Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 120 : Lãi Của Việc Cưỡng Hôn Như Thế Nào?
Diệp Uyên nghe xong khẽ nhướn mày: “Lý do?”
“Anh trước sau hai lần đắc tội cô đây, còn không xin lỗi?” Lâm Yêu Yêu lạnh lùng châm biếm: “Nể tình đang ở nước ngoài tôi mới ăn nói tử tế với anh thế này. Mau xin lỗi đi! Nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt anh.”
Diệp Uyên nhếch môi nhìn cô, một lúc sau bỗng nhiên nhoài người về phía cô, suy nghĩ rồi nói: “Bắt một người thành niên công khai xin lỗi chắc là hơi khó. Thế này đi, tôi dùng cách khác để bù đắp cho cô.”
Cà phê chẳng mấy chốc đã được bưng lên. Lần này là một nhân viên nữ khác. Cô ta đặt cốc cà phê xuống trước mặt Lâm Yêu Yêu rồi quay sang nháy mắt với Diệp Uyên, tràn đầy sự nhiệt tình và bạo dạn của một cô gái Pháp. Diệp Uyên boa cho cô ta một ít tiền. Cô ta bèn tiến lên, khi lấy tiền ngón tay khẽ trêu đùa lên gò má anh ta. Diệp Uyên cũng chẳng né tránh, giơ tay ra nắm lấy tay cô ta.
Lâm Yêu Yêu nhìn thấy cảnh ấy, lườm anh ta: “Đồ phóng đãng!”
Diệp Uyên nghe xong, ra hiệu cho cô nhân viên đi ra, đôi mắt hẹp dài thanh tú liếc nhìn Lâm Yêu Yêu: “Vậy cô có định chấp nhận cách đền bù của kẻ phóng đãng này không?”
“Nói thử xem!”
Diệp Uyên nhìn cô bằng vẻ mặt thích thú: “Tôi ấy à, vừa hay đang định nghỉ ngơi vài ngày, bên cạnh lại thiếu phụ nữ, chúng ta tạm thời ghép làm một đôi cũng không tồi.” Nói rồi anh ta lại đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: “Dáng người cô… không tồi!”
“Anh…” Lâm Yêu Yêu đứng phắt dậy: “Vô liêm sỉ!”
“Đây là lời khen của đàn ông dành cho phụ nữ, sao lại vô liêm sỉ được?” Diệp Uyên nhún vai: “Ít ra thì vừa rồi tôi vẫn chưa nói là bắt cô lên giường với tôi mà phải không?”
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Yêu Yêu đã cầm cốc cà phê lên, tạt thẳng vào mặt anh ta.
Khách hàng đang uống cà phê xung quanh đều vô cùng sửng sốt.
Nụ cười trên môi Diệp Uyên cứng ngắc, gương mặt bỗng trở nên rất khó coi, ánh mắt tối sầm lại. Anh ta đờ người ra đó, cả bộ đồng phục đều thấm cà phê, sống lưng thẳng tắp, các ngón tay đột ngột siết chặt.
“Đây là kết cục cho kiểu ăn nói không biết suy nghĩ của anh! Lần sau còn dám ăn nói bậy bạ trước mặt tôi, thì cái tạt vào mặt anh không đơn giản chỉ là cà phê nữa đâu!” Lâm Yêu Yêu đã hả giận, nhưng cũng bị sắc mặt của anh ta dọa cho hết hồn. Cô giả vờ bình tĩnh, nói xong cầm túi xách vội vã rời đi.
Diệp Uyên không nói tiếng nào, chỉ ngồi yên ở đó, nhìn mãi theo cái bóng Lâm Yêu Yêu đang chạy thục mạng. Một lúc lâu sau, khóe môi anh ta mới khẽ cong lên…
Lúc Tố Diệp tới sân bay quốc tế thủ đô, mãi mà chẳng thấy bóng dáng Tố Khải đâu, sau đó lại nhận được điện thoại xin lỗi của Tố Khải, cô mới biết mình đã bị nó cho leo cây.
