Nhật ký lydia ở meteor city
Chương 1 : Đến nơi ở mới
"Này, Lydia, tỉnh! "
Một cô gái tóc vàng thô lỗ kéo tôi dậy từ trong giường.
Tôi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ngồi dậy trên giường gỗ cứng, mơ màng lườm về phía chị. Một thiếu nữ quá lắm mười bảy mười tám tuổi một tay túm cổ áo tôi, một tay chống nạnh đứng cạnh giường, mặt đầy không kiên nhẫn nhìn tôi chằm chằm. Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mái tóc đạm màu vàng kia như chói mù mắt tôi.
Ui, thấy quỷ à, đây là ai? Tôi ngờ nghệch nhìn chị.
Hẳn là mặt tôi trông vừa ngốc nghếch mà còn có cả ghèn ở mắt chọc chị giận, thế nên cô gái kia thô bạo giật một lọn tóc của tôi, suýt kéo tôi ngã xuống đất. Chị mắng: "@#$%...!"
[ Lydia! Mày cái đồ lười này, thức dậy ngay cho tao!]
Chị bùm bùm xổ ra một chuỗi tiếng người ngoài hành tinh, đến mức chúng làm tôi ngơ ngác. Tôi rất cố gắng nghĩ lại, cho rằng mình chưa từng nghe qua ngôn ngữ này. Nhưng kì quái hơn là, khi ngoại ngữ cứ không ngừng phát ra từ đôi môi mỏng mấp máy kia của chị, trong đầu của tôi lại như có máy dịch, trực tiếp phiên dịch câu nói này làm tôi hiểu được.
Đây là cái gì vậy?
Còn nữa, Lydia là vị nào cơ?
Cô gái kia còn đang oanh tạc bên tai tôi điều gì đấy, nhưng tôi chẳng nghe lọt dù chỉ một chữ. Tôi vắt hết óc để nhớ, nhưng thế nào cũng không nhớ được bất kỳ chuyện gì liên quan đến bản thân mình.
Ngày đầu tiên tỉnh lại ở Meteor City, tôi quên đi hết thảy.
[ Thằng bé này đến từ Khu Đông. Từ nay trở đi, nó sẽ ngủ chung một chỗ với mày! ] cô gái tóc vàng nói, chỉ chỉ bên người. Tôi thuận thế nhìn theo, lúc này mới phát hiện thì ra bên người chị vẫn đang đứng một cậu bé chỉ cao đến hông chị, tóc đen mắt đen, im lặng đến không tưởng.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn hai người trước mắt, đầy mặt không dám tin: Này này này .... Đây là một bé trai mà! Còn Lydia, cậu ấy, à không, tôi, tôi hẳn là một bé gái mà!
[ Bỏ cái vẻ mặt ngốc nghếch kia của mày đi! ] cô gái kia mắng, [Mau dậy dọn chỗ cho Chrollo nhanh, sau đó thì đi tập hợp! Khóa sáng sắp bắt đầu rồi! ]
"À..." Tôi bật thốt lên, tức khắc cảm thấy có gì đó không đúng, nuốt tiếng trở lại, dùng sức gật đầu.
[ Thật sự không thể khiến người ta bớt lo mà! ] may mắn chị gái kia không nghe thấy tiếng của tôi, chỉ không kiên nhẫn nguýt tôi một cái, rồi quay đầu nói với cậu bé đứng bên người chị: [ Chrollo, em ở lại chỗ này đi. Lydia là đứa câm, không cần để ý đến nó là ổn rồi. Có cái gì không hiểu cứ đến hỏi chị là được. ] tiếng chị ta nói với tên Chrollo này cũng không chỉ ấm áp hơn một bậc đâu! Nhóc con đẹp trai quả thật là được ưa thích mà!
Chờ chút! Người nơi này cho rằng tôi là đứa câm ư? Chuyện này thì tôi còn biết, rõ ràng là không phải thế! Ha ha, cảm giác trí thông minh bị lủng lỗ không đủ dùng ...
[ Vâng, em đã biết. Làm phiền chị rồi, chị Margaret.] cậu nhóc tên Chrollo ngoan ngoãn gật đầu, lộ ra sự lễ phép và bình tĩnh.
Lúc hắn ta gật đầu làm tóc mái cắt ngang trán lắc lư, tôi nhìn thấy trên trán hắn có vẽ một Thập Tự Giá màu tím đen, in trên da thịt trắng nõn lại càng bắt mắt hơn nữa. Có lẽ là hình xăm, nhưng nào có người lại xăm ở nơi này? Như hồng tâm vậy, để người ta dễ làm cho nổ đầu à? Tôi nghĩ thầm.
[ Vậy chị đi nhé, chỗ má Reia đang cần người mà.] Margaret cười xoa xoa tóc đen mềm mại của Chrollo, quay đầu mặt đã đổi sắc, dữ dằn trừng tôi một cái: [ Đứng dậy mau coi!], mắng tôi xong mới hài lòng quay người đi.
"....."
