"Yến Thần, anh hãy nghe em nói. . ." Nhan Mục Nhiễm gắt gao giữ lấy anh, trong hốc mắt những giọt lệ đã dâng lên lấp lánh, "Em không biết làm sao anh biết được kết quả kiểm tra DNA năm đó... quả thực năm đó em đã có nói với bác sĩ, bất kể kết quả kiểm tra xét nghiệm như thế nào, cũng nhất định phải ghi nhận hai người là anh em ruột! d∞đ∞l∞q∞đ ! Thế nhưng anh cũng không biết, chính xác kết quả là. . ."
" Kết quả thật sự tôi cần cô phải nói cho tôi biết sao?" Mộ Yến Thần lạnh lùng xoay người, nhìn chằm chằm vào cô nó: "Là tôi hồ đồ hay là cô hồ đồ hả ? Rõ ràng chuyện đơn giản như vậy, tôi lại chỉ kiểm tra đo lường có một lần đã tin luôn. . ."
Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười lạnh.
Hất cánh tay của Nhan Mục Nhiễm ra, anh nhấc chân đi về hướng phòng khách. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Anh cho là như vậy thì hai người có thể cùng một chỗ sao? !" Nhan Mục Nhiễm hét lớn, chạy tại tới trước mặt ngăn anh lại: "Yến Thần, ngay từ ban đầu trước khi không biết kết quả này, em và bác gái đều phản đối việc hai người ở cùng một chỗ, bởi vì đây không chỉ là vấn đề huyết thống!"
Trong hốc mắt hiện ra một tia màu đỏ tươi, cô cố nén sợ hãi cùng đau lòng nói: "Mẹ của anh và cha của cô ấy là vợ chồng, đích thân ông cụ của gia tộc họ Mộ chứng kiến bác trai cưới hỏi về làm vợ đàng hoàng! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cho dù hai người có cùng huyết thống hay không, về mặt danh nghĩa hai người vẫn là anh em, cha mẹ anh làm sao có thể trơ mắt nhìn một chuyện hoang đường như vậy phát sinh tại nhà họ Mộ được chứ! !"
Cặp mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ ở trước mặt.
Xem ra, cô ta đã hoàn toàn hiểu sai rồi.
DNA biểu hiện anh và Lan Khê không phải là anh em ruột như Nhan Mục Nhiễm đã xem, như vậy chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất anh là con của Mạc Như Khanh với một người đàn ông khác ở bên ngoài. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
"Yến Thần. . ." Nhan Mục Nhiễm cố nén nước mắt đi tới, gắt gao túm lấy tay áo anh đang mặc, run giọng nói: "Anh hãy ngẫm nghĩ lại cho cẩn thận, xem xét kỹ càng lại xem. . . Em biết anh thích Mộ Lan Khê, nhưng trên thế giới này còn có nhiều phụ nữ như vậy, so với cô ấy người có tư cách đứng ở bên cạnh càng nhiều hơn, vì sao anh lại cứ phải chọn cô ấy? ! ! Em đã theo anh ròng rã bốn năm trời, em đã sắp ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa, em cảm thấy cho dù có mất tất cả tuổi thanh xuân của mình đối với anh cũng không sao, em không sợ phải chờ đợi anh lâu hơn nữa! ! Chỉ cần anh nhìn lại em. . . Em có điểm nào không tốt? Tình yêu của em dành cho anh so với cô ấy có thua nửa phần không, em có chỗ nào kém hơn so với cô ấy?! ! !"
"Em biết anh trách em ác độc. . . Em thừa nhận là em ghen tị, em ghen tị nên mới mau chóng nổi điên lên, nên mới có thể làm ra những chuyện ấy! ! !"
Cô gắt gao nắm chặt cứng cánh tay anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: "Em sẽ đi giải thích với cô ấy được không? Anhnói đi, anh muốn em phải làm như thế nào? Em đi giải thích, đi ngồi tù, hay em phải chịu sự trừng phạt,... em đều chấp nhận! Những điều này có đủ hay không? Có đủ hay không! Em chỉ muốn anh đừng dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn em, ai cũng có thể nhìn em chán ghét như vậy, nhưng mà anh thì không thể! !"
Bị người mình yêu sâu đậm như thế, vì chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả một chút cơ hội sau cùng, liều chết cứu vãn đều không có, mới thật sự là nỗi đau nhất trong lòng cô! !
