Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn Mà bên kia bỗng nhiên một mảnh yên lặng, thật lâu cũng không nói gì. Cuối cùng, Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói "Một lát anh tới đón em." Cúp điện thoại, Úy Hải Lam cầm điện thoại di động lưu lại số của anh. Lúc trước ở bệnh viện, cô vốn không để ý, lúc ấy trong lòng còn có chút phiền muộn nên cũng quên bẵng luôn chuyện số điện thoại, sau đó anh lại chỉ liên lạc với trợ lý, cô cũng không nhớ ra. Trở lại phòng họp, hai người Viên Viên và An Thừa vẫn còn đang trao đổi. Giang Mai ngồi bên cạnh lắng nghe lúc hiểu lúc không. Lại qua một lúc sau, Giang Mai nhìn thời gian không còn sớm, nghĩ mình còn phải chạy về chăm sóc con trai nên liền rời đi trước. Úy Hải Lam nhớ người kia nói sẽ đến đón mình, vì vậy cứ yên lặng ngồi tại chỗ chờ. Trời mùa đông, ban ngày ngắn lại, mới gần sáu giờ sắc trời liền nhanh tối. Rốt cuộc người nọ cũng khoan thai đi đến. Cửa vừa mở ra, Vương San khiêm tốn nhường  đường, anh oai phong nghiêm nghị xuất hiện trước ánh mắt của mọi người. Viên Viên mở miệng chào "Luật sư Lôi." Lôi Thiệu Hành mỉm cười gật đầu với cô. An Thừa cũng không nói nhiều, chỉ đứng dậy bắt tay với anh. Dù sao cũng đã từng có một khoảng thời gian làm đồng nghiệp với nhau nên cũng không lạnh nhạt khách sáo như vậy. "Các người cứ tiếp tục." Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói, đi thẳng tới bên cạnh Úy Hải Lam ngồi xuống. Anh dừng lại gần đó, khí lạnh trên người cũng lan tỏa khiến cô không nhịn được cau mày. Úy Hải Lam nghiêng đầu liếc nhìn anh, thấy anh chỉ mặc âu phục, đẹp trai lạ thường nhưng lại quá mức lạnh lùng. Tuy Xuân Thành nổi tiếng bốn mùa hợp lòng người nhưng nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch khá nhiều. Bình thường lúc xế chiều chỉ cần mặc một chiếc áo len mỏng là được, thế mà buổi sáng và buổi tối nhất định phải mặc áo khoác ngoài chống lạnh, anh không sợ bị cảm sao? "Căn cứ vào lời khai của nhân chứng rút ra phán đoán ban đầu, con trai của Tạ Hữu Toàn - Tạ Vạn Kim, bản thân anh ta mắc chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế(*) nghiêm trọng, từ nhỏ anh đi học đàn vi-ô-lông, giận lên sẽ cắt đứt hết toàn bộ dây đàn. Hơn nữa bạn gái của anh cũng cho biết người này rất cố chấp, các cô ấy không dám nói chia tay với anh trước, chỉ đến khi Tạ Vạn Kim nói thì lúc đó các cô mới được buông tha." (*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là rối loạn tâm lý mãn tính, khi con người luôn có ý nghĩ ám ảnh, lo lắng, buộc mình phải thực hiện một hành vi nào đó mà không có lý do chính đáng.  "Đối phương rất có thể sẽ công bố anh ta có bệnh thần kinh." "Anh ta tuyệt đối không thể cãi được, lúc vụ án xảy ra còn có mấy tên khác xông lên đánh người, bọn họ cũng đã từng bước đến khuyên can nhưng lúc ấy Tạ Vạn Kim hết sức tỉnh táo, cũng không phải gây chuyện vì say rượu. