Chương 2 - SAI LẦM LỚN CỦA CÔ MARGE
Sáng hôm sau, khi Harry đi xuống nhà để ăn điểm tâm, thì nó thấy cả ba người của nhà Dursley đã ngồi đâu vô đó quanh cái bàn ăn trong nhà bếp rồi. Mọi người đang xem truyền hình. Cái máy truyền hình mới toanh vừa bóc tem gỡ nhãn ấy là món quà mừng-con-về-nhà-nghỉ-hè dành cho Dudley. Thằng anh họ núc ních này của Harry đã không ngừng lải nhải than phiền về quãng đường dài mà nó phải ục ịch đi từ cái tủ lạnh trong nhà bếp đến cái máy truyền hình trong phòng khách. Nay thì Dudley hầu như ở lỳ luôn trong nhà bếp gần hết ngày hè. Cặp mắt heo ti hí của nó cứ dán dính lên màn ảnh nhỏ, và cái cằm năm lớp nọng của nó không ngừng đung đưa do động tác nhai nhồm nhoàm liên tục.
Harry ngồi xuống giữa Dudley và dượng Vernon, một người đàn ông cao to như một con bò với cái cổ nhỏ xíu và một bộ ria vĩ đại. Chẳng những không chúc mừng Harry một sinh nhật hạnh phúc, mấy người trong nhà Dursley thậm chí còn không tỏ một dấu hiệu gì chứng tỏ là họ có nhận thấy Harry bước vào phòng. Nhưng mà Harry cũng đã quá quen với sự ghẻ lạnh này rồi, nên chẳng hơi đâu mà buồn. Nó tự lấy ình một miếng bánh mì nướng rồi ngước lên ngó người đọc tin trong truyền hình. Ông ta đang tường thuật nửa chừng câu chuyện một tên tù vượt ngục.
"xin công chúng hãy cảnh giác là Black có vũ trang và cực kỳ nguy hiểm. Một đường dây nóng đặc biệt đã được thiết lập, bà con nên lập tức báo cáo cho chính quyền khi thấy bất cứ tông tích nào của Black."
Dượng Vernon ngước mắt khỏi tờ báo, ngó chằm chằm vô mặt tên tù trên màn ảnh, khịt khịt mũi:
"Cần quái gì phải báo cho người ta biết thằng tù đó lợi hại! Cứ trông cái bộ dạng của nó là biết, đồ lười biếng rác rưởi! Coi cói đầu tóc của nó kìa!"
Dượng ném một cái nhìn xéo vào Harry. Mái tóc rối bù của nó luôn luôn là nguồn cơn khó chịu của dượng Vernon. Tuy nhiên, Harry thấy nó còn chải chuốt tươm tất chán nếu đem so sánh với bộ dạng của người đàn ông trên màn ảnh truyền hình. Ông ta có một gương mặt hốc hác ẩn sau những nùi tóc rối, xỉn màu, dài tới cùi chỏ.
Gương mặt tên tù biến mất để lại hiện ra xướng ngôn viên của đài truyền hình:
"Bộ trưởng Nông nghiệp và Ngư nghiệp sẽ thông báo vào ngày hôm nay..."
Dượng Vernon quát tháo, trừng mắt giận dữ nhìn ông xướng ngôn viên của đài truyền hình:
"Ủa? Tiếp đi chứ! Sao chẳng thông báo gì cho người ta biết thằng điên đó đã vượt từ cái ngục nào? Đưa tin khơi khơi mà làm gì! Dám thằng điên đó hiện giờ đang lảng vảng ngoài đường không chừng!"
Dì Petunia lăng xăng đi quanh phòng, chăm chú ngó chừng qua cửa sổ nhà bếp. Dì có một thân hình xương xẩu và một bộ mặt ngựa dài thoòng. Harry biết tỏng dì Petunia chỉ những mong sao được làm cái người quay số đường dây nóng để mật báo tin về tên tù vượt ngục. Dì là người đàn bà tọc mạch nhứt thế giới và đã tiêu phần lớn thì giờ trong đời mình để rình ngó nghe ngóng những người hàng xóm chán phèo luôn nghiêm chỉnh tuân thủ luật pháp.
Dượng Vernon dộng nắm tay tím rịm tổ chảng của dượng xuống bàn một cái đùng, nói:
"Không biết tới bao giờ họ mới hiểu ra rằng đối với cái lũ người đó thì chỉ có một cách treo cổ chúng là xong!"
"Rất đúng!"
Dì Petunia hùa theo chồng ngay, mắt vẫn đảo qua giàn đậu tây của nhà hàng xóm.
Dượng Vernon hớp cạn tách trà, liếc nhìn đồng hồ, nói thêm:
"Anh phải đi ngay thôi, Petunia à, chuyến tàu của Marge sẽ đến lúc mười giờ."
