện kinh dị và sợ hãi: “Khanh trở về rồi sao?” Vân Triệt khom người thỉnh lễ: “Cô phụ kỳ vọng của nương nương, vi thần đã trở lại” Yến Uyển che giấu cái không cảm xúc của mình rất nhanh: “Vậy là tốt rồi. Nghe nói khanh được thăng chức, lại được Hoàng thượng ban hôn, xin chúc mừng” Vân Triệt gọn gàng dứt khoát nói: “Nương nương vẫn luôn nói những điều trái với lương tâm, làm những điều trái với lương tâm” Yến Uyển không vui nhíu mày nói: “Cho dù khanh được Hoàng thượng sủng hạnh nhưng sao có thể dám nói với bổn cung như vậy chứ? Người hại khanh chính là Gia quý phi, muốn nói gì thì cứ gặp nàng ta mà nói, đừng gặp bổn cung mà nói những điều đó” Vân Triệt dửng dưng mỉm cười, nói: ‘Gia quý phi vì sao muốn hại vi thần? Trong cung ai không thích vi thần, vi thần đều hiểu rõ” Hắn bước lại gần một bước, Yến Uyển thấy hắn có hành động như vậy thì liền cảm thấy bất an, kinh ngạc mà lui về sau một bước nói: “Khanh muốn làm gì? Khanh…”. Trong mắt nàng chứa đầy sự đề phòng: “Nếu như khanh có chứng cớ thì hãy đi nói cho Hoàng thượng đi!” “Cái gọi là chứng cớ, đôi khi chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể lý giải được”. Giọng nói Lăng Vân Triệt khàn khàn: “Nương nương không cần sợ, giờ đây vi thần chỉ cầu bình an vô sự mà thôi nhưng nương nương cũng đừng nghĩ đến chuyện hại vi thần”. Hắn liếc mắt nhìn Yến Uyển, giống như là muốn cáo biệt: “Những lời này cũng là nể trọng chút tình cảm lúc trước, nếu nương nương còn muốn hãm hại vi thần thì vi thần cũng sẽ hãm hại là nương nương” Yến Uyển tựa vào trên tường mà kinh ngạc nhìn hắn rời đi, tựa hồ suy nghĩ đến thâm ý trong lời nói của hắn. Thật lâu sau nàng mới tự giễu cười nói: “Cũng không phải sao? Một nữ nhân vô sủng thì có thể giúp được ai và hãm hại được ai chứ?”. Nàng thở ra một tia oán hận mà nhìn ánh mặt trời dần dần hạ xuống ở phía Tây, sắc trời u ám chiếu rọi vào khuôn mặt, thân ảnh cô độc của nàng. Sau khi trở về từ bãi săn Mộc Lan thì mấy tháng sau, Như Ý lại mang thai lần nữa vào năm Càn Long thứ 17, Giang Dữ Bân lại càng chăm sóc thân thể Như Ý, còn Lăng Vân Triệt cưới Mậu Thiến vào cuối mùa thu. Có lẽ vì sau khi thành hôn, hắn lại càng thêm bận rộn, hắn luôn toàn tâm toàn ý phụng dưỡng bên cạnh Hoàng đế cho nên Hoàng đế càng nể trọng hắn. Trong cung xảy ra liên tiếp chuyện mừng, bây giờ đã có Vĩnh Cơ sinh ra cho nên cái thai này của Như Ý là nam thai hay nữ thai thì tự hồ không còn quan trọng. Nếu Như Ý sinh hạ được thêm một Hoàng tử thì quả nhiên đúng là dệt hoa trên gấm, nếu sinh hạ được công chúa thì mới đúng là nhi nữ song toàn, tri kỷ ấm áp. Lúc đó Thập a ca của Ý Hoan càng ngày càng không tốt. Có lẽ lúc còn ở trong bụng mẹ, ảnh hưởng cái chứng bệnh thận khí hư nhược của Ý Hoan cho nên từ nhỏ đến lớn Thập a ca vẫn luôn ốm đau, như một sợi dây thừng dần dần bóp chặt sinh mệnh của hắn. Lúc đó âm khí ẩn chứa xuất hiện ở Trữ Tú cung, Thái hậu và Như Ý đều lệnh cho Thái y tài giỏi nhất của Thái y viện canh giữ ở Trứ Tú cung nhưng mỗi lần Ý Hoan nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng