Hậu cung của nữ chính mau tránh xa ta
Chương 2 : Khế ước năm năm
Sau khi đã lập xong kế hoạch cho tương lai, Thiên Bảo mới nằm xuống ngủ. Nhưng không bao lâu thì cô bỗng giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình ở một không gian xa lạ, khắp nơi toàn một màu xám xịt, không khí xung quanh thì ẩm thấp và lạnh lẽo vô cùng. Hết cơn gió này đến cơn gió khác cứ quật mạnh vào người cô, khiến cô ngã lăn quay ra đất. Từng âm thanh quái lạ kết hợp với tiếng gió rít gào làm người cô run lên bần bậc. Cô hoảng sợ vừa chạy đi vừa cố vươn tay ra níu kéo một điểm tựa nào đó, nhưng không thể, bởi tất cả chỉ là một khoảng không vô tận, không có điểm dừng.
Tuyệt vọng, muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, muốn kêu lại nói không thành tiếng, trái tim đau nhói như hàng trăm mũi dao đăm thẳng vào. Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc dùng hai tay ôm thật chặt cơ thể mình, như cố xác định một điều gì đó. Nhưng một điều kì lạ là da thịt cô mỗi khi có ngón tay lướt qua liền lập tức chảy máu, vết thương đau tận xương tủy lại nóng hừng hực như bị lửa thiêu cháy. Tuy đau đớn là thế nhưng cô lại không dám buông tay, càng ôm chặt lấy thân thể của mình hơn, mặc cho các vết thương ngày càng nhiều và sâu hơn, bởi lẽ cô sợ, khi cô buông ra thì thứ cô duy nhất thuộc về sẽ như khoảng không kia, cũng sẽ biến mất.
“Chị là người thích hợp nhất, em phải cảm ơn thượng đế vì đã cho chị đến gặp em.” Từ trên không trung vang lên một giọng nói kì lạ, lúc trầm lúc bổng, thánh thót như sơn ca, lại mềm mại như nước chảy. Một bóng dáng mờ ảo từ từ xuất hiện trước mặt cô, đó là bóng dáng của một cô gái xinh đẹp, cả người nàng như tỏa ra một loại ánh sáng kì lạ, mái tóc nâu bồng bềnh đung đưa trong gió mỗi khi nàng di chuyển, mỗi bước chân nàng đi vào không trung đều có một đóa hoa đỡ lấy. Hình ảnh nàng từ trên cao bước đến bên cô cứ hệt như là thiên sứ truyền tin bên cạnh Chúa vậy, quanh người nàng lại tỏa ra một loại khí tức ấm áp làm cô quên đi những mệt mỏi, sợ hãi cùng đau đớn kia.
“Thiên sứ” dừng trước mặt cô, lúc này cô mới có dịp quan sát kĩ gương mặt của nàng, xinh đẹp tinh xảo, mỗi góc cạnh trên gương mặt đều như một tuyệt tác của thượng đế, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách cùng nụ cười kia, nó dường như khiến cho mọi người cảm thấy ấm áp hơn, yêu đời hơn, và hơn hết là làm cô giật mình. Bởi lẽ hình dáng hiện tại của cô và người này giống nhau như đúc, hay nói cách khác chính là “Thiên sứ” đang đứng trước mặt cô không ai khác chính là nguyên chủ Dương Thiên Bảo hay sao?
“Cô là Thiên Bảo?” Dù đã biết đáp án nhưng cô vẫn muốn khẳng định lại lần nữa.
“Vâng, em chính là Thiên Bảo, một linh hồn thuộc về Chúa, em xin lỗi vì đã kéo chị vào tình cảnh này, nhưng em hi vọng chị có thể giúp em hoàn thành một tâm nguyện hay không?” “Thiên Bảo” mỉm cười nói, giọng nói hình như khác với lúc trước, có chút run rẩy.
“Tôi có thể giúp gì cho cô? Hơn nữa tại sao tôi lại bị cô kéo đến đây?” Cô nhìn người trước mặt, lạnh giọng hỏi.
