Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 179 : Sợ Rằng Tất Cả Chỉ Là Mơ
Bắc Kinh, về đêm.
Diệp Lan lê thân xác mệt mỏi trở về nhà. Vừa vào đến cửa cô đã nhìn thấy Nguyễn Tuyết Cầm đang tập pha trà, hương trà tỏa lan khắp phòng khách, xua đi không ít cảm giác uể oải. Cô chào mẹ một tiếng. Khi đang chuẩn bị lên gác, Nguyễn Tuyết Cầm bỗng lãnh đạm lên tiếng: “Đứng lại!”
Diệp Lan dừng bước, quay đầu nhìn mẹ.
“Đã đi gặp cậu chủ Liễu chưa? Mấy ngày rồi, ấn tượng về cậu ấy thế nào?” Giọng nói của Nguyễn Tuyết Cầm từ từ chậm chạp như hương trà.
Hai con ngươi Diệp Lan đảo đảo: “À… không có cảm giác ạ! Không hợp đâu!”
Nghe xong câu ấy, Nguyễn Tuyết Cầm cũng không mấy bất ngờ, vẫn điềm đạm bày các dụng cụ ra trước mặt. Diệp Lan khom lưng đánh giá thái độ của mẹ một lượt, thấy nét mặt bình thản của mẹ thì cô cũng yên tâm: “Thế… nếu không còn việc gì nữa thì con lên gác đây, làm việc cả ngày con mệt quá!”
Dứt lời cô quay người đi lên gác.
“Cậu chủ Liễu không hợp thì còn có con trai của bà Vương. Con trai nhà họ Vương cũng không hợp thì còn có cậu chủ Trương, cậu chủ Lý, cậu chủ Lưu.” Nguyễn Tuyết Cầm từ tốn nói.
Diệp Lan sững sờ, quay ngoắt lại: “Mẹ! Mẹ kiếm ở đâu ra lắm cậu chủ vậy? Ý mẹ là gì?”
Lúc này Nguyễn Tuyết Cầm mới đặt tách trà trong tay xuống, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên: “Mẹ muốn nói với con là, một cậu chủ Liễu không được thì mẹ sẽ còn sắp xếp cho con các đám khác. Duy chỉ có thằng Tố Khải đó là con đừng có mơ tưởng đến.”
“Mẹ!” Diệp Lan không ngờ cái tên Tố Khải này lại từ miệng mẹ nói ra, chợt giật nảy mình.
“Mẹ không cần biết con có đang qua lại với nó hay không. Tóm lại, lập tức cắt đứt ẹ!” Nguyễn Tuyết Cầm ngửi hương trà, giọng vẫn chậm chạp, khẽ khàng.
Diệp Lan dậm chân bình bịch, đi xuống nhà, ngồi xuống bên cạnh mẹ, ánh mắt khẩn thiết: “Mẹ điều tra con hay cho người theo dõi con?”
Nguyễn Tuyết Cầm đặt mạnh tách trà xuống mặt bàn, ngước nhìn cô với ánh mắt không vui, mùi hương trong phòng cũng đã tản đi không ít, xen vào một chút giá lạnh: “Còn cần mẹ phải điều tra sao? Nhà họ Liễu đã kể tường tận sự việc xảy ra hôm con đi xem mặt cậu ấy ẹ rồi. Con giỏi thật! Lén lút yêu đương với con trai nhà họ Tố thì thôi còn hại cậu ấy bị dẫn tới sở cảnh sát. Người ta gọi tới chất vấn mẹ, tại sao đã có bạn trai rồi còn đi xem mắt? Con là con gái mẹ, người làm mẹ này đến chuyện của con mình còn phải để người khác nói mới biết, có nực cười không?”
“Tố Khải thì sao chứ? Con thấy anh ấy rất tốt mà.” Hô hấp Diệp Lan gấp gáp.
“Nếu nó đổi công việc và họ tên, mẹ cũng thấy nó rất tốt.”
“Anh ấy làm cảnh sát thì sao? Mang họ Tố thì sao?”