thì tựa hồ ám chỉ cái âm trầm không thể cứu vãn được nữa. Vào mùa xuân năm sau, vì muốn Thập a ca được dưỡng tức cho tốt cũng như vì Như Ý có thể dưỡng thai cho nên Hoàng đế liền đưa Thái hậu và các tần phi đến Viên Minh Viên nghỉ ngơi. Viên Minh Viên là từ Thánh tổ Khang Hi một tay xây dựng lên, đến khi thời tiên đế Ung Chính thì lại được tu bổ lại, cảnh trí cực tốt. Đến khi Hoàng đế đăng cơ, tính tình Hoàng đế lại yêu thích sông cảnh, lại dựa vào cảnh thái bình thiên hạ lúc đó, ngân khố dồi dào cho nên liền tu sửa tỉ mì. Trong Viên Minh Viên đều có lầu các, núi đá cây cối, lại đưa cảnh sắt đẹp đẽ ở Giang Nam bố trí. Hoàng đế thích hồ Thượng Thanh cho nên theo thường lệ mà ở tại Cửu Châu thanh yến, Như Ý ở phía đông, cận kề nhất của Hoàng đế là Vương Lăng xuân sắc; Dĩnh tần ân sủng thâm hậu, Hoàng đế lại thích nàng ở bên cạnh cho nên liền đem Hương Trai phía tây cho nàng ở; Lục Quân tuổi đã lớn, Hải Lan ân sủng lạnh nhạt cho nên liền ở Hoa Xuân quán, mang theo con cái làm bạn. Ngọc Nghiên ở Ngũ Phúc Đường. Đặc biệt Tứ a ca Vĩnh Thành được Hoàng đế sủng ái cho nên đối với chuyện đọc sách của hắn có chút để bụng cho nên liền cho hắn ở nơi Thanh Nhã để hắn đọc sách cũng như cũng tiện gặp gỡ hằng ngày. Khánh tần và các vị thường tại mới vào cung được ở Mậu Dục Trai và Trúc Hương Trai, Ý Hoan vì cầu Thập a ca im lặng dưỡng bệnh cho nên liền ở xa hơn một chút, ở nơi Xuân Vũ Thư Hòa. Như Ý kiêng kị Yến Uyển, liền cho nàng ở nơi xa nhất là Võ Lăng Xuân Sắc cùng với thất sủng Tấn tần, Thái hậu yêu thích thanh tĩnh cho nên liền ở Trường Xuân tiên quán. Như Ý mang thai đến tháng thứ 7, ngoại trừ thường ngày đi thăm Ý Hoan và Thập a ca thì lúc nào cũng an tâm dưỡng thai, bên trong hậu cung yên lắng, không chút gợn sóng, nhất thời im lặng. Bất an duy nhất chính là ở tiền triều. Vì Như Ý sinh được đích tử Vĩnh Cơ cho nên Hoàng đế ban lệnh đại xá thiên hạ, giảm thu thuế, lại ân xá tù nhân. Lúc này thiên hạ vốn đã thái bình nhưng mà Chuẩn Cát Nhĩ lại bất an nổi dậy. Năm đó thủ lĩnh Chuẩn Cát Nhĩ là Cát Nhĩ Đan Sách Linh chết đi, để lại ba người con. Trưởng tử Đa Nhĩ Trát vốn là thứ xuất không được lập vị, thứ tử Nạp Mộc Trát là người có nhà mẹ chống đỡ mà lập Đại Hãn, con nhỏ Sách Vọng Đạt lại được Sách Linh ủng hộ. Tỷ phu của Nạp Mộc Trát là Bá Lặc Khắc tương trợ cho Đa Nhĩ Trát mà tiêu diệt Nạp Mộc Trát, muốn cho Đa Nhĩ Trát lên ngôi Đại Hãn nhưng cuối cùng lại quý tốc Chuẩn Cát Nhĩ phản đối, triều đình vì muốn bình ôn Chuẩn Cát Nhĩ làm loạn cho nên năm đó Đoan Thục trưởng công chúa của Thái hậu được gả cho Đa Nhĩ Trát để lấy cái bình ổn trong nhiều năm qua. Tuy nhiên Đa Nhĩ Trát vẫn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, lại sa vào tửu sắc, lại vì muốn phòng binh mà giết đi ấu đệ Sách Vọng Đạt cho nên khiến cho quý tộc Chuẩn Cát Nhĩ không thể nhẫn nại mà đành phải ủng hộ một hoàng thân quốc thích khác của Chuẩn Cát Nhĩ là Đạt Ngõa Tề. Đạt Ngõa Tề là cháu của Sách Linh, thừa dịp nội bộ Chuẩn Cát Nhĩ hoảng loạn mà nhân cơ hội dẫn binh tiến vào Y Lê, thừa dịp Đa