Tôi yên lặng đối mặt với Chrollo.
Hồi lâu, tôi mới nhớ rằng tôi không thể nói chuyện, đành phải banh miệng ra thành một nụ cười lớn, muốn cố hết sức tỏ ra hữu hảo với "Bạn giường" mới. Mặc dù tôi thấy nụ cười của mình hẳn nhạt nhẽo và cứng ngắc lắm.
Cặp mắt đen tuyền kia của Chrollo lẳng lặng nhìn tôi, nhìn đến người có chút phát lạnh. Lại thêm lúc nữa, hắn trả cho tôi một cái cười, chỉ là một chút nhếch lên ở hai bên khóe miệng, lại làm tôi hiểu tại sao mình lại nhận được đãi ngộ thấp đến như thế của Margaret.
Nhận được hồi đáp hữu hảo, tôi lập tức an tâm hơn nhiều, nhanh chóng leo xuống chiếc giường được làm từ tấm gỗ hỏng, giờ mới phát hiện chiếc giường đơn sơ này đến cả ga phủ cũng không có, chỉ có một miếng xốp bẩn thỉu làm gối đầu. Không hiểu sao tôi lại thấy có chút không ngẩng đầu được trước mặt "Bạn giường" mới, đành phải dùng tay tùy ý phủi phủi hai phát trên giường, đẩy xốp ở đầu giường sang một bên, để trống nửa cái giường, quay đầu ra hiệu cho Chrollo đến dọn dẹp.
[ Cảm ơn.] Chrollo gật đầu với tôi, dáng vẻ kia, đơn giản tựa như một vị thiếu gia khích lệ cô hầu cần cù của mình. Hắn đi đến bên giường, ôm một miếng xốp "Gối đầu" cũng không sạch hơn của tôi bao nhiêu rồi đoan đoan chính chính mà đặt dựa vào phía ngoài giường, ngang hàng với miếng xốp của tôi.
Khí chất tên này quá mạnh, nhìn vừa bình tĩnh vừa già dặn, bây giờ tôi mới phát hiện hắn ta cũng chỉ lớn khoảng bốn năm tuổi, đứng cạnh giường mới cao hơn tấm ván gỗ một cái đầu. Ha ha, thì ra vẫn là một tên quỷ nhỏ à.... à ..... à... chờ một chút! Hình, hình như tôi cũng chỉ cao bằng hắn thôi!
Chúa ơi...! Rốt cuộc tôi đã mấy tuổi rồi?
Giường gỗ của tôi với Chrollo đặt trong một căn phòng rất lớn, chung quanh đều là những chiếc giường gỗ tơi tả lụp xụp như thế này, may mà gian phòng cũng đủ lớn, sắp xếp cũng không đến mức chen chúc. Những đứa trẻ đang nằm hoặc ngồi trên giường kia có lớn có nhỏ, một đến hai người một giường, nhìn qua chừng mười mấy đứa. Phòng có mái vòm cao cao, những bức tượng thạch điêu tinh xảo nhưng đã loang lổ vết nứt, lộ ra hơi thở đổ nát, làm tăng thêm vẻ nghèo túng bất kham của đám trẻ gầy yếu dưới đống quần áo lam lũ, quả y hệt trại tị nạn.
Tôi tự nhìn lại bàn tay trắng nhỏ tinh tế, đến mạch máu cũng có thể thấy rõ của mình, với bộ đồ đen sì nham nhở trên người mà cố lắm tôi mới nhận ra đây là một bộ váy vàng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy tuyệt vọng một lúc.
Một tiếng chuông chói tai truyền đến, đám trẻ chung quanh đều xột xòa xột xoạt đứng lên đi hướng cửa ngoài, tôi nghe được có người nói: [ Dậy mau đi, khóa sáng!]
Còn tôi với vẻ mặt sụp đổ ngồi xổm trên mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Chrollo, Chrollo còn đang đánh giá xung quanh cảm nhận được ánh mắt của tôi, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống tôi bằng đôi mắt đen không chút ánh sáng, vỗ vỗ bộ đồ tạm ổn nhưng cũng dính không ít vết bẩn trên người, nói: "@#$%&."
[ Chúng ta cũng đi thôi. ] Cảm ơn máy dịch trực tiếp.
Bước sau lưng Chrollo, tôi vừa thận trọng nhìn xung quanh, vừa đi theo mọi người đến nơi học khóa sáng. Nhóm có mười mấy đứa trẻ, thưa thớt đến không đủ để xếp được một đội hình nào, nhưng lại không phát ra dù là một âm thanh, chỉ có tiếng bước chân im lặng truyền đến. Chúng tôi đi qua hành lang âm u rải rác đá vụn, vòng qua cổng vòm cẩm thạch đã sập mất một nửa, bước qua bức tượng thiên thần to lớn nhưng lại bị bẻ gãy một bên cánh, cuối cùng đi vào tòa kiến trúc đỉnh nhọn cao nhất.