Câu nói ấy khiến Nguyễn Tuyết Cầm hoàn toàn dừng động tác trong tay lại, giơ tay đánh lên đầu cô: “Tại mẹ chiều hư con hay con học nhiều quá đến ngu muội cả rồi? Không phải con không biết rõ mâu thuẫn của hai gia đình Diệp Tố. Con họ Diệp thì phải biết né tránh. Nhà họ Tố hận nhà chúng ta đến mức nào con không biết sao? Cho dù con muốn tốt đẹp với người ta, cũng chưa chắc họ đã đồng ý, đến lúc đó con phải làm sao? Con là con gái, không cần cả danh dự nữa sao?”
“Mẹ…”
“Còn cả nghề nghiệp của nó nữa!” Nguyễn Tuyết Cầm không cho cô cơ hội chen vào: “Nó làm cảnh sát, hơn nữa lại còn phụ trách chống ma túy, là một trong các ngành nghề nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện thật con định làm góa phụ à?”
“Mẹ đừng nói nữa! Tóm lại, con chẳng quan tâm nhà họ Diệp, nhà họ Tố gì cả. Con chỉ biết con thích anh ấy, con yêu anh ấy, yêu là phải sống bên nhau không phải sao?” Diệp Lan sốt sắng.
“Yêu nhau thì dễ, bên nhau thì khó. Phía trước đã định sẵn là vực thẳm rồi tại sao con còn đâm đầu xuống?” Nguyễn Tuyết Cầm không hề lay động: “Tóm lại, con phải cắt, không muốn cắt cũng phải cắt! Mẹ không thương lượng với con mà đang ra lệnh cho con bắt buộc phải làm vậy. Nếu không, con đừng nhận người mẹ này nữa!”
“Mẹ đang ép con sao?”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con.”
“Mẹ!”
“Ôi chao! Đúng là lũ đập vào miếu Long Vương, người nhà mình tự đánh người nhà mình!” Cuộc tranh cãi của hai người họ bị Nguyễn Tuyết Mạn vừa vào cửa ngắt quãng. Bà ta đi vào, khinh khỉnh nhìn Nguyễn Tuyết Cầm.
Cùng lúc này, Diệp Uyên đang ngủ bù trên gác cũng bị đánh thức, vươn vai đi xuống nhà, ngồi phịch xuống sofa, hai mắt lim dim: “Thím hai! Hai người đừng cãi nhau nữa có được không? Chẳng phải chỉ là Tố Khải thôi sao? Sao nhiều chuyện vậy, Lan Lan thích thì cứ để nó thích đi.”
“Vẫn là anh tốt với em!” Diệp Lan như tìm được cứu tinh, nhào vào lòng Diệp Uyên, ôm chặt cánh tay anh, nét mặt trở nên rạng rỡ.
Nguyễn Tuyết Mạn bước tới, phát vào lưng Diệp Uyên, anh cắn răng đau đớn: “Mẹ! Sao mẹ lại đánh con? Có phải con yêu Tố Khải đâu?”
Diệp Lan nghe vậy bỗng phì cười.
“Thằng nhóc này! Thường ngày thì không thấy mặt mũi con đâu, vừa về nhà là ăn nói linh tinh. Về phòng ngủ đi, đừng có lo chuyện thiên hạ.” Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày.
“Diệp Lan là em gái con, người làm anh như con cũng phải động viên tinh thần em nó mới được.” Diệp Uyên cười rồi nhìn về phía Diệp Lan: “Mau kể cho anh nghe đi! Cậu Tố Khải có đối xử tốt với em không? Cậu ta có hài hước thú vị như anh không? Cậu ta…”
“Diệp Uyên! Thím thấy con nên khuyên em gái con cắt đứt với cậu ta đi thì hơn.” Nguyễn Tuyết Cầm không màng tới Nguyễn Tuyết Mạn, thở dài nhìn Diệp Uyên.
“Cắt đứt? Tại sao phải cắt đứt?” Diệp Uyên không hiểu: “Thím à! Thím chưa gặp Tố Khải phải không? Tuổi trẻ tài cao lại tuấn tú lịch sự, là cảnh sát có thành tích nhất trong sở cảnh sát. Con đã từng nghe chuyện bắt tội phạm của cậu ấy ở Vân Nam, là một người đàn ông có trách nhiệm. Lan Lan nhà chúng ta theo cậu ấy sẽ không thiệt thòi.”
Nguyễn Tuyết Cầm nhíu mày.