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và tính tình cố chấp, hai căn bệnh này không được xếp vào loại người có bệnh tâm thần, nếu như anh ta nhất định có khái niệm như vậy thì không thể làm gì khác hơn là mời bác sĩ của khoa tâm thần làm giám định(*)." (*) Giám định: xem xét và xác định bằng phương pháp nghiệp vụ để đưa ra kết luận cuối cùng. "Vụ án lần này, hành động rất hung ác có ảnh hưởng rất nghiêm trọng, áp lực từ phía dư luận cũng rất lớn, bên trên muốn đè xuống cũng rất khó." Hai người tiếp tục trao đổi vụ án, mà anh không nói một lời, chỉ giữ thái độ trầm mặc. Úy Hải Lam nhìn vẻ mặt bọn họ nghiêm nghị lại kịch liệt trao đổi, cô chỉ cảm thấy không khí như vậy quá tốt. Thật ra từ nhỏ cô đã cảm thấy nghề luật sư này là hóa thân cho chính nghĩa vì có thể trừng phạt những phần tử ngoài vòng luật pháp. Đồng hồ tí tách trôi đi, cuối cùng buổi trao đổi cũng có ý chấm dứt. "Được, vậy cứ như thế." "Đến khi lên tòa án, xem bọn họ cãi lại như thế nào." Viên Viên thu dọn đồ đạc xong, giơ tay liếc nhìn đồng hồ, kinh ngạc kêu lên "Bây giờ đã chín giờ rồi? Đã trễ thế này sao?" An Thừa cười nói "Không ngờ đã trễ thế này, nên đi ăn cơm chứ?" Lúc này Lôi Thiệu Hành mới quay đầu lại, nhìn về cô gái ngồi bên cạnh vẫn trầm mặc không nói. Cô vẫn rất bình tĩnh, không sốt ruột, không nóng nảy, chỉ mỉm cười với anh. Anh cũng không có ý định tiến gần cô, chỉ nhỏ giọng hỏi "Đói bụng chưa?" Cô nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. "Đi đâu ăn?" An Thừa hỏi. Viên Viên vừa dọn dẹp tài liệu, vừa suy nghĩ chuyện ăn cơm chợt nói "Hôm nay hãy theo tôi đi, chúng ta đi ăn lẩu. Tôi biết hướng bắc bên kia thành đông có quán lẩu, lẩu ở đó rất nổi tiếng." Cô nhìn mọi người một chút, không ai mở miệng phản đối lại ra quyết định "Được, quyết định vậy đi." Xưa nay Úy Hải Lam đều nghe theo Viên Viên, hơn nữa đối với chuyện ăn uống, cô cũng không quá bắt bẻ. Thật vất vả mới gặp được nhau nên cô ấy nói gì thì chính là cái đấy. Nhưng cô vẫn còn có chút ngờ vực. Hai người luật sư này lại có thể cùng ăn lẩu sao? Bốn người chia thành hai chiếc xe con, một trước một sau tiến về phía quán lẩu. Chờ đến nơi, Viên Viên dẫn đường đã tìm được quán ăn, hai người đàn ông lại có vẻ mặt mờ mịt. Nơi này là tiệm ăn gì chứ, chi bằng nói nó là chợ đêm thì đúng hơn. Một ngôi nhà tách làm hai, hai vợ chồng làm buôn bán nhỏ, vài cái bàn, vài cái ghế tụm lại, chỉ có mùi lẩu thơm xông vào mũi, vốn đang không cảm thấy đói, vừa nghe mùi vị lại giật mình nhận ra bụng đói kêu vang, quả thực có chút không chịu nổi. Viên Viên vô cùng vui vẻ, chạy về phía quầy hàng "Chính là chỗ này. Mau lên! Buôn bán rất đắt! Này, nơi đó còn có bàn trống!" Nhìn cô ấy vui vẻ chạy đi, An Thừa nhíu mày. Anh vốn biết bất kỳ phụ nữ nào cũng đều ăn mặc đẹp, ngồi trong văn phòng làm việc, năng lực nổi bật, ưu tú xuất sắc, ăn uống đều rất chú ý, làm sao lại giống như cô gái này đây? Nhưng cô ấy rõ ràng còn là một luật sư, lý ra phải nên là dạng đó mới đúng, làm thế nào hình ảnh này lại không giống trong ấn tượng về phụ nữ của anh đây? An Thừa bất đắc dĩ tò mò đi theo hướng cô. Úy Hải Lam ghé mắt nhìn anh, rốt cuộc mở miệng hỏi "Ừm, anh có thể ăn sao?" "Em cho rằng anh là em sao? Ăn cơm còn kiêng dè?" Lôi Thiệu Hành cũng liếc xéo cô, lại phun ra một câu. Úy Hải Lam đột nhiên đỏ mặt, không nhịn được cô phản kháng lại "Em kiêng ăn hồi nào." "Ăn cơm cũng giống như đếm hạt cơm." "Em không có." "Có, vẫn có." Hai người cứ ầm ĩ như vậy, ngồi vào bàn cơm. Nơi này là do Viên Viên giới thiệu nên tất cả lẩu và rau đều do cô ấy gọi. Bà chủ rất nhiệt tình, trước hết đưa thức uống lên. Khi nồi lẩu được đưa lên, bốn người tụm vào canh lẩu ăn. Mồ hôi cũng chảy xuống, ngược lại không cảm thấy lạnh còn có chút nóng lên. Viên Viên nói: "Như thế nào? Có phải mùi vị rất ngon hay không?" An Thừa chỉ cười, lại gắp thức ăn. "Ôi, tôi