“Thế giới của chị và em là một thế giới song song. Có thể đối với chị đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng chị có lẽ chưa biết những nét chữ mà bút viết tạo ra chính là chiếc chìa khóa để mở ra một thế giới khác.”
“Trước khi em bị đám người của Dương Cẩm Linh hại chết đã phát hiện ra điều này, em vô tình mở ra cánh cửa thời không thông với thế giới của chị nên chị mới bị kéo đến đây, trở thành em lúc mười bảy tuổi, thời điểm bi kịch chưa bắt đầu.”
“Chị…Chị có thể giúp em thay đổi vận mệnh được không? Nếu chị muốn, sau khi mọi thứ kết thúc em sẽ đưa chị về thế giới cũ nhé!!!” Giọng của “Thiên Bảo” vẫn cứ ngọt ngào như vậy, nhưng sao cô càng nghe càng tức giận, nàng ta có nghĩ đến cảm nhận của cô không, tự dưng khi không bị kéo đến cái thế giới chết tiệt này mà chưa hỏi ý kiến của mình, cô vẫn chưa đồng ý kia mà. Nhưng mà khi nghe câu cuối cùng của “Thiên Bảo” cô cũng có chút xiêu lòng, cô sẽ được về nhà ư?
_ Vậy cô muốn tôi giúp như thế nào?
_Chị hãy giúp em lấy lại những gì đã mất, làm cho mọi người phải kính nể em, em cũng muốn có bạn bè và sống cho đúng nghĩa là một cô gái mới chỉ mười bảy tuổi. Đặc biệt hơn hết là lật bỏ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Dương Cẩm Linh đi.
_Vậy còn đám đàn ông của cô ta thì sao?
_Em muốn bọn họ sống không bằng chết, đau khổ tuyệt vọng đến suốt đời, chị hãy nghĩ cách làm cho bọn họ yêu chị rồi làm cho trái tim họ nát ra, nát thành từng mảnh vụn đi.
_ Xem ra cô rất hận bọn họ nhỉ?
“Đương nhiên rồi, nhờ ơn họ mà em phải sống cảnh là một linh hồn không biết đi về đâu như thế này.” Khác với giọng nói dịu dàng lúc trước, “Thiên Bảo” lúc này không khác gì một tảng băng.
“Nếu chị đã đồng ý thì chúng ta kí khế ước linh hồn nhé.” Vừa dứt lời, “Thiên Bảo” lập tức đặt ngón trỏ lên trán cô, niệm một tuồng những ngôn ngữ khó hiểu, vài giây sau cô bỗng thấy trán mình nóng lên một cách kì lạ rồi xuất hiện một ấn kí hình đôi cánh đỏ rực rồi dần dần biến mất, nhìn sang “Thiên Bảo” cũng thấy hiện tượng tương tự.
_ Kí ước đã xong. Linh hồn của chị sẽ tạm thời dung nhập với thân xác của em, chị sẽ nhận được kí ước và sức mạnh của em mà trong cuốn tiểu thuyết của chị chẳng có. Bật mí là sức mạnh này rất tuyệt vời, chị cứ từ từ mà tìm hiểu nhé
_À phải rồi, thời gian để chị hoàn thành tất cả tâm nguyện của em chỉ có năm năm thôi, bởi năm năm sau chính là thời gian mà cánh cửa không gian mở ra lần nữa. Trong vòng nửa năm cuối cùng, linh hồn và thân thể của chị sẽ xảy ra một số vấn đề, chị phải chú ý nhé!!! – Nàng ta nói một lèo mà chẳng cho cô xen vào một câu, làm cho cô có dở khóc dở cười, sao cô gái này giống như đang tính kế cô vậy nè.
Đột nhiên, không gian xung quanh nứt toạt rồi vỡ ra thành hàng trăm mảnh. Thân hình “Thiên Bảo” cứ mờ dần mờ dần, cuối cùng là biến mất, nhưng tai cô vẫn nghe thấy âm thanh vang vọng của cô ta: “Chị chỉ có năm năm thôi, năm năm sau em sẽ đến tìm chị…”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
69 chương
842 chương
45 chương
2853 chương
75 chương
89 chương