Nguyễn Tuyết Mạn ở bên thêm dầu vào lửa: “Chị à! Có câu “con gái lớn không giữ được trong nhà”. Em thấy, nói không chừng sau này Lan Lan thật sự sẽ gả vào nhà họ Tố ấy chứ, chỉ không biết mẹ chồng tương lai có dễ sống không thôi.” Dứt lời bà ta lại nhếch môi cười: “Phương Tiếu Bình đó là người đàn bà chanh chua có tiếng, riêng chửi đổng ngoài đường, mấy người đàn ông cũng chẳng phải đối thủ của bà ta. Lan Lan nhà chị sau này “sung sướng” rồi.”
Niềm sung sướng của bà ta trước mối họa của người khác, Nguyễn Tuyết Cầm nghe ra rất rõ ràng. Bà ta híp mắt lại: “Em à! Cuộc đời này lên voi xuống chó, vinh nhục thịnh suy. Chuyện của Tiểu Ngọc nhà em còn chưa rõ ràng thì cứ lo việc của mình trước đi. Chị không định để Lan Lan bước chân nào vào nhà họ Tố. Tốt nhất là em cũng nên cầu thần khấn Phật phù hộ cho Diệp Uyên đừng có quan hệ gì với nhà bên đó. Nếu không thì chính em cũng khó bảo vệ được mình đấy.”
“Ô hay! Nhà họ Tố ngoài Tố Diệp ra còn đứa con gái nào khác sao? Theo em được biết thì chỉ có một mình Tố Khải thôi.” Nụ cười của Nguyễn Tuyết Mạn càng đậm: “Muốn Diệp Uyên nhà em có quan hệ với nhà bên đó vậy thì phải đợi Phương Tiếu Bình đẻ thêm đứa con gái mới được.”
Nguyễn Tuyết Cầm siết chặt tay, xem ra tức giận không hề nhẹ. Bà ta quay đầu nhìn Diệp Lan: “Tốt nhất là con ngoan ngoãn nghe lời ẹ. Đừng để mẹ phát hiện con vẫn còn liên lạc với thằng Tố Khải đó.”
“Mẹ! Mẹ không thể vô lý như vậy được.” Diệp Lan đau lòng, hét một câu rồi chạy vội lên gác.
Nguyễn Tuyết Cầm thấy vậy, mặt biến sắc, cũng đi theo lên.
Phòng khách yên tĩnh trở lại, Nguyễn Tuyết Mạn châm biếm, lắc đầu, ngồi xuống sofa: “Chị ta cũng có ngày hôm nay? Con có nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của chị ta không? Đúng là sung sướng!”
“Mẹ! Cậu Tố Khải đó rất tốt, mẹ đừng có can dự vào.” Qua một trận cãi vã, Diệp Uyên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh uể oải dựa vào ghế, hai tay đặt lên bàn.
Nguyễn Tuyết Mạn vỗ vào chân anh: “Mẹ chẳng hơi đâu lo cho chuyện của chị ta. Chuyện của Tiểu Ngọc đã đủ khiến mẹ nhức hết cả đầu rồi, cả con cũng không để mẹ được yên tâm.”
“Con làm sao?” Diệp Uyên dướn người cầm lấy một quả táo, cắn một cái đã hết một nửa.
“Con là con trai trưởng của nhà họ Diệp, ngày nào cũng bận rộn bay tận đâu đâu đã đủ khiến mẹ sốt ruột rồi. Giờ con cũng không còn nhỏ nữa, đến một cô bạn gái tử tế cũng không có, con muốn mẹ tức chết phải không?”
Diệp Uyên nghe thấy mẹ lại lôi chuyện cũ ra xào nấu, bắt đầu thấy đau đầu. Anh ăn vội vàng mấy miếng táo rồi lau tay: “Mẹ! Mẹ đừng lo lắng mất công. Con lên gác ngủ bù đã, còn chưa quen chênh lệch múi giờ.”
“Con đứng lại ẹ! Đừng có mỗi lần nhắc tới chuyện này con lại lấp liếm cho qua.” Nguyễn Tuyết Mạn túm anh lại: “Không phải con không biết giờ hội đồng quản trị rất bất mãn với Niên Bách Ngạn, nhân cơ hội này con nên về công ty mới phải.”
“Con về làm gì?”