Đang thả tâm trí bay bổng với bộ Bảo trì Chổi thần trên lầu, Harry đột ngột bị lôi tuột xuống mặt đất khi nghe câu nói đó của dượng Vernon. Nó vuột miệng nói:
"Cô Marge hả? Hổng... hổng lẽ... cổ tới đây?"
Cô Marge là em gái của dượng Vernon. Mặc dù cô ấy không có dây mơ rễ má huyết thống gì với Harry, nhưng Harry vẫn buộc phải gọi cô Marge là cô suốt đời.
Cô Marge sống ở nông thôn, trong một ngôi nhà nằm giữa khu vườn rộng. Trong khu vườn đó, cô nuôi một lũ chó Bun. Thường thì cô không hay ở lại nhà dượng Vernon cho lắm, bởi vì cô không thể nào chịu nổi cảnh xa cách lũ chó quí báu của cô. Nhưng những lần đến thăm thưa thớt của cô cũng đủ lưu lại trong tâm trí Harry những nỗi kinh hoàng sâu sắc.
Nhớ hồi sinh nhật thứ năm của Dudley, cô Marge đã quất bầm giập hai ống quyển của Harry để cấm không cho nó đụng tới cái tượng phát ra tiếng nhạc của Dudley. Vài năm sau, cô Marge lại xuất hiện vào dịp lễ Giáng sinh, tặng cho Dudley một người máy được vi tính hóa, còn Harry thì được cô tặng ột hộp bánh qui dành cho chó. Trong chuyến viếng thăm gần đây nhứt của cô Marge, khoảng một năm trước khi Harry nhập học trường Hogwarts, Harry xui xẻo vô tình dẫm phải chân của con chó mà cô Marge cưng nhứt. Con chó Ripper đó bèn rượt Harry chạy giáp vòng khu vườn, và buộc Harry phải leo tọt lên cây. Cô Marge cũng chẳng thèm gọi con chó cưng lại để nó buông tha cho thằng bé. Harry đã phải ngồi run cầm cập trên cây cho đến quá nửa đêm. Những chuyện đó cho tới bây giờ vẫn còn là trò cười bể bụng cho Dudley.
Dượng Vernon gầm gừ:
"Cô Marge sẽ ở lại đây một tuần lễ."
Dượng xỉa một ngón tay múp míp vào mặt Harry đe dọa:
"Và sẵn đây, tao cần phải dặn trước mày vài chuyện cho rõ ràng, trước khi tao đi đón cô ấy."
Dudley gỡ con mắt nó ra khỏi màn ảnh truyền hình, nở nụ cười tự mãn ngô ngố. Đối với Dudley, cách giải trí khoái nhứt là xem cha nó, ông Dursley, hành hạ đứa em họ Harry.
Dượng Vernon lại gầm gừ:
"Thứ nhứt, mày liệu hồn ăn nói cho tử tế khi nói chuyện với cô Marge, nghe chưa!"
Harry đáp một cách chua chát:
"Dạ được, nếu cô ấy cũng nói năng tử tế khi nói chuyện với cháu."
Làm như không nghe thấy câu trả lời của Harry, dượng Vernon nói tiếp:
"Thứ hai, cô Marge không biết gì hết về sự bất bình thường của mày; cho nên tao không muốn có bất kỳ... bất kỳ trò nhó nhố nào xảy ra khi có cô ấy ở đây; mày liệu hồn mà cư xử, nghe không?"
Harry nghiến chặt răng đáp:
"Cháu sẽ cư xử đàng hoàng nếu cổ cũng vậy."
Đôi mắt ti hí của dượng Vernon lúc này chỉ còn là hai đường kẻ nhỏ xíu trên gương mặt đỏ au của ông.
"Và thứ ba, chúng ta đã nói với cô Marge là mày học ở "Trung tâm Thánh Brutus chuyên Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hoá nổi."
Harry hét lên:
"Cái gì?"
Dượng Vernon bụp ngang:
"Mày phải chấp nhận câu chuyện đó, nghe không thằng oắt con, nếu không mày sẽ gặp chuyện chẳng lành!"
Harry ngồi lặng, mặt trắng bệch, giận uất lên, trợn trừng mắt ngó dượng Vernon, không thể nào tin được điều tai nó vừa nghe. Cô Marge sẽ đến ở chơi tại nhà này một tuần lễ, đúng là không còn món quà sinh nhật nào tồi hơn mà gia đình Dursley có thể tặng cho đứa cháu mồ côi, kể cả so với đôi vớ cũ của dượng Vernon mà Harry nhận được vào kỳ sinh nhật năm kỉa năm kia của nó.
Dượng Vernon nặng nề đứng lên, nói với vợ con:
"Thôi, anh đi ra nhà ga đây, Petunia à. Con có muốn đi theo chơi không, Dudley-cục-cưng?"
"Hổng thèm."
Dudley thấy màn cha nó răn đe Harry kết thúc mất rồi thì cũng hết cả hứng với những lời ổng nói, bèn quay lại dán mắt vô màn ảnh truyền hình.