Khi đi ngang qua đình viện lộ thiên, tôi ngửi thấy không khí nơi đây ngột ngạt và bẩn thỉu, lưu động một mùi thối mơ hồ, tựa như gần đó có một bãi rác vậy. Trước khi tiến vào tòa kiến trúc đỉnh nhọn kia, mắt tôi nhạy bén nhìn thấy trên đầu mái đỉnh đứng thẳng một cây thánh giá khổng lồ, bên cạnh còn vài bức tượng thiên sứ có cánh bảo vệ.
Chẳng lẽ là một nhà thờ? Chúng tôi là cô nhi được nhận nuôi bởi nhà thờ chăng?
Tôi tò mò nghĩ thế, nhìn hai bên một chút, ngoại trừ Chrollo đang đi phía trước tôi, đúng lúc không có người đi ở chung quanh. Nghĩ đến hình xăm Thập Tự Giá trên trán Chrollo, tôi không kìm được bèn vươn tay kéo góc áo của hắn, hắn quay đầu, tôi chỉ cho hắn cây thánh giá phía trên. Chrollo thuận hướng nhìn thoáng theo tay tôi, lại quay lại liếc tôi một cái, ánh mắt kia thật lạnh. Đôi mắt của hắn rất to, lúc con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm một người, sẽ đặc biệt làm người ta sợ hãi.
Toàn thân tôi cứng đờ, bỗng nhiên nhận ra rằng bản thân đang đắc ý vênh váo quá. Ở nơi xa lạ, tôi đang trong tình trạng mất trí nhớ, đối mặt với người mình hoàn toàn không hiểu rõ, hình như đã thả lỏng quá rồi. Thế này không tốt, không tốt.
Tôi ngại ngùng buông bàn tay đang nắm lấy áo hắn, ngoan ngoãn theo sát dòng người bước qua cánh cửa cao cao, đi vào.
Vào cửa, trước mắt bỗng nhiên tối lại.
Đây quả nhiên là một nhà thờ, từ bên trong nhìn qua lại càng thêm rộng lớn, ánh nắng xuyên qua pha lê rực rỡ hội tụ trên cây thánh giá treo trên bục cầu nguyện, bụi tro phất phơ dường như làm người ta cảm thấy càng thêm thần thánh.
Trước bục cầu nguyện là từng dãy ghế gỗ dài, người đã lít nha lít nhít ngồi rất nhiều trên ấy, tất cả đều là trẻ con, đều ăn mặc rách rưới, nhìn từ đằng sau thấy rõ là dinh dưỡng không đầy đủ, từ một hai tuổi đến mười một mười hai tuổi đều có, mấy đứa nhỏ được đứa lớn hơn ôm ở trong lòng. Đại khái do ở xa hơn, tính ra thì đám trẻ phòng chúng tôi đến trễ nhất, chỉ kịp ngồi xuống mấy hàng ghế dài cuối cùng.
Một người phụ nữ già, thân hình gầy khô, tóc đã bạc đứng ở nơi cầu nguyện, tay cầm một quyển sách cũ rất dày. Margaret tóc vàng với một cô gái tóc nâu khác đứng tách nhau về hai góc, nét mặt nghiêm túc, là hai người lớn duy nhất ở đây trừ người phụ nữ già ra, mặc dù dáng vẻ cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Đợi đến lúc tất cả đám trẻ đã chỉnh chỉnh tề tề mà ngồi thẳng, người phụ nữ lớn tuổi đứng trên bục mới hòa ái nói: "Buổi sáng tốt lành, các con."
" Buổi sáng tốt lành, má Reia."
Má Reia gật gật đầu, mở quyển sách cũ trên tay ra, nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu khóa sáng nào." Bà cúi đầu, bắt đầu đọc từ tờ thứ nhất của quyển sách kia, bà đọc một câu, đám trẻ phía dưới liền đọc theo một câu.
" Sinh mệnh ngụ ngay trong anh , sinh mệnh này sẽ trở thành ánh sáng của anh. Chiếu sáng trong bóng đêm, nhưng bóng đêm cũng không chấp nhận ánh sáng."
... ....
"Điều gì có thể ngăn cản ta đến với tình yêu của Jesus? Chẳng lẽ là hoạn nạn ư? Là khốn khổ ư? Là bức bách à? Là đói khát chăng? Là trần truồng lộ thể chăng? Là nguy hiểm sao? Hay là đao kiếm sao? ... Nhưng mà, nhờ vào tình yêu với Chúa, chúng ta đã thừa sức vượt qua được tất cả những điều này."
.....
"Không thể che lấp câu dự ngôn trong sách, vì ngày ấy đang đến gần. Bất nghĩa, anh ta vẫn sẽ mãi bất nghĩa; Dơ bẩn, anh ta vẫn sẽ mãi dơ bẩn; Vì nghĩa, anh ta sẽ mãi vì nghĩa; Thánh khiết, anh ta sẽ mãi thánh khiết."
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
56 chương
321 chương
58 chương
112 chương
61 chương
38 chương
40 chương