Phoenix đang dạy Harry mấy bùa chú cổ xưa ngàn năm trước, chợt cảm giác được gì đó. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, nhíu mày.
"Cái mùi hải sản tanh tưởi này! Con cá đáng chết kia đã trở lại?"
"A? Cá?"
"À không có gì, người thừa kế của Ravenclaw ấy mà, một con cá già đầu suốt ngày thích giả dạng làm con nít, sau đó hì hì cười đi chọc ghẹo người khác. Ta nói cậu nghe, người ngoài mỗi lần gặp tên đó đều nghĩ nó mới là người thừa kế Gryffindor! Dựa vào cái gì?! Nó một chút cũng không giống Gryffindor!"
"..." Khụ, đúng là không giống, chỉ có cô mới giống.
"Ta đi tìm nó, nếu không nó lại đi trêu chọc người khác, rồi gây ra họa gì đó thì mệt. Harry cậu trước tập luyện mấy bùa này cho thuần thục đi."
Phoenix nhìn Harry cười nói, sau đó chạy đi. Cậu nhìn theo bóng dáng cô, vừa luyện tập vừa nghĩ, con cá? Hình như bốn nhà sáng lập từng nói, người thừa kế Ravenclaw là Siren thì phải.
"Harry, Phoenix đi đâu vậy?" Hermione trên tay là ba cuốn sách, phía sau Draco cũng khiêng một đống sách, có khoảng năm sáu cuốn. Tội, cậu ta trán đổ mồ hôi như mưa rồi.
A? Muốn hỏi vì sao không dùng bùa trôi nổi? Vì Hermione chê Draco quá yếu, cơ thể gầy gò, da trắng bệt, nhìn như vừa bệnh nặng mới khỏi. Draco muốn chứng minh mình rất khỏe, nên... như vậy đó.
"Phoenix nói người thừa kế Ravenclaw tới."
"Thật hả? Người đó cũng là phi nhân loại? Có điểm gì đặc biệt không?"
"... Thích giả dạng thành con nít trêu chọc người khác, có tính là điểm đặc biệt không?"
"... À, có...như vậy rất... thú vị."
Hermione run rẩy khóe miệng. Thích giả làm con nít? Còn thích đi chọc người khác? Người này cũng quá... không giống Ravenclaw đi. Nhưng nghĩ đến Alva, cô liền bình thường lại. Có lẽ chỉ có mỗi Phoenix là giống với hình tượng của người thừa kế Gryffindor nhất. Mạnh mẽ, năng nổ, hoạt bát.
À, còn rất hung dữ nữa.
- ----------------------------
"Hì hì hì, ngon quá đi. Ông Albus, cho con thêm mấy viên kẹo đi. Được không được không?"
Edsel ăn một viên sô cô la, trước mặt cô là một đống vỏ kẹo, cô bé đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ nhìn Dumbledore. Ông cứng đờ gật đầu, đưa ba viên kẹo chanh cho cô.
"...Eddy, đây là toàn bộ, thật sự hết rồi."
"A? Thật hết rồi? Nhưng mà." Edsel nhắm mắt hút mũi, sau đó cười nhìn vào một cái tủ nhỏ sau bàn hiệu trưởng. "Hì hì hì, nhưng con nghe thấy, vẫn còn nha, mặc dù không nhiều lắm. Nhưng vẫn còn nha. Ở nơi đó nha."
"...Eddy, đó là toàn bộ tài sản còn sót lại của ta. Toàn bộ đó."
Dumbledore vẻ mặt muốn khóc nhìn cô, dùng giọng điệu cực kỳ đáng thương với hy vọng Edsel bỏ qua đống kẹo trong tủ.
Edsel chớp mắt nghiêng ông một lúc, sau đó đôi mắt bắt đầu ngập nước, một bộ dáng vừa bị khi dễ xong.
"... Con biết rồi, xin lỗi ông Albus, con lỡ ăn hết kẹo của ông rồi. Con...!!!"
Bỗng nhiên Edsel nghiêm mặt lại, nhíu mày nhìn quanh. Dumbledore thấy cô như vậy cũng giật mình.
"Eddy, làm sao vậy?"
Edsel nhướng mày, con môi cười nhìn ra cửa sổ.
"A... Hì hì hì, mùi gia cầm nha. Thì ra ở đây còn một con gà tây. Ây da, nên chuẩn bị lửa nướng gà thôi."
Dumbledore mờ mịt. Gà tây? Ai?
"Con cá khốn kiếp! Ngươi mới là gà tây! Ta là phượng hoàng! Là phượng hoàng! Có tin hay không ta sẽ phun lửa nướng chết ngươi!!"
Như trả lời câu hỏi của Dumbledore, giọng nói đầy hung tàn của Phoenix vang lên.
Rầm.
Một con phượng hoàng nhào vào phòng. Phoenix trợn mắt nhìn Edsel.
"Con cá chết tiệt! Đã hơn ngàn năm mà vẫn chưa bỏ cái sở thích đáng chết này sao!"
"A? Hì hì hì, bà cô này, con không hiểu bà đang nói cái gì."
"Cái gì bà cô hả!!! Ngươi con cá này, vẫn luôn thích giả làm con nít, hiện tại ngay cả giới tính cũng thay đổi sao!!"
"Cô bé" Edsel nhướng mày, cười đầy ngây thơ nhìn Phoenix vừa hung hổ xông vào phòng.
"Hì hì con không biết bà đang nói gì nha. Bà. Cô. Già."
"!!!"
"EDSEL NGƯƠI ĐỒ...."
Rầm!
"Hai người. lập tức câm miệng!"
Alva vốn đang ngủ trưa trên nóc nhà, bị hai người cãi nhau làm cho tỉnh dậy. Cậu nhảy vào phòng, một vuốt chụp lên bàn hiệu trưởng.
Cái bàn lập tức bị tạp ra một cái hố.
......
......
......
Trong phòng vốn đang hỏa khí đốt người lập tức bị dập tắt. Thậm chí bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Bằng chứng chính là, vị trí Alva đang đứng bắt đầu đóng băng.
Dumbledore yên lặng đứng trong góc, trong ngực ông là Fawkes đang run lẩy bẩy.
Phòng của ông, bàn của ông, kẹo của ông!... Haizzzz.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
117 chương