“Con là con trưởng, mọi thứ của Tinh Thạch đều phải thuộc về con, đây còn không đủ lý do cho con về sao?” Nguyễn Tuyết Mạn nói hết nước hết cái: “Lần này Niên Bách Ngạn đi Nam Phi, tám chín phần mỏ kim cương đó nó sẽ giành được. Một khi nó lấy được về thì địa vị của nó trong Tinh Thạch sẽ càng vững chắc.”
Diệp Uyên lườm: “Anh ấy là tổng giám đốc của Tinh Thạch, địa vị vững chắc là chuyện bình thường.”
“Sao con ngốc y hệt Tiểu Ngọc thế hả? Con không về Tinh Thạch, Tiểu Ngọc cũng không chịu, giờ Niên Bách Ngạn lại giở chứng đòi ly hôn, thế thì Tinh Thạch sẽ rơi vào tay ai? Chẳng phải là nó sao? Tới lúc đó chúng ta chỉ có nước đợi bị đuổi cổ ra khỏi nhà.”
“Chẳng phải mẹ vẫn còn cổ phần trong tay sao? Sao anh ấy đuổi mẹ đi được?” Diệp Uyên ngáp ngáp mấy cái rồi đứng dậy vươn vai: “Tóm lại, con chỉ thích lái máy bay, đơn giản thế thôi.”
“Thằng nhóc này! Mới nói một tý đã thiếu kiên nhẫn rồi.” Thấy anh định đi, Nguyễn Tuyết Mạn nhíu mày, hét lên phía sau lưng anh: “Con không về Tinh Thạch thì năm nay phải đưa được đối tượng kết hôn về đây nếu không đừng trách mẹ lại sắp xếp cho con xem mắt!”
“Con biết rồi, biết rồi…” Diệp Uyên đáp lại, vội sải bước đi lên gác.
Nguyễn Tuyết Mạn thở dài, lắc đầu rồi lại quay về sofa ngồi yên lặng một lúc lâu, trong đầu chỉ toàn cảnh tượng các cổ động xếp hàng chào đón Niên Bách Ngạn giành được mỏ kim cương trở về, càng nghĩ mồ hôi càng ra nhiều. Niên Bách Ngạn này khi trước bà ta cho là sự lựa chọn tốt nhất, không ngờ lại thành dẫn sói vào nhà. Nếu như bọn họ không thể trở về từ Nam Phi hoặc hoàn toàn mất tích thì tốt rồi…
Nam Phi, Cape Town.
Đêm khuya chỉ còn bóng đèn đường rọi qua.
Cửa phòng mở ra, Tố Diệp vẫn dính lấy Niên Bách Ngạn, ôm lấy eo anh cùng đi vào. Cửa vừa đóng lại, cô bèn mỉm cười đè Niên Bách Ngạn lên cửa, hai tay vòng qua cổ anh, kiễng chân lên tặng anh một nụ hôn nồng nàn mãnh liệt.
Sự nhiệt tình của cô khiến Niên Bách Ngạn vừa mừng vừa lo. Anh lập tức nắm thế chủ động, bàn tay trượt dọc sống lưng, luồn sâu vào trong váy cô. Cô né tránh, nhưng vẫn ôm anh, vùi sâu mặt vào trong lòng anh.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, siết chặt lấy cô.
Bỗng chốc, ngực anh ướt đẫm, nóng rẫy. Cúi xuống nhìn anh chợt sững sờ, đưa tay nâng mặt cô lên, hoảng hốt với từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Lúc này họ vẫn chưa bật đèn, căn phòng chỉ ngập tràn ánh trăng, nhưn trông cô vẫn yếu đuối đáng thương như thế.
Cô như vậy khiến anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ở quán bar. Tối đó cô cũng vùi đầu trong lòng anh, khóc nức nở, nước mắt phủ lên đôi mắt xinh đẹp, bóp nghẹt trái tim anh.
“Sao tự dưng em lại khóc?” Niên Bách Ngạn đưa tay khẽ lau nước mắt cô như tối hôm đó. Nhưng hôm nay anh còn cúi xuống hôn cô nữa.
