Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 103 : Chưa Say Tới Mức Bất Tỉnh Nhân Sự
Nhưng cô đương nhiên không phải người quá mê đắm cái đẹp.
Đối mặt với cơ thể hoàn hảo của người đàn ông, cô vẫn chưa mê mẩn tới mức muốn điên cuồng sờ mó. Cô lại vòng sang bên cạnh giường kéo nốt chiếc quần dài của anh ra, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Mùi rượu lan ra trong không khí, cùng với khí lạnh của điều hòa không ngừng len vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Thật ra cô cũng có chút mê man. Thế mới nói rượu Mông Cổ đúng là không phải hư danh. Trước đây cô còn tự nhận mình là “ngàn ly không say, vạn ly không gục”. Nhưng hôm nay cô cũng không dám tỏ ra anh hùng trước mặt những người đàn ông này.
Sau khi treo gọn gàng quần áo của anh lên, Tố Diệp thở dài, tối nay phải ngủ thế nào đây? Cô không muốn ôm chăn nằm ngủ dưới thảm đâu.
Trong phòng tắm.
Hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Trong gương, tư thế khêu gợi của người con gái bị hơi nước che mờ, thấp thoáng có thể từng đường nét dịu dàng khẽ lắc lư trong gương. Mệt mỏi cả một ngày rồi lại bị chuốc một ít rượu mạnh, Tố Diệp đã chẳng còn hứng thú tắm rửa nữa, chỉ muốn dội qua nước át.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng mặt lên, từng giọt nước trên mái tóc ướt sũng men theo gò má chảy xuống, mái tóc đen vừa dày vừa mềm như từng lớp rong biển đầy sức sống, lại như chiếc đàn tỳ bà vòng quay che một nửa thân hình gợi cảm của người con gái. Da cô trắng như tuyết, làn da nhẵn mịn như có một ma lực trong đêm trăng sáng. Giọt nước men theo xương quai xanh của cô, đọng lại trước hai đóa hoa mai trên đỉnh núi, nụ hoa đỏ hồng cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng của giọt nước, khi cô cử động, nụ hoa run lên khe khẽ, giọt nước lại trượt xuống chiếc bụng nhỏ bằng phẳng, vỗ về nhẹ nhàng đôi chân dài bằng chằn chặn của cô.
Cảnh đẹp này nên chia sẻ với người khác.
Thế nên Thượng Đế có lòng tốt giúp cô được như ý nguyện.
Thế là, cửa phòng tắm đột ngột bật mở.
Liền đó, có bóng một người đàn ông xông vào, bước chân có phần xiêu vẹo.
Và thế là, Tố Diệp đứng dưới vòi hoa sen nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại.
Đương nhiên, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng của người con gái phá tan nát cảnh tượng đẹp mắt mà Thượng Đế đã dày công sắp đặt.
Niên Bách Ngạn đã uống không ít rượu, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng gì, cứ đờ đẫn đứng ở đó, hai mắt đã thu lại trọn vẹn hình ảnh người con gái đứng dưới vòi hoa sen. Khi cô hét lên một tiếng rồi quay lưng về phía anh, trong đáy mắt anh lại là sống lưng tuyệt đẹp đầy mê hoặc cùng vòng ba tròn trịa của cô.
“Anh còn không đi ra?” Tố Diệp thấy anh chần chừ không động tĩnh gì, sốt ruột gào lên, rồi lại phiền não mình không để khăn tắm ở chỗ có thể tiện tay với lấy, nhất thời chỉ biết quay ngược lại, ôm chặt hai tay.
Niên Bách Ngạn lúc này mới sức tỉnh: “Xin lỗi!”
Anh xin lỗi rồi lùi lại phía sau.
Giọng nói khàn khàn dường như vẫn còn ngà ngà say.
Từng tia nước phản chiếu màu của giọt nước, ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt còn chưa hết kinh hoàng của cô. Thấy không còn động tĩnh gì nữa, Tố Diệp mới vội vàng chạy tới khóa chặt cửa phòng tắm lại, thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống xảy ra bất ngờ khiến cô đứng tim, cô cứ tưởng anh đã say bét nhè rồi không còn sức lực đi lung tung nữa. Chẳng còn tâm trí đâu tiếp tục tắm nữa, cô gột sạch lớp xà phòng trên người rồi thay bộ quần áo mặc ở nhà mang theo, đi ra khỏi phòng tắm.