Dì Petunia vuốt mái tóc vàng và rậm của cậu quí tử, âu yếm nói:
"Dudley còn phải chuẩn bị cho lịch sự để đón cô Marge mà. Má đã mua cho cục cưng một cái nơ mới dễ thương hết sức nói."
Dượng Vernon thân ái vỗ lên bờ vai ú na ú nần của Dudley:
"Vậy lát nữa ba gặp lại con hén!"
Đang ngồi thừ ra trong trạng thái kinh hoàng ngây đờ, Harry bỗng nảy ra một ý tưởng bất ngờ. Buông miếng bánh mì nướng của nó xuống, Harry vội vàng đứng lên đi theo dượng Vernon ra đến cửa chính.
Dượng Vernon mặc áo khoác lái xe vào, nhìn thấy Harry đang đứng ngó mình, dượng bèn nạt:
"Tao không có dắt mày đi theo đâu!"
Harry lạnh lùng đáp:
"Làm như cháu muốn đi theo ấy! Cháu chỉ muốn hỏi dượng một điều."
Dượng Vernon nhìn nó nghi hoặc. Harry lựa lời nói:
"Học sinh năm thứ ba ở trường Hog..., ở trường của cháu, được phép thỉnh thoảng đi thăm làng."
"Thì sao?", dượng Vernon gắt, tay dượng đã cầm cái chìa khóa xe máng trên cái móc gần cửa. Harry vội nói nhanh:
"Cháu cần có chữ ký của dượng trong đơn cho phép"
Dượng Vernon cười chế nhạo:
"Mà tại sao tao phải ký vô chứ?"
Harry cẩn thận lựa từng tiếng từng lời:
"Dạ, cháu thấy thiệt là khó mà giả vờ với cô Marge là cháu học ở cái trường... Thánh gì đó..."
Dượng Vernon gào to:
"Trung tâm Thánh Brutus Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hóa nổi."
Harry hài lòng khi nghe trong giọng nói của dượng Vernon có một nỗi hoảng hốt nào đó. Nó bình tĩnh ngước nhìn gương mặt to bè và tím rịm của dượng Vernon, nói:
"Dạ, cái trường đó, cháu thấy mình sẽ phải ghi nhớ nhiều thứ, rồi phải làm cho câu chuyện có vẻ thuyết phục, phải không dượng? Nếu rủi mà cháu vô tình để lộ ra điều gì đó..."
Dượng Vernon rống lên:
"Thì tao sẽ dộng ày ói ra hết những thứ mày nuốt vô, biết không?"
Dượng Vernon nhào tới, dứ dứ nắm đấm vô mặt Harry, nhưng Harry vẫn kiên cường. Nó nói bằng giọng không gì lay chuyển được.
"Có dộng cho cháu ói mửa ra thì cũng không thể làm cho cô Marge quên được những gì cháu sẽ nói với cổ."
Dượng Vernon đứng khựng lại, nắm đấm vẫn còn giơ cao, gương mặt vốn đỏ au đã xạm xuống thành màu nâu cánh gián xấu xí.
Harry nói tiếp thật nhanh:
"Nhưng nếu dượng ký dùm cháu đơn cho phép, thì cháu thề là sẽ ráng nhớ tên cái trường mà dượng nói là cháu đang theo học. Và cháu sẽ hành động như một Mug..., một người bình thường, và mọi thứ."
Harry biết rằng dượng Vernon đang suy nghĩ lại đề nghị của nó, dù hàm răng ông đang nhe ra và mạch máu nổi cộm trên thái dương của ông nhịp phập phồng.
Cuối cùng ông gầm ghè:
"Được. Tao sẽ canh chừng cẩn thận hành vi thái độ của mày trong suốt thời gian cô Marge ở đây chơi. Nếu cuối cùng mày giữ được bí mật câu chuyện và chịu nằm trong giới hạn cho phép, thì tao sẽ ký tên vô tờ đơn chết tiệt của mày."
Dượng Vernon xoay mình, kéo cánh cửa trước, bước ra, rồi đóng sầm cánh cửa lại, mạnh đến nỗi một trong mấy tấm kính cửa ở trên cao bị chấn động, rớt xuống.
Harry không quay trở lại nhà bếp. Nó đi thẳng lên lầu, trở vô phòng ngủ của mình. Nếu nó sẽ phải hành động như một Muggle, thì tốt nhứt là nên bắt đầu ngay từ bây giờ. Harry chậm rãi và buồn bã thu dọn mấy món quà và thiệp chúc mừng sinh nhật lại, đem giấu hết dưới tấm ván lót sàn bị bung ra, chung một chỗ với mớ bài tập còn dở dang của nó.
Rồi Harry đi tới cái chuồng con Hedwig. Con cú nhà Weasley - Errol - dường như đã hồi phục ít nhiều, đang ngủ say li bì cạnh con Hedwig, đầu rúc dưới cánh. Harry thở dài, rồi đánh thức cả hai con cú dậy.