Khi xe của Niên Bách Ngạn đi lướt qua cô, cửa xe hạ xuống. Anh chủ động mở cửa xe, ra lệnh: “Lên xe đi!”
Cứ thế, sau khi điều người tài xế đi, Niên Bách Ngạn lái xe đưa cô về tiểu khu nơi cô ở.
Dọc đường hai người nói chuyện rất ít. Tố Diệp có ý trốn tránh anh, chỉ vì nụ hôn hôm đó trên thảo nguyên. Con người trước sau luôn tự mâu thuẫn. Khi cô chủ động tấn công anh thì chỉ lo anh sẽ không mắc bẫy. Tới lúc anh thật sự có phản ứng, cô lại lo anh động lòng thực sự. Đến giờ, Niên Bách Ngạn đã nói rõ ràng với cô rằng anh rất nghiêm túc. Vì thế, cô không biết vở kịch này tiếp theo đây phải diễn thế nào.
Dừng xe, tắt máy, Niên Bách Ngạn nghiêng người nhìn cô. Thấy cô như đang im lặng suy nghĩ điều gì, anh bất giác cười thầm, giơ tay quay mặt cô lại, như vậy cô không thể không nhìn vào mắt anh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh khẽ hỏi.
“Em…” Tố Diệp biết cứ im lặng thế này cũng chẳng phải cách hay, suy nghĩ một chút: “Em đang nghĩ có nên xin anh nghỉ phép hai ngày không.”
“Trong người không khỏe sao?” Anh nhớ tới lại buổi tối cô phát sốt.
Tố Diệp vốn định lắc đầu nhưng nghĩ rồi lại gật đầu.
Niên Bách Ngạn do dự một chút rồi đáp: “Thứ năm thứ sáu tuần này ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, tuần sau lại đi làm.”
“Cảm ơn anh!” Cô miễn cưỡng ép ra một nụ cười.
Niên Bách Ngạn không buông cô ra ngay, anh cúi đầu ngắm cô, một ánh nhìn xót xa lướt qua rất nhanh: “Tối qua thật không nên để em uống nhiều rượu như thế.”
Tố Diệp thấy anh có ý định nhắc lại chuyện cũ, tim bỗng nhảy dựng lên. Cô lập tức đẩy tay anh ra, gương mặt tươi cười: “Em đâu còn là trẻ con nữa, đừng có quản em như vậy.”
Niên Bách Ngạn ngẩn người ra, cánh tay đờ ra giữa không trung.
Lúc này trong đầu anh câu nói oán trách ngày nào của Văn Giai cũng hiện về: Anh Bách Ngạn! Em là anh muốn tốt cho em, nhưng em không còn là trẻ con nữa, không cần chuyện gì cũng phải báo cáo với anh chứ? Chuyện của em, em sẽ tự lo.
Đầu mày anh bỗng nhiên nhíu chặt, trái tim đau đớn như bị đinh đâm mạnh.
Mặc dù Tố Diệp quen thói làm theo ý mình, nhưng cũng không phải người không biết đúng sai. Câu nói vừa rồi của cô chẳng qua chỉ có mục đích xua đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô thật sự không có ý đả kích Niên Bách Ngạn, thế nên khi thấy anh chau mày cô cứ ngỡ mình đã lỡ lời, khẽ thở dài: “Anh không sao chứ? Em… thật ra vừa rồi nói vậy cũng không có ý gì khác đâu.”
Niên Bách Ngạn bước ra khỏi hồi ức, không có quá nhiều biểu cảm, chỉ biết lắc đầu.
“Đúng rồi!” Tố Diệp nhớ ra một chuyện, lập tức sát lại gần anh: “Về chuyện kỳ thi, có thể cũng lùi lại không? Em vừa mới từ thảo nguyên quay về…”
“Không được!” Ai ngờ Niên Bách Ngạn từ chối thẳng thừng.