Trên giường trong phòng ngủ, Niên Bách Ngạn vẫn nằm đó, chiếc chăn mỏng đắp nửa người. Dường như nghe thấy động tĩnh, anh nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tố Diệp đang nghĩ đang suy nghĩ xem có nên ngủ ngoài sôpha cho qua đêm nay không, bỗng nhìn sang phía giường, trừng mắt lườm anh, khó chịu trả lời: “Một rưỡi sáng rồi.”
“Rót cho tôi cốc nước.” Giọng nói còn chút hơi rượu của người đàn ông cũng khiến người ta xao xuyến như cảnh đêm nay.
Tố Diệp nghiến răng. Thật sự coi cô là trợ lý sai khiến rồi. Nhưng nể tình anh đã đỡ rượu, cô đành nhẫn nhịn, rót một cốc nước cẩn thận đặt bên giường: “Nước đây.”
Niên Bách Ngạn mở mắt ra, khẽ ngồi dậy. Sau khi đón lấy cốc nước uống một hơi hết sạch, anh đặt cốc nước lên đầu giường. Lúc này anh mới hoàn toàn nhìn rõ người con gái trước mặt, nét mặt có chút kinh ngạc: “Diệp Diệp! Sao em lại ở đây?”
Tố Diệp thấy anh đã có chút ý thức, quyết định ngồi thẳng lên giường, đối mặt với anh: “Người anh em Thịnh Thiên Vỹ của anh chỉ đặt một phòng thôi.” Ngữ khí sốt ruột, thậm chí còn giống như đang hỏi tội.
Niên Bách Ngạn nghe xong liền sững sờ, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, hai mắt nửa say nửa tỉnh: “Cậu ấy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh không thể phụ lòng tốt của bạn bè được.” Tố Diệp giễu cợt: “Trước khi đi, bọn họ đã dặn đi dặn lại bảo em tối nay phải chăm sóc anh chu đáo.” Lúc nói hai từ “chăm sóc” cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng đã có thể dẹp yên tâm trạng hoảng hốt vừa nãy.
Anh ta say thì thôi, lẽ nào cô cũng đáng bị anh ta nhìn hết từ đầu tới chân sao?
Chỉ có điều, anh ta say rồi, khi nãy nhìn thấy gì có phải đã sớm quên sạch rồi không?
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đặt thêm một phòng giúp em.” Niên Bách Ngạn nói xong định đứng dậy. Có lẽ vẫn còn men rượu, người anh loạng choạng như sắp ngã, có thể nhìn ra anh đang cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Tố Diệp sợ anh ngã một cái sẽ đè lên người mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy người anh, sau khi ấn anh ngồi xuống giường, cô bất lực thở dài: “Phòng kín cả rồi, anh đừng giày vò mình nữa. Tối nay em sẽ ngủ trên giường.”
Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
“Anh sợ sao? Em là con gái còn không sợ anh sợ cái gì?” Cảm giác muốn trêu chọc anh lại nảy sinh một cách tự nhiên. Cô cười đáng yêu, đưa một ngón tay ra chọc vào ngực anh: “Chiếc giường này thoải mái như thế, sao anh nỡ để em ngủ trên sôpha? Đương nhiên, nếu anh thấy xấu hổ thì có thể ngủ ngoài phòng khách, em thấy sôpha cũng không đến nỗi nào đâu. Cho dù em ngủ cùng giường với anh thì đã làm sao? Có phải lần đầu tiên chúng ta ngủ chung một giường đâu.”
Ngực Niên Bách Ngạn bị cô chọc thấy ngưa ngứa, anh không chịu được tóm lấy ngón tay cô, đặt lên khóe môi, khẽ cười: “Người cần chú ý là em đấy Diệp Diệp, tôi vẫn chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự đâu.”
Hơi thở của anh nóng hổi làm ngón tay cô ngứa ngáy, cũng kích thích trái tim cô. Cô vội vàng rút tay về, kéo luôn một chiếc gối, nằm sang một bên giường: “Em đoán anh cũng chẳng dám làm gì, chúc ngủ ngon.” Nói rồi, cô đưa tay tắt đèn ngủ.
Trong phòng lại tối hẳn đi. Trong không khí chỉ còn mùi rượu và mùi gỗ mộc hòa quyện vào nhau.
Tố Diệp nằm quay lưng về phía Niên Bách Ngạn, nhắm chặt mắt, hai tai bỗng trở nên rất thính nhạy, giống như người khiếm thị thì thính giác sẽ vượt trội vậy. Cô đang ở trong trạng thái “dĩ bất biến ứng vạn biến”, liều mạng tìm kiếm một chút động tĩnh xung quanh dù là nhỏ nhất, đến từ người đàn ông đó.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy một bên giường hình như hơi lún xuống, hơi rượu dường như gần mình hơn một chút. Thậm chí, cô còn cảm nhận được cơ thể nóng rẫy của người đàn ông. Trái tim cô bất giác co rụt lại, đến hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhưng Niên Bách Ngạn không có hành động nào vượt quá giới hạn với cô. Anh không ra ngoài phòng khách, mà nằm xuống bên cạnh cô. Bóng đèn hắt lên tường, cái bóng đen xì không phân biệt rõ là thứ gì.