Harry rầu rĩ nói với con cú:
"Hedwig à, mày phải biến đi đâu đó một tuần lễ thôi. Chi bằng mày cứ đi theo con Errol, Ron sẽ chăm sóc mày giùm tao. Tao sẽ viết cho Ron một lá thư, giải thích chuyện này. Mày đừng có nhìn tao cái kiểu đó."
Đôi mắt tròn to màu hổ phách của con Hedwig đầy trách móc. Nhưng Harry đành nói tiếp:
"Lỗi tại tao, tao biết. Nhưng đó là cách duy nhứt để tao có được giấy phép đi thăm làng Hogsmeade với Ron và Hermione."
Mười phút sau, Errol và Hedwig (đeo bức thư của Harry dưới chân), cùng lao qua khung cửa sổ và biến mất tăm.
Bấy giờ Harry, với cõi lòng nặng trĩu khổ sở và cô đơn, mới đem cất cái lồng trống không vô trong tủ quần áo.
Nhưng mà Harry không có nhiều thì giờ để mà nghiền ngẫm ủ ê. Chưa kịp làm gì hết thì đã nghe tiếng ré the thé của dì Petunia đang gọi vọng lên cầu thang, kêu Harry trở xuống để chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp vị khách sắp đến.
Khi Harry vừa thò đầu vô hành lang thì dì Petunia nạt ngay:
"Làm cái gì với cái đầu tóc của mày đi chớ!"
Harry chẳng thấy có lý do chính đáng nào để phải chải đầu ượt mà ngay ngắn cả. Cô Marge rất khoái chê bai nó, thành ra trông nó càng nhếch nhác thì càng làm cho cổ vui hơn chứ.
Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng lạo xạo của bánh xe nghiến trên sỏi khi dượng Vernon thắng xe trên lối đậu xe. Rồi tiếng mở tung cánh cửa xe ra, tiếp đến tiếng chân bước trên lối đi qua vườn.
Dì Petunia rít bảo Harry:
"Mở cửa ra!"
Harry kéo cánh cửa mở ra, cảm thấy bao tử mình đầy ứ một nỗi buồn không tiêu hóa nổi.
Cô Marge đứng ở ngưỡng cửa. Trông cô giống y chang dượng Vernon: cao to như bò nhộng, mặt tím ngắt, thậm chí cô Marge cũng có ria mép, tuy không rậm bằng bộ ria của dượng Vernon. Một tay cô Marge xách một cái va li to đùng, còn tay kia thì dắt một con chó Bun già nóng nảy.
Cô Marge la oang oang:
"Dudley của cô đâu rồi? Thằng chó cưng yêu quí của cô đâu rồi?"
Dudley núng nính bước ra hành lang, mái tóc vàng được chải ép sát cái đầu đầy mỡ, và một cái nơ lấp ló dưới cái cằm mấy lớp nọng.
Cô Marge tống mạnh cái va li vô bụng Harry, hất nó văng qua một bên, tóm lấy Dudley trong một cái ôm siết thân ái chỉ bằng một cánh tay, và ịn lên má Dudley một cái hôn to tổ tướng.
Harry biết tỏng rằng Dudley chịu để cho cô Marge ôm nó là vì nó đã được trả tiền không ít để làm vụ này. Chắc chắn là khi cô Marge buông nó ra thì Dudley đã nắm chặt trong tay một tờ tiền giấy hai chục bảng Anh mới toanh.
Cô Marge sải bước ngang qua mặt Harry như thể nó chỉ là cái giá mắc nón.
"Chị Petunia!"
Cô Marge và dì Petunia hôn nhau, hay có lẽ đúng hơn, cái quai hàm bành bạnh của cô Marge và cái má nhọn xương xương của dì Petunia đụng nhau cái "kình".
Lúc này dượng Vernon đã bước vào, mỉm cười hớn hở khi đóng cánh cửa lại. Ông nói:
"Uống trà nhé, Marge? Còn Ripper uống gì nào?"
Cô Marge nói:
"Ripper có thể dùng một ít trà trong cái dĩa của em."
Cả đám nhà Dursley kéo nhau vô nhà bếp, bỏ lại Harry một mình trong hành lang với cái va li. Nhưng mà Harry không phàn nàn gì hết, bất kỳ cái cớ nào khiến nó khỏi phải có mặt chung một chỗ với cô Marge đều tốt đẹp cho nó. Cho nên nó bắt đầu hì hục tha cái va li lên cầu thang, đem vô căn phòng ngủ dành cho khách, càng câu được nhiều giờ càng tốt.
