Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7 : Lần Đầu Tiên Tiếp Chiêu Người Tài Trí
“Tôi là Tố Diệp, nhà phân tích tâm lý mới gia nhập phòng tâm lý Liêm Chúng.” Cuối cùng Tố Diệp vẫn đè nén con sóng đang cuộn trào trong lòng. Nhiêu đó đủ để cô nhận ra vị Niên Bách Ngạn này có một khả năng kiềm chế cảm xúc vô cùng mạnh. Vậy thì với tư cách một người chuyên nghiệp, cô cũng không nên bỏ cuộc giữa chừng. Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cô chìa tay ra bắt tay với anh.
Lòng bàn tay anh ấm nóng, sự tiếp xúc da thịt trong khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô khẽ rung lên một nhịp.
“Hân hạnh!” Niên Bách Ngạn không nói nhiều nhưng lời nói ra rất có sức mạnh.
Anh hơi xiết chặt tay cô, ánh mắt bất giác cũng đánh giá người phụ nữ trước mặt. Tối nay, cô đẹp lạ thường. Có lẽ mặc thêm lớp áo công sở, ở cô toát ra một cảm giác chín chắn, hoàn toàn khác với buổi sáng hôm ấy. Không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất gợi cảm và hấp dẫn.
Chỉ có điều, ngón tay của cô hơi lạnh. Giây phút đầu từng ngón tay chạm vào lòng bàn tay anh tựa như những hạt mưa rớt xuống, khiến anh nhớ tới câu “băng cơ ngọc cốt”*
*Băng cơ ngọc cốt: da như băng giá, xương như ngọc, chỉ người con gái cao quý thoát tục.
“Nhưng thưa anh Niên! Tôi sẽ không nhận vụ án này đâu, phiền anh mời người khác.” Tố Diệp lại rút tay về, thốt lên một câu vô cùng lạnh nhạt.
Cảm giác mát lạnh đó lướt qua đầu ngón tay Niên Bách Ngạn, cuối cùng chỉ còn sót lại dư vị nhẹ bẫng như tơ.
Giáo sư Đinh ngẩn người đứng một bên, sau khi có phản ứng định lên tiếng khuyên nhủ. Tố Diệp bèn nhìn thẳng về phía ông ta và nói: “Giáo sư Đinh! Ông không cần khuyên tôi. Lần trước tôi đã nói rồi, trước khi làm việc chính thức tôi sẽ không tiếp nhận bất kỳ vụ án nào, cũng sẽ không tăng ca.”
“Tố…”
“Bác sỹ Hà và bác sỹ Phương đều có kinh nghiệm rất phong phú trong công việc. Tôi nghĩ bất kỳ ai trong hai người họ đều có thể đảm đương vụ án của anh Niên đây. Thứ lỗi tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Tố Diệp không cho giáo sư Đinh bất cứ cơ hội nào nói lời khuyên nhủ, cũng chẳng để ý tới sắc mặt của Niên Bách Ngạn, dứt lời liền quay người rời đi.
“Tố Diệp!”
Trời đêm mỗi lúc một đầy đặc, nhưng Sanlitun lại là một khu phố không có đêm. Những khu vui chơi xa hoa bên kia đường dường như không thể yên lặng một giây phút nào.
Tố Diệp đi xuống, vừa ra khỏi cửa thang máy, một giọng nói trầm thấp đanh thép vang lên sau lưng, điểm xuyết một nét mê hoặc cho đêm tối: “Bác sỹ Tố, xin dừng bước!”
Tiếng giày cao gót đột ngột im bặt. Tố Diệp quay người, thấy hơi bất ngờ. Cô không ngờ Niên Bách Ngạn sẽ đi theo cô xuống đây.
Ánh trăng ngày càng mông lung, mùi hương nhàn nhạt đầu hạ xen lẫn trong làn gió đêm. Thi thoảng lại có những cánh hoa tung bay, ngăn ra một khoảng cách giữa hai con người. Bóng hình cao lớn của người đàn ông phản chiếu xuống nền đá hoa sáng loáng. Anh đứng ở đó, gọi giật cô lại, chiếm thế thượng phong. Ngữ khí tuy dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một vẻ quyền uy không cho phép từ chối.
Những cánh hoa lấp ló giữa những sợi tóc của anh, toát lên một cảm giác tôn quý rất không chân thực.
Cô và anh chỉ cách nhau vài bước chân. Màn đêm sâu thăm thẳm. Bầu trời đầy sao trang hoàng thêm cho khung cảnh tĩnh mịch và tuyệt đẹp này.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi đó. Anh tiến lên từng bước một. Dáng người anh khiến cảm giác áp lực của Tố Diệp lại bất ngờ tràn về, giống hệt buổi sáng hôm ấy.
Anh dừng lại trước mặt cô, bóng hình gần như đã bao phủ toàn bộ bóng cô. Mùi hương của người đàn ông len lỏi vào từng hơi thở của cô, trong vắt như ly rượu trắng, trong một đêm tối thế này đủ để khiến người ta ngất ngây.
“Bác sỹ Tố! Vụ án này rất đặc biệt, mong cô có thể suy nghĩ thêm một chút.” Niên Bách Ngạn nói chuyện rất ngắn gọn dứt khoát, ngữ khí không nhanh không chậm, nhưng vẫn có thể mang lại một cảm giác nghẹt thở mơ hồ cho đối phương.
Tố Diệp ngẩng đầu lên, đôi đồng tử duyên dáng nhìn thẳng về phía anh: “Anh Niên! Tôi vẫn chưa chính thức nhậm chức.”
“Tiền lương tăng ca cần bao nhiêu, tôi sẽ trả.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất nghiêm túc.
“Xin lỗi! Tôi muốn được dành thời gian đi dạo phố hơn.” Tố Diệp đã tuyên bố rõ sẽ không nhận vụ án này, nói xong cô bèn quay người bước đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, thanh âm từ tốn của Niên Bách Ngạn lại cất lên. Anh không cao giọng cũng chẳng nhấn mạnh, vậy mà vẫn mang lại cảm giác khiếp sợ: “Tinh Thạch, đủ để giúp Liêm Chúng lấy lại uy tín và danh dự.”
Một lần nữa Tố Diệp dừng lại đột ngột, quay đầu nhìn anh.
Niên Bách Ngạn vẫn đứng đó, không hề động đậy. Dường như anh đã sớm đoán được cô sẽ còn quay lại, vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như trước, xen lẫn một chút kiên định.
“Vụ án của Vương Bình khiến uy tín của Liêm Chúng rơi vào khó khăn. Trước mắt, tôi là hy vọng duy nhất của mọi người.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
13 chương
81 chương