Móng tay cô cách một lớp vải đâm sâu vào trong thịt của anh. Trong con ngươi Mộ Yến Thần phóng ra một tia lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa một chút chấn kinh.
Không phải anh chưa từng bị phụ nữ vướng mắc, chỉ có điều, người giống như Nhan Mục Nhiễm này, vẫn lại là lần đầu tiên.
Yêu một người, thực sự có thể yêu đến mức không còn có tôn nghiêm như vậy nữa thật sao?
Cánh tay anh bị sự dây dưa của cô lôi kéo ra hứng đầy những giọt nước mắt của cô đang thi nhau lăn xuống. Mộ Yến Thần lạnh lùng chăm chú nhìn nhưkhoá chặt lấy cô: "Tôi không nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp cô tôi có chán ghét cô như vậy hay không, Nhan Mục Nhiễm, mọi sự thành ra ầm ĩ như hôm nay, chẳng lẽ là tôi đã liên tục ép buộc cô sao?"
"Trái tim đã độc ác, cũng sẽ không cần mang những thiện lương ngày trước của mình ra để giải thích; nếu như tôi đã không thích, hà tất phải để ý tới cùng xem cô tốt đẹp hay là hư hỏng thế nào?"
Nhan Mục Nhiễm giống như bị thương nặng, thân hình run lên một cái, suýt nữa đứng không nổi.
"Nói tới đây thôi, cô hãy tự giải quyết cho tốt." Anh thờ ơ nói kết thúc.
Tốt nhất là cô có thể hiểu rõ, loại tình cảm thế này không thể miễn cưỡng được, cô cũng nên dừng những vướng mắc của mình lại thôi.
Lạnh lùng đẩy cô ra, Mộ Yến Thần cũng không liếc nhìn lại cô một cái, lách người qua đi về hướng trong phòng khách.
Toàn thân Nhan Mục Nhiễm như nhũn ra, phải dựa vào bên cạnh lan can mới đứng vững, trong đầu nàng vang vọng mồn một câu nói kia của anh "Không thích", có tiếng vọng ở trong đầu cô lặp lại như nhắc nhở, “anh ấy không thích mày, không thích mày”! !
Trong phòng khách tiếng nói tiếng cười lại vang vọng tới, Nhan Mục Nhiễm gắt gao bưng kín lỗ tai, trong lồng ngực đau đến cực hạn, liên tiếp phát ra từng cơn oán hận muốn hủy thiên diệt địa! !
***
Không chịu nổi những lời khuyên nhủ, trách móc của thím Trương muốn giữ cô ở lại, Lan Khê đáp ứng buổi tối sẽ ngủ lại ở nhà họ Mộ một đêm. Mộ Minh Thăng nghe được tin tức ấy cũng thật cao hứng, chỉ duy nhất có điều không được vui vẻ là do biểu hiện hôm nay của Nhan Mục Nhiễm ở trên bàn cơm.
"Lần này Yến Thần trở về, cũng không thấy bà sắp xếp người khác cho nó gặp mặt, chẳng lẽ bà đã chọn lựa trúng con gái nhà họ Nhan rồi sao?" Mộ Minh Thăng nhìn thoáng qua bên ngoài, trong con ngươi bốn phía đầy sự lạnh nhạt, "Thật ra mấy năm trước tôi nhìn không sai, hôm nay cảm thấy con bé này không được tốt lắm."
Sắc mặt Mạc Như Khanh nhu hòa hời hợt, nở một nụ cười không thành tiếng.
... cảm thấy được không được tốt lắm, chẳng phải là do ông biết ở bên ngoài Nhan Mục Nhiễm đã ngáng chân khuê nữ của ông sao?
Tuy nói ông ngày thường luôn nghiêm khắc với Lan Khê, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong tim của nhà mình, đương nhiên là người ngoài không thể đụng chạm vào.
"Bọn chúng buổi chiều ở đây hay là vẫn ở bên ngoài?" Mộ Minh Thăng dừng chân lại, nheo mắt nhìn ra bên ngoài.
"Nói là có bạn bè muốn gặp, buổi tối Lan Khê sẽ trở về, chắc Yến Thần cũng vậy thôi." Mạc Như Khanh bao quấn trong một chiếc áo choàng, ánh mắt nhu lạnh quét sang phía bên kia một cái.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
136 chương
8 chương
9 chương
127 chương
8 chương
9 chương