“Xin anh đấy!” Cô lập tức bày ra bộ mặt đáng thương, nắm lấy cánh tay anh, lắc nhẹ: “Anh là người chấm chính thì anh linh động thêm vài ngày đi, em bảo đảm em sẽ liều mình chiến đấu, học thâu đêm suốt sáng.”
Niên Bách Ngạn một tay nắm lấy vô-lăng, để mặc cho cô đung đưa cánh tay còn lại của mình, cố nhịn cười: “Em muốn linh động mấy ngày?”
Mắt Tố Diệp sáng rực lên, nói một mang tính thăm dò: “Một… tuần?”
“Vậy tức là bảy ngày, được thôi, không thành vấn đề.” Anh bất ngờ trở nên dễ tính.
“Thật sao?” Cô có phần ngạc nhiên.
Niên Bách Ngạn giơ tay ra giữ chặt gáy cô, vỗ nhẹ hai cái như đang an ủi: “Lùi thêm một ngày thì trừ đi hai ngàn. Bảy ngày, chẳng qua cũng chỉ mất có một vạn tư, đối với em mà nói chỗ tiền này chẳng đáng gì.”
“Sao anh có thể như vậy chứ?” Cô biết ngay anh đâu có tử tế đến thế.
Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn duy trì nụ cười hiền hòa: “Thế nào? Em sẽ tới tìm tôi đúng thời gian để thi hay là muốn kéo dài thêm một tuần? Quyền quyết định ở em.”
Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt lườm anh: “Em thi!”
“Mắng người?”*
*Câu trên đồng âm với một câu chửi trong tiếng Trung.
“Em nói là em sẽ thi bình thường.” Cô đành phải lặp lại lần nữa.
Niên Bách Ngạn ý thức được mình đã nghe nhầm, không nhịn được cười.
Tố Diệp phẫn nộ tháo dây an toàn ra, đang định mở cửa xuống xe cô bỗng quay ngược lại, như cười như không: “Vậy ở trên thảo nguyên anh cưỡng hôn em, món nợ này tính thế nào đây? Em có nên thu ít tiền lãi không nhỉ?”
Cô ngang nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng qua chỉ muốn phát tiết bất mãn trong lòng. Niên Bách Ngạn sao lại không đọc ra được sự khó chịu của cô. Khóe môi khẽ cong lên, suy nghĩ một lúc, anh lại mỉm cười nói: “Nếu đã muốn lấy cả lãi chi bằng tôi cho em lấy nhiều một chút, em thấy thế nào?”
Tố Diệp ngơ ngẩn.
Anh đột ngột cúi đầu, bờ môi mỏng đè xuống. Động tác của anh quá nhanh, đợi tới khi cô phản ứng lại, vội nghiêng mặt, thì nụ hôn của anh đã lướt qua gò má, chạm vào vành tai cô.
Anh khẽ cười thầm, chỉ khẽ khàng hôn lên mấy sợi tóc bên tai cô rồi ngồi dậy, không làm khó cô nữa.
“Lên nhà đi, tối nay cố gắng nghỉ ngơi.”
Chỗ vừa bị anh hôn bỗng nhiên nóng rực, Tố Diệp không nhìn anh nữa, ngón tay run rẩy mở cửa xe, vội vàng bước xuống, còn chẳng kịp nói một câu tạm biệt đã đi vào khu nhà.
Cánh tay Niên Bách Ngạn vẫn đặt trên chỗ ngồi ghế phụ, đầu ngón tay và bờ môi dường như vẫn còn thoảng mùi hương của cô. Anh mỉm cười, đang định khởi động xe thì một vật gì đó trong góc khiến anh chú ý. Anh cúi xuống, nhặt lên, thì ra là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Đồng hồ đã có thâm niên rồi, là một chiếc đồng hồ cũ, dây đeo đã đứt.
Đây là đồng hồ của Tố Diệp, anh thấy khi nào ra ngoài cô cũng đeo. Thấy bóng cô đã khuất dạng, anh bèn đút vào túi áo, lái xe đi.