Khi phải trở vô lại nhà bếp thì nó thấy cô Marge đã được dùng trà và bánh trái cây, còn con Ripper thì đã yên vị ở góc phòng, tợp lia tớp lịa khẩu phần của nó. Harry thấy dì Petunia nhăn nhó, hơi hơi thôi, khi nước trà và dãi nhớt của con chó văng bắn lỗ chỗ trên cái sàn bếp sạch bong của dì. Dì Petunia là chúa ghét thú vật.
Dượng Vernon hỏi:
"Mấy con chó ở nhà gởi ai trông coi hả Marge?"
Cô Marge nổ ngay bằng giọng oang oang:
"Ôi, em nhờ ngài Đại Tá Fubster quản lý chúng dùm em. Bây giờ ổng về hưu rồi, thành ra có công chuyện cho ổng làm thì tốt cho ổng thôi. Nhưng mà em không thể nào bỏ mặc con Ripper già này ở nhà được. Nó mà xa em thì nó tiều tụy héo hon đi mất."
Ripper lại bắt đầu gầm gừ khi Harry ngồi xuống. Chính điều này hướng sự chú ý của cô Marge về phía Harry, lần đầu tiên kể từ khi cô đến. Cô nói to như sủa:
"Sao? Mày vẫn còn ở đây à?"
Harry đáp:
"Dạ."
Cô Marge gầm lên:
"Đừng có nói tiếng "dạ" bằng cái giọng vô ơn đó! Anh Vernon và chị Petunia đã tử tế biết bao khi dung chứa mày. Tao thì không đời nào làm vậy. Nếu hồi đó mày mà bị bỏ ở ngưỡng cửa nhà tao, thì chắc chắn mày đã bị tống thẳng vô trại mồ côi rồi."
Harry suýt nữa là bùng nổ lên rằng nó thà sống ở viện mồ côi còn hơn sống với gia đình Dursley. Nhưng nó kịp nghĩ đến cái đơn cho phép thăm làng Hogsmeade mà ráng dằn xuống. Nó ráng nặn ra một nụ cười đau đớn.
Cô Marge lại oang oang:
"Mày đừng có cười ngớ ngẩn với tao kiểu đó. Tao thấy là mày chẳng có khá hơn chút nào kể từ lần trước tao gặp mày. Cái trường đó chắc phải dộng thêm ày một bài về cách cư xử đàng hoàng!"
Cô Marge nốc một họng trà, chùi ria mép, và nói tiếp:
"Anh Vernon, anh nói lại em nghe coi, cái trường anh gởi nó đi học là trường gì?"
Dượng Vernon đáp ngay:
"Thánh Brutus. Viện cải huấn hạng nhứt dành cho những trường hợp không còn hy vọng cải tạo gì nữa."
Cô Marge gật gù:
"Thì ra vậy!"
Cô bỗng quát qua mặt bàn:
"Họ có xài gậy ở trường Thánh Brutus không hả thằng oắt con?"
"Ơ..."
Đằng sau lưng cô Marge, dượng Vernon gật đầu ra hiệu cho Harry một cách dọa nạt.
Harry nói:
"Dạ, có."
Rồi Harry nghĩ là mình cũng nên diễn xuất tích cực hơn cho sự việc diễn ra đúng bài bản, nó nói thêm:
"Lúc nào cũng xài gậy ạ."
Cô Marge thốt lên:
"Xuất sắc! Tao không bao giờ có cái thứ cảm xúc nhảm nhí uỷ mị yếu ớt ẻo lả rằng không nên dùng đòn roi với những đứa xứng đáng nện bằng roi. Một trận đòn ra trò là cần thiết trong chín mươi chín trường hợp trên một trăm. Vậy họ có đánh mày thường xuyên không?"
Harry đáp:
"Dạ, có. Đánh nhiều lần lắm ạ."
Cô Marge nheo mắt lại. Cô nói:
"Tao vẫn không ưa được cái giọng của mày, thằng oắt con ạ. Nếu mày có thể nói đến chuyện ăn đòn bằng cái giọng tỉnh bơ đó, thì rõ ràng là họ chưa ày nếm đủ mùi đâu. Chị Petunia à, nếu em là chị thì thế nào em cũng viết thư cho họ. Nên nói rõ là chị hoàn toàn chấp nhận dùng bạo lực tối đa trong trường hợp thằng oắt con này."
Có lẽ lúc đó dượng Vernon lo rằng Harry có thể quên mất cuộc thương lượng giữa dượng và Harry; thế là dượng đột ngột chuyển đổi đề tài:
"Marge nè, em có nghe tin tức hồi sáng này chưa? Cái tên tù vượt ngục đào tẩu đó ra sao rồi hả?" oOo
Khi cô Marge cảm thấy ở nhà dượng Vernon thoải mái như ở nhà mình, thì Harry nhận thấy nó lại khao khát thèm thuồng cái cuộc sống ở nhà số 4 đường Privet Drive thuở chưa có cô Marge.
