Hậu cung của nữ chính mau tránh xa ta
Chương 3 : Quá khứ đau thương
Thiên Bảo bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn còn lờ mờ tối, bất giác đưa tay lên chạm vào chỗ ấn kí trên trán, cảm thấy hơi đau và nóng, trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói của “Thiên Bảo”. Nhớ lại những gì vừa trải qua, cô khẽ thở dài, xem ra sắp tới không thể nào sống yên ổn rồi.
Trong khi đang bận nghĩ về kế hoạch xoay người trong tương lai, Thiên Bảo bỗng nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, hình như là đàn ông. Cô vội vàng nằm xuống, kéo chăn lên che kín người, giả vờ ngủ. Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của cô, cô nghe thấy tiếng chìa khóa nhẹ nhàng tra vào ổ, cửa từ từ mở ra, một bóng dáng to lớn đổ vào phòng cô.
Người nọ bước đến bên giường cô, ngắm nhìn một hồi rồi khẽ thở dài, âm thanh như thì thầm nhưng lại vô cùng rõ ràng, trong giọng nói hình như mang theo chút hối hận cùng đau thương: “Bảo nhi, con hận cha lắm có phải không, hận cha vì đã phản bội mẹ con con, hận cha vì đã gián tiếp hại chết mẹ con, hận cha vì đã mang bọn họ về đây, để bọn họ ngày đêm ức hiếp, kinh thường con, có phải không?”
“Cha xin lỗi, nếu có thể cha sẽ không để mọi chuyện này xảy ra. Cha rất muốn bù đắp lại lỗi lầm của mình, nhưng sao con không cho cha cơ hội. Đến bao giờ con mới chịu tha thứ cho cha…” Giọng người đàn ông cứ lạc dần, lạc dần, cuối cùng âm thanh duy nhất còn tồn tại trong không gian chính là tiếng hít thở của cô và nức nở của ông ta.
Cô khẽ xoay người, khiến người vừa xưng là ba cô giật mình, cứ ngỡ là đánh thức cô, vội vàng rời khỏi phòng, quá trình như vậy ngoại trừ tiếng vang nhẹ của chìa khóa thì hầu như không có bất cứ tiếng động nào phát ra, như thể việc này đã được lập đi lập lại hàng trăm hàng nghìn rồi.
Đợi đến khi bóng người đàn ông kia biến mất sau cánh cửa Thiên Bảo mới ngồi bật dậy, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa xôi, cảm thấy trái tim đau đớn đến phát lạ, trong đầu hiện lên một chuỗi hình ảnh đau thương, đó là ngày mà mẹ cô mất. Hôm đó là ngày Thiên Bảo đạt được giải nhất về Toán học cho nhi đồng, cha cô viện lý do là công việc chưa hoàn thành mà ở lại công ty, không chúc mừng cô được, cô cùng mẹ cô ra công viên chơi, nhưng lại vô tình bắt gặp một hình ảnh rất ư là chướng mắt. Cha Thiên Bảo một tay bế một đứa con gái hình như bằng tuổi cô, một tay dắt tay một đứa con trai có diện mạo khôi ngô tuấn tú, đang đi song song với một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô. Bốn người hòa hợp vui vẻ, cười cười nói nói như một gia đình vô cùng hạnh phúc.
Mẹ Thiên Bảo thấy khung cảnh đó, sắc mặt liền tái nhợt, cả người run rẩy kéo cô ra khỏi nơi đó. Bà vừa đi vừa khóc, trong miệng không những lẩm bẩm những âm thanh của đau thương và tuyệt vọng: “Tại sao? Tại sao lại là cô ta? Cô ta không phải đã biến mất rồi sao? Tại sao còn xuất hiện ở đây? Cô ta đã bỏ rơi anh rồi mà, tại sao anh còn ở chung với cô ta? Tại sao…?”
Từng câu hỏi “Tại sao” của mẹ vang lên trong vô vàng bi thương, nhưng bà cũng chỉ có thể hỏi mà thôi, bởi không có ai trả lời bà, dù chỉ một câu. Đến một góc khuất của công viên, bà bỗng nhiên dừng lại, cúi xuống ôm cô khóc nức nở, khiến Thiên Bảo hoảng loạn không thôi. Cô hiểu mẹ của mình, mẹ cô trước giờ luôn mỉm cười, dù buồn đến mấy bà cũng cười, chưa bao giờ bà để rơi một giọt nước mắt trước mặt cô, lần này thì đã phải chịu đựng sự đau thương như thế nào mới có thể khóc đến như vậy. Thiên Bảo chẳng nói gì, chỉ có thể ôm thật chặt cơ thể của bà, lấy mình làm điểm tựa cho bà vào lúc này.
