"Bạn bè sao?" Mộ Minh Thăng nhíu mi, "Có phải là đồng nghiệp mà tối hôm qua con bé đưa đến đây nói là đang yêu không? Tôi mới nhìn thấy một lần, chẳng phải bà đã tiếp xúc qua rồi sao, cảm thấy như thế nào?"diễn-đàn-lê-quý-đôn Mạc Như Khanh ngoắc ngoắc khóe miệng: "Cũng vậy thôi." Mộ Minh Thăng cười cười: "Bà xem có phải rằng, hai đứa trẻ này đi ra ngoài vài năm, khi trở về, so với ngày trước, tình cảm trái lại hình như lại càng tốt hơn phải không ?" Mạc Như Khanh không nói nổi một câu. "Hôm nay đã lăn qua lăn lại thật mệt mỏi, tôi đi lên nghỉ ngơi một lúc, bà nếu không còn việc gì cũng đi lên đi." Mộ Minh Thăng dặn một câu.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Mạc Như Khanh cười yếu ớt gật đầu, để cho ông đi lên trước. Khi trong phòng khách thật sự yên lặng trở lại, nụ cười nhợt nhạt của bà mới tắt đi, sắc mặt cũng trở nên trắng bợt bạt, xoay người nói khẽ: "Gọi điện thoại cho con bé đi, nói hiện giờ ta đang rảnh, nhưng thời gian rảnh cũng không nhiều, con bé muốn tới thì cứ tới đây đi. . ." Người hầu nghe lời dặn dò: "Vâng, phu nhân."diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn . . . "Vừa mới rồi anh ở bên ngoài đã nói gì với cô ấy vậy?" Cửa xe lẳng lặng mở ra, ngồi tựa lưng vào trên ghế lái phụ, rốt cục Lan Khê cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng hỏi. "Em nói Nhan Mục Nhiễm sao?" Mộ Yến Thần nhàn nhạt hỏi. "Vâng." "Cũng không có gì." Lan Khê cười buồn bã: "Có phải cô ấy lại uy hiếp anh, nói rằng nếu bức bách cô ấy gấp gáp quá, cô ấy sẽ mang toàn bộ chuyện của chúng ta kể ra cho mọi người nghe hay không?" Nhịp thở của Mộ Yến Thần chợt g gấp gáp một phen, sau đó anh chậm rãi đưa bàn tay tới nắm lấy bàn tay mềm mại ở bên cạnh, cặp mắt lạnh lẽo quét ngang ở trên đường cái, nói khẽ: "Những chuyện mệt mỏi lại không thành thật ấy, em nghĩ nhiều làm gì?" Lan Khê nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cánh tay kia cũng duỗi ra đưa sang cầm lấy bàn tay to của anh, tiếng nói hơi khàn đi: "Thật sự, hôm nay em không nghĩ là mình sẽ được biết nhiều chuyện như vậy, ngay từ đầu em cho rằng cô ấy chỉ là có địch ý với em, nhiều lắm là dùng võ mồm xếch lên xúi bẩy vài câu để em hiểu lầm, hoặc là nói khác đi một chút, là làm cho em cảm thấy không được thoải mái, quả thật, em thật không ngờ những chuyện đó đều do cô ấy làm." Nhớ lại hồi ở Los Angeles, khi đó suýt nữa cô đã làm chuyện ý loạn tình mê với Kiều Khải Dương, trên lưng Lan Khê một mảnh lạnh run. Đèn xanh đèn đỏ, Mộ Yến Thần chậm rãi cho xe dừng lại. Một phút đồng hồ rảnh rỗi thôi, mà anh vẫn lại không nhịn được, thò tay qua ôm lấy cô, ngón tay dài nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên chăm chú nhìn vẻ mặt cô, trầm thấp hỏi: "Em có cảm thấy khổ sở không?" Lan Khê lắc đầu, con ngươi trong suốt động lòng người: "Em cũng cảm thấy được cô ấy thật sự cực kỳ yêu anh, yêu đến mức ngay cả lý trí cũng không còn, nhưng mặt khác em lại cảm thấy mình không cam lòng. Cô ấy dựa vào cái gì mà hại người khác như thế, lại còn có thể đường hoàng xuất hiện ở trong phòng khách tại nhà của chúng ta, an toàn không việc gì?" Mí mắt Mộ Yến Thần nhảy lên! "Em muốn làm cho cô ấy phải như thế nào?" Anh ôn nhu hỏi, bị cô gợi lên một chút hứng thú, anh muốn biết cô nghĩ muốn như thế nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, trong đôi mắt trong suốt có một chút không muốn từ bỏ. Quả thật cô nghĩ muốn trả thù, nhưng nếu thật sự phải dùng biện pháp làm tổn thương người khác, cô không thể nghĩ ra được. Mộ Yến Thần nhìn ra tâm tư của cô, cảm thấy một hồi mềm mại, vén sợi tóc bên mặt cô ra khẽ hôn lên khóe môi của cô. "Anh, " cô nhẹ giọng kêu lên, "Nếu như cô ấy bị bức bách quá, sẽ thật sự nói chuyện của chúng ta ra thì nên làm cái gì bây giờ? Em vẫn còn chưa nghĩ được sẽ phải giải thích với ba như thế nào, làm sao mới có thể cầu xin để ông ấy đồng ý, còn có mẹ anh nữa, phỏng chừng bà ấy lại càng hận em rồi." Làm sao mới có thể thuyết phục được Mộ Minh Thăng đồng ý? Trong con ngươi của Mộ Yến Thần hiện lên một tia ánh sáng lạnh, giống như biết rõ có một chút chuyện cấp bách, anh vừa mới định mở miệng nói điều gì đó, nhưng phía sau xe đã bắt đầu vang lên tiếng còi, làm cho tất cả xe cộ trên đường đều vội vàng khởi động chạy đi. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô: " Buộc dây an toàn lại." Xem ra, về phía Tô Nhiễm Tâm bên kia phải gia tăng cạy mở mới được, nếu không đến lúc đó phải giải thích thế nào chuyện anh và Lan Khê không phải là anh em ruột đây? Mà mục đích Tô Nhiễm Tâm muốn gạt chuyện này là chẳng qua chỉ là không muốn hủy hoại danh dự của chị gái mình mà thôi. Nhíu mi. Mộ Yến Thần cảm thấy thật khó giải quyết, bởi vì dù sao cũng là mẹ đẻ của Lan Khê, chuyện này cho dù xử lý thế nào cũng đều khó tránh khỏi sẽ làm bị thương đến người khác. Xe nhanh chóng chạy đến nhà trọ, khi ấy, hàng mi mảnh khảnh của Lan Khê chợt cau lại, giống như là đột nhiên rất khó chịu. Còn chưa đến nơi dừng xe trong ga ra, cô đã nhanh chóng che miệng lại, dạ dày như bị một bàn tay to hung hăng túm lấy, co giật buồn nôn đến khó chịu, cô gắt gao vịn vào nơi cửa xe! ! Mộ Yến Thần giẫm lên phanh xe, phanh lại, vẻ mặt luôn luôn trầm tĩnh lộ ra một chút khẩn trương, xe còn chưa kịp dừng hẳn lại, Lan Khê đã vặn mở cửa xe chạy xuống ...