Dượng Vernon và dì Petunia thường khuyến khích Harry tránh sao cho khuất mắt họ thì thôi, mà Harry thì hết sức hoan hỉ thực hiện điều đó. Nhưng cô Marge thì ngược lại, muốn để mắt tới Harry mọi lúc mọi nơi, để mà cô có thể nổ ra những đề nghị cải tạo nó nhiều hơn nữa. Cô rất vui sướng khi so sánh Harry với Dudley, và tận hưởng niềm vui sướng vĩ đại khi mua cho Dudley những món quà đắt tiền, trong khi mắt cô nhìn trừng trừng Harry, như thể đố nó dám hỏi tại sao nó lại không được quà.
Đã vậy, cô không ngừng quăng ra những ám chỉ đen tối về cái điều đã khiến cho Harry trở thành một kẻ bất mãn đến như vậy.
Vào bữa ăn trưa của ngày thứ ba, cô Marge nói:
"Anh Vernon à, thằng bé trở nên bất trị như vầy thì anh cũng không nên tự trách mình. Khi mà cái gì thối từ trong ruột thối ra, thì không ai có thể làm gì được cả."
Harry cố gắng tập trung vô dĩa đồ ăn của mình, nhưng bàn tay của nó cứ run lên và mặt nó thì nóng bừng lên vì tức giận. Nó tự nhủ: "Hãy nhớ cái đơn cho phép. Hãy nghĩ đến làng Hogsmeade. Đừng nói gì hết. Đừng phản kháng."
Cô Marge đưa tay cầm ly rượu. Cô nói:
"Đó là một trong những nguyên tắc gây giống căn bản. Người ta luôn nhận thấy điều đó ở giống chó. Hễ con chó cái hư hỏng thì thế nào lũ chó con cũng hỏng bét theo..."
Đúng lúc đó, ly rượu trong tay cô Marge bỗng nổ bùm, vỡ tan. Miếng ly bể bay văng đi mọi hướng và cô Marge vừa chớp mắt lia lịa, vừa lắp ba lắp bắp, bộ mặt hồng hào chành bạnh của cô nhễu rượu tùm lum.
Dì Petunia rú lên:
"Cô Marge! Cô Marge ơi, cô có sao không?"
Cô Marge vừa lau mặt bằng cái khăn ăn vừa làu bàu:
"Đừng lo! Chắc là tại tôi bóp mạnh tay quá. Hôm nọ ở nhà Đại Tá Fubster cũng xảy ra y như vậy. Không cần rối rít nhặng xị lên như vậy đâu chị Petunia. Tôi có cách cầm ly mạnh mẽ lắm..."
Nhưng cả dì Petunia và dượng Vernon đều nhìn Harry đầy ngờ vực. Vì vậy nó quyết định là đành bỏ món chè chưa ăn và chuồn khỏi bàn ăn càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy.
Ra tới hành lang, Harry đứng dựa vào tường hít thở sâu. Tính ra cũng lâu lắm rồi mới có lại một lần như thế này, kể từ khi nó có thể làm nổ cách vô ý thức một vật gì đó mỗi khi bị mất tự chủ. Nhưng bây giờ thì không thể để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Tờ đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade vẫn chưa có chữ ký của dượng Vernon. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ - nếu nó cứ tiếp tục làm nổ lung tung như vậy thì nó sẽ bị rắc rối to với chính Bộ pháp thuật.
Harry hãy còn là một phù thuỷ vị thành niên, và theo luật phù thuỷ thì nó bị cấm làm phép thuật ở ngoài trường học. Mà nó thì đã từng vi phạm luật, hồ sơ hình sự không được trắng trẻo cho lắm. Mới hồi hè năm ngoái, Harry đã nhận được cảnh cáo nói rất rõ rằng nếu Bộ Pháp thuật mà nghe phong thanh có vụ xài phép thuật nào nữa ở đường Privet Drive, thì chắc chắn Harry sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts.
Harry nghe tiếng những người trong nhà Dursley đang rời bàn ăn. Nó vội vã chạy lên lầu về phòng để tránh chạm trán họ. oOo
Ba ngày tiếp theo sau, Harry sống qua trót lọt nhờ tự buộc mình chỉ suy nghĩ về cuốn Cẩm Nang Tự-Bảo-Quản Chổi Thần mỗi khi cô Marge bắt đầu tra tấn nó. Kế sách này khá hiệu nghiệm, mặc dù nó khiến cho Harry có vẻ đờ đẫn, vì thế cô Marge bắt đầu đổi giọng là theo ý kiến của cô thì Harry bị thiếu năng tâm thần.
Cuối cùng, mãi rồi cuối cùng cũng đến buổi tối kết thúc chuyến viếng thăm gia đình Dursley của cô Marge. Dì Petunia nấu một bữa ăn tối tuyệt vời và dượng Vernon khui tới mấy chai rượu. Mọi người thưởng thức trọn vẹn món súp và món cá hồi mà không bận tâm gì đến các khuyết điểm của Harry. Lúc ăn tới món kem chanh, dượng Vernon bắt đầu nói về công ty sản xuất máy khoan Grunnings của ông, khiến mọi người phát ngấy lên. Rồi dì Petunia pha cà phê và dượng Vernon đem ra một chai rượu mạnh.