Ánh mắt cô tràn đầy lửa giận, lúc nãy một người phụ vừa khóc vừa kéo theo một đứa bé chắc hẳn làm không ít người chú ý, cha cô cũng vậy, vừa nãy cô quay đầu lại nhìn cha cô, thấy ông cũng chỉ nhìn một cái, rồi lại xem như chuyện người dưng, không liên quan tới mình, tiếp tục cười nói vui vẻ với đám người kia. Đám người kia có gì tốt cơ chứ, tại sao lại bỏ qua mẹ con cô.
Mẹ cô vốn bị bệnh hen suyễn, khóc một hồi bệnh lặp tức tái phát, bà bắt đầu khó thở, hai tay ôm lấy ngực của mình, luôn miệng thì thào: “Thuốc, thuốc…” Thiên Bảo hoảng loạn, bệnh của mẹ đã lâu không tái phát, nên hôm nay ra ngoài bà không mang theo thuốc, giờ phát bệnh phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ???
Thiên Bảo ôm lấy bà, cố lê cái thân thể nhỏ bé dìu bà đến chỗ đông người, luôn miệng gào lên: “Cứu, cứu, làm ơn cứu lấy mẹ tôi. Có ai không, làm ơn cứu mẹ tôi, làm ơn…”
Vì mẹ cô là một người tự cao, không muốn ai thấy dáng vẻ chật vật của mình nên đã kéo cô đến chỗ hoang vắng như thế này, bây giờ không có một bóng người, biết kêu cứu với ai đây. Cơ thể của Thiên Bảo vốn nhỏ bé nay lại dìu một người trưởng thành lớn hơn mình gấp nhiều lần tất nhiên không chịu nỗi, đi được mấy bước liền ngã xuống, té không biết bao lần, cả người đầy những vết thương và bầm tím, nhưng cô không dám dừng lại. Đến khi có người phát hiện và đưa mẹ cô vào bệnh viện thì hình như đã quá muộn rồi, mẹ cô không đợi được…
Lúc cha cô vào bệnh viện cũng là lúc người ta mang mẹ cô đi, trước khi mất, bà luôn miệng gọi tên ông, mong được gặp ông lần cuối, được nghe tiếng ông gọi mình, nhưng tâm nguyện cuối cùng của bà cũng bị ông bỏ qua, hủy đi. Thiên Bảo nhìn người đàn ông trước mắt đầy oán giận, tại ông ta, đều tại ông ta mà cô phải mất mẹ, đều tại ông ta mà cô không còn được gọi mẹ thêm lần nào nữa, đều là tại ông ta… Tại sao ông lúc đó ông lại đi với đám người kia, tại sao khi thấy mẹ khóc ông không bước đến ôm mẹ, tại sao ông không cho mẹ được thỏa tâm nguyện của mình mà nhắm mắt. Cô hận, cô hận ông ta, hận đám người kia. Nhìn vẻ mặt thất thần của ông ta khi nhìn thấy xác mẹ mà cô ghê tởm, đóng kịch thật giỏi…
Kể từ ngày hôm đó, cô trở nên trầm cảm, luôn nhốt mình một mình ở trong phòng, tính tình trở nên lạnh lùng và lập dị hơn, không quan tâm những gì xảy ra trong nhà, kể cả việc cha cô đem về nhà đám người chướng mắt kia. Cô không thể khóc cũng không thể thể cười, cũng chỉ có thể điên cuồng vùi đầu vào việc học và các kĩ năng tiếp quản gia tộc để quên đi tất cả. Cũng chỉ tại khi xưa cô không có năng lực nên mới để mẹ ra đi như vậy, cô muốn báo thù thì cũng chỉ có một cách, phải trở nên cường đại hơn. Ở bất cứ thế giới nào cũng vậy, chỉ cần là người cường đại thì mới có thể có tất cả.
Thoát khỏi dòng kí ức đau thương ấy, Thiên Bảo thở một hơi thật dài, một đứa bé mới chỉ có ngần ấy tuổi thôi mà phải chịu đựng nỗi đau lớn như vậy thảo nào sau này lớn lên trở nên quái dị và độc ác như vậy. Cô nhìn đồng hồ, cũng đã sáu giờ sáng rồi, cô còn phải đi học, liền ngồi dậy chuẩn bị đến trường.
Vừa đến cổng trường, cô đã gặp việc bực mình, một chiếc Mercedes SL-400 phóng tới chỗ cô với một tốc độ chóng mặt, khiến cô giật mình mà ngã lăn quay trên mặt đất. Bước xuống xe là một thiếu niên vô cùng khôi ngô tuấn tú, gương mặt như bạch ngọc điêu khắc, khắp người tỏa ra một khí chất trong trẻo lạnh lùng, uy áp làm người ta cảm thấy sợ hãi. Trong kí ức hiện lên một cái tên, Hoàng Tuấn Phong, kia không là một trong các nam chủ hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
46 chương
104 chương
84 chương