Tố Diệp không chịu buông anh ra, chỉ im lặng khóc, một lúc sau mới khẽ nói: “Niên Bách Ngạn! Có lúc em cảm thấy mình đang nằm mơ, vì quãng thời gian này quá đẹp, ngược lại càng khiến em lo lắng bất an.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Em say rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mơ màng nói: “Vì uống rượu vào nên tình cảm càng trở nên rõ ràng. Thật ra em rất sợ, sợ chỉ chớp mắt anh sẽ rời xa em, hoặc tất cả những chuyện tốt đẹp này chẳng qua chỉ là một giấc mơ, vốn dĩ không tồn tại.”
“Anh sẽ không rời xa em.” Anh khẽ thở dài, áp mặt lên sống mũi cô.
“Tại em bắt đầu hoang mang sao?” Tố Diệp tham lam hít lấy mùi hương thuộc về anh: “Trước đây em không như vậy đâu, nhưng bây giờ em cảm thấy mình không đủ dũng khí đối mặt với cô đơn nữa rồi.”
Niên Bách Ngạn thu chặt cánh tay, kéo cô vào lòng: “Ngốc ạ! Anh đã nói sẽ không để em lại một mình thế nên em không phải đối mặt với cô đơn.”
“Nhưng em cũng không muốn anh phải cô đơn.” Tố Diệp ngẩng đầu lên: “Anh không nên giấu em, em sẽ đau lòng lắm.”
Niên Bách Ngạn hiểu ý cô muốn ám chỉ, đưa tay vén tóc cô ra sau tai: “Tối đó thật sự không nghiêm trọng như vậy. Em có thể hỏi Hứa Đồng, bệnh xuất huyết dạ dày đã lâu lắm anh không mắc lại rồi.”
Vừa dứt lời, Tố Diệp lại hôn lên môi anh, ngón tay men theo xương quai xanh của anh, cởi cúc áo của anh, thì thầm: “Để em cảm nhận anh. Như vậy em mới có thể chắc chắn đây là sự thật.”
“Em khờ quá đi!” Niên Bách Ngạn vừa thấy ấm áp vừa nhói đau. Không phải anh không hiểu cảm giác lo lắng của cô. Ngày đấu thầu đang đến gần. Mỗi phút trôi qua sự tự do tự tại của họ sẽ ít đi một phần. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sóng gió khi trở về Bắc Kinh, ngoài mặt cô cười cười nói nói tỏ ra không quan tâm, nhưng mọi lo sợ đều giấu kín trong lòng. Còn anh cũng không dám đảm bảo con đường tương lai sẽ thuận lợi dễ dàng. Có lúc lời hứa sẽ trở nên bất lực, giống như lúc này vậy.
Đêm đen như lớp mực không tan ra được, tĩnh mịch u tối. Đến mặt biển ngoài kia cũng yên lặng như tờ, không một gợn sóng, có lẽ đại dương cũng đang chìm trong giấc ngủ cô quạnh của mình. Ánh trăng bị kéo vào phòng, rải lên mặt đất một lớp màu trắng như bạc vụn.
Tố Diệp nhắm mắt, vuốt ve bờ môi Niên Bách Ngạn cùng vòm ngực rắn chắc của anh. Hàng mi cô khẽ run lên, bên trên vẫn còn dấu vết của một màn khóc lóc. Dưới ánh sáng bạc, gương mặt cô cũng trở nên nhợt nhạt. Dáng vẻ ấy của cô khiến Niên Bách Ngạn xót xa như có một bàn tay bóp chặt trái tim mình.
Anh không kìm được lòng mình cúi đầu áp môi mình lên đôi môi đỏ hồng của cô. Khoảnh khắc ấy, nơi sâu thẳm trái tim hai con người như được đốt cháy, nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt còn cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Họ như hai con cá dưới đáy biển sâu, nương tựa vào nhau, dùng cách thức kịch liệt nhất để chứng minh đêm nay là sự thật, rằng đây không phải một giấc mộng đẹp cả hai đang mơ.
Dưới sàn nhà, quần áo của hai người vương khắp nơi, quấn quýt như cơ thể của chính họ…
Bắc Kinh, phòng tâm lý Liêm Chúng.
Sau khi Hà Minh dùng xong bữa trưa, đang định xem lại tài liệu của án mình đang nhận thì Phương Bội Lôi gõ cửa bước vào, đặt tập tài liệu trong tay lên mặt bàn anh ta: “Nếu đã “án không đầu mối”, tôi muốn cũng chẳng giúp được anh.”