Nhĩ Trát chưa chuẩn bị mà chiếm hết tất cả các bộ tộc, từ đó, Đạt Ngõa Tề lên ngôi. Chuyện đó khiến cho kinh động bốn phía, ngay cả Thái hậu cũng phải hỏi đến. Chỉ là Đa Nhĩ Trát Chuẩn Cát Nhĩ Thai Cát là phu quân của trưởng nữ của Thái hậu Đoan Thục Cố Luân trưởng công chúa, tuy rằng mấy năm nay Đa Nhĩ Trát có nhiều nội sủng nhưng tích cách của hắn cực kỳ kiêu ngạo cường hãn, tình cảm phu thê lạnh nhạt, cũng không mấy hòa hợp, thậm chí công chúa đã gả đi nhiều năm nhưng mà rốt cuộc vẫn chưa có con. Chung quy cái hôn lễ này cũng chỉ vì muốn an ổn Chuẩn Cát Nhĩ và triều đình. Bây giờ Đạt Ngọa Tề nổi dậy, bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ đại loạn, Đoan Thục trưởng công chúa liền tự tay viết thư truyền vào trong cung, thỉnh cầu Hoàng đế can thiệp, vì phu quân mà báo thù, bình định nội loạn Chuẩn Cát Nhĩ. Nhưng mà lúc bức thư của Đoan Thục trưởng công chúa được vào cung thì từ Chuẩn Cát Nhĩ truyền tin đến nói Đạt Ngõa Tề yêu cầu cưới Đoan Thục trưởng công chúa, chuyện này giống như miếng đá nặng ngàn cân rơi xuống mặt nước, tuy rằng Ái Tân Giác La là do quan ngoại quật khởi, chuyện anh cưới em dâu là nhiều không đếm xuể, cho dù lúc mới bình định Trung Nguyên thì chuyện đó cũng lần lượt phát sinh, năm đó có Hiếu Trang Hoàng Thái hậu gả cho Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ lời đồn đại, ngay cả Thuận Trị đế cũng cưới em dâu Đổng Ngạc thị của Bác Qủa Nhĩ và tấn phong Hoàng quý phi*. (Đổng Ngạc Phi là vợ của Tương Thân vương Bác Nhục Bác Qủa Nhĩ. Tương Thân vương là con trai út của Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực và là em trai cùng cha khác mẹ với vua Thuận Trị. Đổng Ngạc Phi là một cô gái đoan trang dịu dàng thông minh, có cốt cách và được vua Thuận Trị chú ý. Lúc Tương Thân vương chết đi thì vua Thuận Trị bắt đầu theo đuổi Đổng Ngạc Phi và cực kỳ sủng ái nàng, lập nàng làm Hiền Phi và cho ở Thừa Càn cung, một tháng sau liền tấn phong bà lên thành Hoàng quý phi) Nhưng mà Đại Thanh đã chiếm được Trung Nguyên trăm năm, dần dần cũng được đạo Khổng Mạnh tẩy rửa, vừa muốn thuận theo dân tâm mà vừa muốn tôn sùng lễ nghi cho nên sau thời vua Thuận Trị thì không còn chuyện đón dâu loạn luận, ngay cả trong Hoàng thân quốc thích cũng không có chuyện tái giá như vậy. Mà bộ lạc Mông Cổ Chuẩn Cát Nhĩ lại xem chuyện này là thói quen cho nên việc tái giá như vậy là chuyện tầm thường. Chuyện khó giải quyết như vậy khiến cho Hoàng đế mỗi ngày đều ở Cần Chính điện cùng với các đại thần bàn luận chính sự, không rời cung nửa bước. Vào giờ ngọ của một ngày, Như Ý đang ngủ say bên Tây song hạ, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót không ngừng, khiến cho người ta càng lúc càng cảm thấy buồn ngủ. Dung Bội bước vào bên trong mà nhẹ giọng bên tai Như Ý: “Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương muốn gặp nương nương gấp” Câu nói đó liền đủ để cho Như Ý bừng tỉnh, nàng lập tức đứng dậy truyền kiệu, rồi lập tức thay xiêm y. Nàng suy nghĩ nói: “Hoàng thượng có thích canh tương liên tổ yến tuyết lê không?.