Trên gác.
Tố Diệp sau khi về nhà tim vẫn không ngừng đập thình thịch, cô đưa tay cố gắng đè nén nó xuống mà vẫn không hết căng thẳng.
Cô chưa từng biết thì ra Niên Bách Ngạn còn có một vẻ mặt càn rỡ, đùa cợt như thế. Anh như thế khiến cô không quen. Cô vứt túi xách lên ghế sôpha rồi đi tới bên cửa sổ, dưới nhà đã không nhìn thấy bóng xe anh đâu nữa, có lẽ anh đã đi rồi.
Chẳng khác nào sống sót sau tai nạn, cô đi chân trần ngồi trên thảm, cuối cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng cái thở dài ấy còn chưa kịp kết thúc, điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Cô uể oải bước tới bên sôpha, ngồi xuống, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn cũng nhìn mà nhận máy luôn.
Giọng nói ở đầu kia nhẹ nhàng như một sợi lông vũ: “Tiểu Diệp?”
Thanh âm quen thuộc khiến người ta chán ghét, suy nghĩ đầu tiên của Tố Diệp là thẳng thừng cúp máy, ai ngờ đối phương như đã đoán trước cô sẽ làm vậy bèn lập tức thỉnh cầu: “Em đừng cúp máy vội, nghe chị nói đã.”
Tố Diệp nhăn mày, khó chịu nói: “Diệp Ngọc! Tôi và chị nước sông không phạm nước giếng, không có việc gì chị cứ làm phiền tôi làm gì? Chị bị bệnh à? Tôi cho chị hay, cho dù chị có bỏ đống tiền ra thuê tôi, tôi cũng sẽ không chữa căn bệnh tâm lý này cho chị đâu.”
“Tiểu Diệp! Em nhất định cứ phải “súng gươm sẵn sàng” như thế với chị sao?” Diệp Ngọc kìm nén.
“Ô hay, ý của chị gái là tôi còn phải ngọt nhạt với chị sao?” Tố Diệp mỉa mai.
“Tiểu Diệp!” Diệp Ngọc hơi cao giọng: “Hôm nay chị gọi điện tới chỉ muốn hẹn em nói chuyện đàng hoàng thôi.”
Tố Diệp ngồi thẳng dậy: “Tôi và chị hình như chẳng có chuyện gì để nói thì phải.”
“Đúng vậy, giữa hai chúng ta thì chẳng có gì để nói, nhưng…” Giọng nói của Diệp Ngọc lại nhẹ nhàng như ban đầu, khẽ thở dài: “Chị muốn nói với em về… Niên Bách Ngạn.”
Bàn tay cầm điện thoại của Tố Diệp hơi đờ ra.
Thế mới nói, thà là đắc với tội người quân tử cũng đừng đắc tội với kẻ tiểu nhân.
Lâm Yêu Yêu thong dong đi dạo cả một buổi chiều, việc đầu tiên sau khi về khách sạn là ngâm mình. Sau khi đổ đầy hai bát lớn đầy cánh hoa hồng, cô thoải mái ngâm mình trong bồn tắm. Khi cô vừa quấn chiếc khăn tắm từ trong phòng bước ra, vừa mới đặt chân vào phòng ngủ đã hét lên kinh hoàng.
Người đàn ông bị cô tạt cà phê vào người giờ đang nằm ườn, dựa vào đầu giường, bộ đồng phục bị vấy bẩn giờ đã được thay bằng bộ quần áo ở nhà sạch sẽ màu đay. Anh ta dường như hoàn toàn chẳng quan tâm đến tiếng hét điên dại của cô. Ngón tay anh ta khều chiếc quần lót cô để bên giường lên, nhìn cô với vẻ mặt đùa cợt: “Bây giờ tôi có thể hiểu là bên trong khăn tắm cô không mặc gì cả, hoàn toàn trần như nhộng không?”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
13 chương
81 chương