"Dụ em thêm một ly nữa được không, Marge?"
Cô Marge đã uống khá nhiều rượu rồi. Gương mặt to chành bạnh của cô đã đỏ nhừ.
Cô cười khoái trá:
"Một ly nhỏ nữa thôi nhé. Thêm chút nữa... thêm một chút xíu nữa... Được rồi đó."
Dudley đã ăn tới miếng bánh ngọt thứ tư. Dì Petunia thì nhấm nháp cà phê, ngón tay út của bàn tay cầm tách chĩa ra. Harry thật sự muốn biến về phòng mình, nhưng nó bắt gặp ánh mắt giận dữ của dượng Vernon và nó hiểu là khôn hồn thì nên ngồi nán lại.
"Ái chà!"
Cô Marge thốt lên, chép môi một cách sảng khoái và đặt cái ly rượu mạnh đã cạn queo xuống mặt bàn:
"Đồ ăn ngon tuyệt vời, chị Petunia à. Bình thường thì buổi tối tôi chỉ ăn có mỗi món đồ chiên, chị coi... tôi bận bịu túi bụi với mười hai con chó phải chăm sóc..."
Cô ợ một cái rõ to, tay xoa xoa cái bụng dưới lớp vải len sần sùi.
"Xin lỗi nha. Nhưng thực tình thì tôi thích nhìn một đứa bé to lớn khỏe mạnh."
Cô Marge nháy mắt với Dudley, tiếp tục nói:
"Cháu sẽ trở thành một người đàn ông có kích thước chuẩn, Dudley à, giống như ba cháu vậy. Ừ, anh Vernon, bụng em còn dư chỗ để chứa thêm rượu bran-đi đó..."
Cô Marge hất đầu về phía Harry, nói tiếp:
"Chứ còn cái thằng oắt con này..."
Bao tử Harry quặn lại. Nó vội nghĩ ngay đến Cẩm Nang Tự-Bảo-Quản Chổi Thần.
"Thằng oắt con này dáng dấp nhỏ thó, ác hiểm. Cũng tương tự như chó thôi. Năm ngoái tôi sai Đại tá Fubster trấn nước một con. Chẳng qua là cái đồ chuột nhắt. Yếu xìu. Dòng dõi thấp kém."
Harry cố gắng nhớ lại trang mười hai của cuốn sách "Một Lá Bùa Giải Trừ Được Kẻ Đối Nghịch Bất Đắc Dĩ".
"Nói cho cùng là do huyết thống, như hôm trước tôi đã có nói rồi đó. Máu xấu thì phải loại ra thôi. Này, tôi không nói bất cứ điều gì xúc phạm đến gia đình chị đâu, chị Petunia à."
Cô Marge vỗ vỗ lên bàn tay xương xẩu của dì Petunia bằng bàn tay to chảng như cái xẻng.
"Nhưng em gái của chị là một cái trứng ung. Chúng lọt vô cả những gia đình danh giá nhứt. Rồi cô ả cuốn gói theo trai, theo một gã lang thang vô tích sự, để lại cái hậu quả là cục nợ trước mắt chúng ta đây."
Harry nhìn trừng trừng vào cái dĩa đồ ăn của nó. Lỗ tai nó lùng bùng một cách kỳ lạ. Harry cố đánh lạc hướng bằng cách nghĩ: "nắm chặt lấy đuôi cán chổi của bạn". Nhưng nó không thể nhớ tiếp theo là câu gì nữa. Giọng của cô Marge xoáy vô tai y như cái máy khoan của dượng Vernon.
Cô Marge chụp lấy chai rượu mạnh, rót thêm vô cái ly của cô, bắn tứ tung lên trên khăn trải bàn, giọng cô oang oang:
"Thằng Potter này, nó làm cái trò trống gì hử, anh chưa từng nói cho em biết?"
Dượng Vernon và dì Petunia lộ vẻ căng thẳng, đến nỗi Dudley ngưng vục mặt vô miếng bánh và há hốc miệng mà ngó ông bà già nó.
Dượng Vernon liếc nữa con mắt về phía Harry, đáp:
"Nó... không làm việc. Thất nghiệp."
Cô Marge gật gù:
"Đúng như em nghĩ."
Cô uống ực cả ly rượu bran-đi, rồi chùi cằm vô ống tay áo:
"Một thằng ngây ngô vô tích sự, du thủ du thực, làm biếng nhớt thây, một thứ đồ..."
"Không đúng."
Harry đột nhột lên tiếng. Cả cái bàn ăn chợt lặng trang. Harry run rẩy toàn thân. Trong đời nó, nó chưa bao giờ giận dữ đến như vậy.
Dượng Vernon gào lên:
"THÊM RƯỢU!"