chỉ ăn nấm là được rồi." Viên Viên đã vượt lên trước gắp món ăn vào trong chén mình. An Thừa sững sờ, nhìn Viên Viên với ánh mắt rất phức tạp. Lại nhìn một cặp ngồi đối diện, hiển nhiên hòa hợp hơn nhiều. Mà lúc này anh cũng chưa phát hiện, hai người kia lại có vẻ lúng túng khác thường. Lôi Thiệu Hành gắp rau bỏ vào trong chén của cô, Úy Hải Lam cũng không từ chối  nhưng tự động để qua một bên không thích ăn. Lúc đó anh liền liếc mắt qua cô, hừ lạnh nói "Còn nói không kén ăn." Anh lại muốn gắp thức ăn cho cô, Úy Hải Lam lại di chuyển chén mình xa chút, không cho anh để vào. "Đưa chén tới đây." "Không cần." "Anh nói em lấy tới thì em lấy tới." "Nói không cần thì không cần mà." "Em muốn bị mắng?" An Thừa lập tức trợn mắt há mồm, đây là đại luật sư Lôi sao? Viên Viên lại cười lên "Ha ha, giống hệt như hai đứa trẻ, trời sinh một đôi dở hơi." Mười giờ hơn, bóng đêm sâu thẳm, mọi người ăn rất no, Viên Viên liền đề nghị đi dạo bên ngoài một chút. Dọc theo đường nhỏ vắng lặng, bốn người chia đôi mà đi. Chuyển qua một chỗ rẽ, xung quanh không có người đi đường, đèn đường hư nên phía trước là một đoạn tối. Đột nhiên, có tiếng bước chân vội vàng tiến tới gần. Lôi thiệu Hành nhạy bén nhận ra một tia khác thường, đôi mắt sắc bén quét thấy phía trước có mấy người mạnh mẽ tiến tới gần, vẻ mặt bình tĩnh, sâu kín nói "Nhanh như vậy đã tới rồi." "Thế nào?" Viên Viên kinh hoảng hỏi. An Thừa cũng là người hiểu chuyện, xem ra đã theo dõi cả nửa ngày rồi nên muốn chặn đường bọn họ. Viên Viên có chút lo lắng, Úy Hải Lam nhận ra tình huống này không ổn, hai nhóm người trước sau ước chừng có mười mấy người, vây quanh chính giữa bọn họ. Lôi Thiệu Hành lại thong thả ung dung cởi áo, vứt cho Úy Hải Lam, lại quay về hướng An Thừa nói: "Cẩn thận đề phòng." Trước mắt chợt xẹt qua bóng đen, dáng người anh ta khỏe mạnh chạy vọt lên, trực tiếp xông về đám người kia, từng chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, lại đổi tay nâng quả đấm nặng nề đánh về phía đối phương, lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh né những tay chân giở trò đánh lén, một tay ôm vạt áo đối phương trực tiếp xoay người cho hai người mỗi người một cú đá lượn vòng, đối phương bị đá hộc máu ngã xuống đất. Động tác của anh rất mạnh, ra quyền vừa nhanh, vừa ác độc thô bạo như muốn đưa đối phương vào chỗ chết. Úy Hải Lam chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng đánh nhau này, càng chưa từng trực tiếp nhìn thấy anh đánh nhau. Chuyện gì xảy ra? Luật sư có thể đánh nhau giỏi như vậy? Mà bên này, An Thừa cũng bị mấy tay chân khác đang bao vây tấn công. "A! Hải Lam!" Viên Viên liếc thấy một tên đầu đầy máu chạy về hướng họ, cô thét thành tiếng chói tai. An Thừa đang cùng mấy người đánh nhau, nhất thời không thể rời khỏi đó "Chạy xa một chút!" Tên kia bị đánh đến ý thức cũng không rõ, cứ nghiêng ngã chạy về hướng cô. Úy Hải Lam nhìn thấy người kia chạy vội về phía mình, cô xoay người lại dùng toàn lực đá ra một cước vào đầu anh ta. Tên kia khạc ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ ở trên mặt đất. "Ách......" Viên Viên có chút hôn mê. Lôi Thiệu Hành nhìn quanh về hướng cô, chỉ thấy cô hung hăng mạnh mẽ quật ngã đối phương, anh nhếch khóe môi ra vẻ đắc ý kiêu ngạo. Đột nhiên, từ hai bên trái phải lại túa ra một số lượng xe hơi. Trong khoảnh khắc hai bên mạnh mẽ vây quanh bọn họ.