“Án không đầu mối” là thuật ngữ họ thường dùng để chỉ những bệnh án đã trị liệu bao năm mà không có kết quả, khác với vụ án của phía cảnh sát. Trong tay Hà Minh tồn đọng một án như vậy. Anh ta là bác sỹ trị liệu hành vi, khi gặp phải khó khăn không thể thoát ra bèn thử tìm Phương Bội Lôi để giúp tiến hành trị liệu thôi miên. Bình thường rất nhiều án không tiếp nhận trị liệu thôi miên vì trong nước đối với lĩnh vực trị liệu thôi miên vẫn còn rất nhiều ý kiến tranh cãi, bất đồng.
“Cả cô mà cũng hết cách sao?” Hà Minh nhíu mày.
“Tại khách hàng của anh không chịu hợp tác. Anh ta cho rằng anh đã từ bỏ trị liệu ình mà tìm một bác sỹ khác, giống như vứt một viên kẹo cao su đi vậy.” Phương Bội Lôi khó xử, cũng nhân tiện sửa chữa lại nhận định của Hà Minh.
Hà Minh nhún vai, gật đầu coi như đã hiểu.
Phương Bội Lôi không ra ngoài ngay.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Hà Minh hỏi.
Phương Bội Lôi kéo một chiếc ghế qua, ngồi đối diện Hà Minh, nói thẳng: “Anh đã nghe tin giáo sư Đinh muốn về hưu sớm chưa?”
“Về hưu sớm?” Hà Minh suy nghĩ: “Cần gì phải làm vậy? Gần một năm nữa là ông ấy sáu mươi tuổi rồi, sao còn phải về hưu sớm?”
“Nghe nói là muốn tập trung làm nghiên cứu.”
Hà Minh lắc đầu: “Tôi chưa nghe thấy tin này.”
“Tin tức là thật hay giả không quan trọng. Ông ta có phải muốn nghỉ hưu sớm hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, một khi ông ta về hưu, tôi cảm thấy người tiếp quản vị trí của ông ta sẽ là Tố Diệp.”
Hà Minh nghe xong liền cười khẩy: “Tố Diệp? Đừng nói đùa! Cùng lắm cô ta chỉ là một con gà con, cánh còn chưa vững chắc thì bay thế nào được?”
“Anh cũng đừng lơ là quá.” Phương Bội Lôi nhắc nhở: “Anh tưởng giáo sư Đinh vô duyên vô cớ mời một “lính nhảy dù” tới làm gì?”
Hà Minh do dự đôi chút.
“Quan trọng hơn là, tôi nghe nói khi Tố Diệp ở nước ngoài còn là học trò của con trai giáo sư Đinh.” Phương Bội Lôi xích lại gần: “Con trai ông ta, Đinh Tư Thừa trong lĩnh vực tâm lý trình độ không hề thấp. Không chỉ có vậy, ở nước ngoài còn nhận được không ít giải thưởng, được người trong ngành đánh giá là chuyên gia tâm lý học có tương lai rộng mở nhất. Rất nhiều quan điểm anh ta phát hiện ra đều đã được ghi vào giáo trình. Tố Diệp là học trò của anh ta, sau khi về nước lại làm việc trong phòng tâm lý của bố anh ta, anh cảm thấy câu chuyện này đơn giản vậy sao?”
Hà Minh khẽ nheo mắt lại, cả quá trình vẫn trầm tư suy nghĩ. Đợi Phương Bội Lôi dứt lời chờ ý kiến của anh ta, anh ta mới hắng giọng, mỉm cười: “Cho dù là vậy, chuyện này cũng không liên quan tới tôi. Bác sỹ Phương! Tôi còn công việc, không tiện tiếp chuyện.”
Phương Bội Lôi thấy anh ta đã tế nhị đuổi khách, bèn đứng dậy cười khẩy: “Bác sỹ Hà! Lúc này còn tỏ ra thanh uộn quá rồi đấy.”
Hà Minh cũng đứng lên, đi tới trước mở cửa: “Mời!”
Phương Bội Lôi đi qua trước mặt anh ta, nét mặt khinh thường: “Trước mặt tử tế, sau lưng nham hiểm không nên đâu.” Nói xong cô ta bèn bỏ đi.
Cánh cửa từ từ khép lại, ánh mắt Hà Minh như có điều gì suy nghĩ…
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
13 chương
81 chương