Mặt mày dượng Vernon lúc này đã trắng bệch. Ông dốc rỗng chai rượu vô ly của cô Marge, gầm ghè Harry:
"Mày, thằng oắt con, đi ngủ đi, đi đi..."
Nhưng cô Marge vừa nấc cục vừa giơ một bàn tay lên. Đôi mắt nhỏ ti hí đỏ kè của cô Marge bám chặt vào mắt Harry:
"Cứ nói đi thằng oắt con, nói nữa đi. Mày tự hào về cha mẹ của mày hả? Họ đã tự đi tìm cái chết cho chính họ trong một vụ đụng xe. Tao chắc là họ lái xe trong khi say xỉn bét nhè."
Harry chợt thấy mình đứng bật dậy:
"Ba má tôi không chết trong một tai nạn xe cộ."
Cô Marge thét lên:
"Thằng nhãi ranh láo toét! Họ đã chết trong một vụ đụng xe, và để lại mày như một gánh nặng cho những người bà con siêng năng, tử tế."
Cơn giận làm cho người cô Marge căng phồng lên.
"Mày là cái đồ oắt con vô ơn xấc xược..."
Bỗng nhiên cô ngừng nói. Trong chốc lát lời nói có vẻ như tàn lụi tiêu tan trong cô Marge. Dường như cô đang căng phồng lên với một cơn giận không thể giải thích được. Mà sự căng phồng đó không chịu dừng lại. Gương mặt chành bạnh đỏ chạch của cô bắt đầu trương phù lên, đôi mắt ti hí của cô phình lồi ra và miệng cô bị giãn nở đến nỗi không mở ra thốt thành lời được nữa. Chỉ trong giây lát, những cái nút áo của chiếc áo len cô đang mặc bị đứt bung và bắn vô tường. Cô Marge đã trương phình lên như một cái bong bóng quái dị, bụng cô không bị cái áo len bó ở ngang eo nữa, phình ra chang bang, mỗi ngón tay của cô trông như một khúc xúc xích Ý...
Dượng Vernon và dì Petunia cùng gào thất thanh:
"MARGE!"
Toàn bộ thân hình của cô Marge bắt đầu bốc lên khỏi cái ghế, bay từ từ lên trần nhà. Lúc này, cô Marge đã tròn quay, giống y hệt cái phao cứu cấp khổng lồ có đôi mắt heo. Tay chân cô dang ra một cách quái dị trong lúc thân thể cô bốc lên lơ lửng trong không trung, tạo ra những âm thanh nổ lụp bụp hết sức hỗn loạn. Con Ripper chạy vô phòng sủa như điên.
Dượng Vernon chụp lấy một chân của cô Marge, cố hết sức kéo cô trở xuống. Ông gào:
"KHÔNG!"
Nhưng dượng Vernon gần như bị nhấc bổng lên khỏi sàn nhà. Con Ripper hiểu nhầm tình huống, nhảy chồm tới và cắm phập hàm răng nhọn của nó vô ống chân của dượng Vernon.
Harry vọt ra khỏi phòng ăn trước khi bị bất kỳ ai chặn lại. Nó đi thẳng tới cái phòng xép dưới chân cầu thang. Nó vừa tới nơi, cánh cửa căn phòng xép liền mở bung ra một cách huyền bí. Trong vài giây, nó đã kéo được cái rương của mình ra tới cửa trước. Rồi nó vọt lên lầu, chui tọt xuống dưới gầm giường, nạy tấm ván lót sàn lỏng lẻo ra, tóm cái áo gối đựng đầy sách vở và bài tập cùng đống quà sinh nhật. Xong nó quành trở ra, túm lấy cái lồng trống trơn của con Hedwig, phóng xuống cầu thang, tới bên cái rương, vừa lúc dượng Vernon lao ra khỏi phòng ăn với cái ống quần rách đầm đìa máu. Dượng gào:
"TRỞ LẠI ĐÂY! TRỞ LẠI LÀM CHO CÔ ẤY BÌNH THƯỜNG LẠI NGAY!"
Nhưng cơn thịnh nộ liều mạng đã làm cho Harry không còn biết gì nữa. Nó đá cái rương ở bật nắp ra, rút ra cây đũa phép và chĩa vào dượng Vernon:
"Cổ đáng bị như vậy!"
Harry nói, nhịp thở gấp gáp:
"Cho đáng đời cổ. Dượng tránh xa ra!"
Nó sờ soạng sau lưng để nắm lấy tay đấm của cánh cửa. Nó nói:
"Cháu đi đây. Cháu chịu hết nổi rồi."
Trong chớp mắt sau đó, Harry đã ra tới ngoài đường vắng vẻ tối thui, hì hục kéo lên cái rương nặng nề đằng sau lưng, và cái lồng của con Hedwig thì cặp dưới nách.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
9 chương
82 chương
48 chương
23 chương
159 chương