Căn phòng rất yên lặng.
Đây vốn là một thành phố yên tĩnh, không ồn ào không khoa trương, cứ tự nhiên như nó vốn có.
Tia sáng yếu ớt làm mơ hồ gương mặt hai người, nhưng hơi thở thì vẫn nhịp nhàng đều đặn, thậm chí còn nghe rõ cả nhịp tim. Tố Diệp nghe thấy nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp đập thẳng vào tai, khiến cả trái tim vô cùng căng thẳng, giống như có thể nhảy ra khỏi cổ họng bất kỳ lúc nào, cô run lẩy bẩy.
Sau lưng cô thấy im ắng hẳn, nhưng hơi thở đầy mùi rượu của người đàn ông vẫn quẩn quanh, quấn lấy cô, bao bọc lấy cô, khiến cô có một cảm giác sai lầm rằng anh đang áp sát vào mình.
Lời vừa rồi cô nói không sai, cô và anh không phải lần đầu tiên ngủ cùng một giường, nhưng đều là lúc cô say bét nhè hoặc mượn rượu để trêu chọc anh. Tình huống anh say còn cô tỉnh táo thế này đúng là lần đầu tiên. Nói không căng thẳng là giả, không sợ hãi cũng là giả.
Không biết đã qua bao lâu, Tố Diệp mới mơ hồ nghe thấy tiếng thở trầm ổn nhịp nhàng của Niên Bách Ngạn.
Anh… ngủ rồi sao?
Cô thận trọng quay đầu sang, mượn một chút ánh sao vụn vặt để liếc nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh. Anh nhắm mắt, nằm thẳng bất động ở bên kia giường, cách cô một khoảng, nhưng cũng không khoa trương tới mức mỗi người một góc giường. Khoảng cách giữa cô và anh không đủ nhét thêm một người, chỉ cần cô đưa tay ra là có thể chạm vào anh.
Thấy anh có vẻ đã ngủ say, cô mới yên tâm quay người lại. Vừa rồi chọn lựa vị trí không tốt, quay lưng về phía anh tim sẽ bị chèn ép, khiến cô rất khó chịu. Dù sao anh cũng ngủ rồi, cô giải phóng cho tim thoải mái một chút cũng tốt.
Nhưng Tố Diệp vừa quay người lại liền nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Đừng động đậy!”
Tiếng nói đột ngột của Niên Bách Ngạn khiến Tố Diệp một phen hết hồn, cả người cô cứng đờ, ngước lên nhìn anh cảnh giác. Gương mặt anh điềm tĩnh, vẫn không hề mở mắt, khiến cô lầm tưởng người vừa nói không phải là anh.
Tố Diệp không ngu ngốc tới mức hỏi lại xem anh vừa nói cái gì, nhưng cơ thể nằm không vững thế này cũng rất khó chịu, cô càng không muốn nhìn anh mà ngủ. Thế là cô vội vàng khôi phục lại tư thế ban đầu.
Ai ngờ, đúng vào lúc cô quay người lại, chỉ cảm thấy eo mình nặng hẳn xuống, lưng ngay lập tức áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô hoảng hốt đờ ra không biết làm sao.
“Đã nói với em không được động đậy rồi, ngủ thôi mà cũng không yên sao?” Bên tai là giọng nói êm tai trầm thấp của Niên Bách Ngạn, trong hơi rượu càng có cảm giác triền miên dịu dàng.
“Em nằm không yên lúc nào chứ.” Một cảm giác hoảng loạn luống cuống trào dâng, cô muốn cãi lại, càng muốn dịch chuyển bàn tay anh đang đặt trên eo mình.
“Em nói xem.” Niên Bách Ngạn không những không bỏ tay ra mà còn vây lấy ôm cô chặt hơn, khóa cô trong vòng tay mình, cười khe khẽ.
Thanh âm của anh giống như một đầu nhọn đâm thẳng vào tim cô, bên tai cô đã nhạy cảm phát hiện bờ môi anh sát lại gần. Làn môi mỏng ấy như vô tình cũng như cố ý hời hợt lướt qua từng đường nét bên tai cô. Có chút mê mẩn và du dương, đến cả ba chữ này cũng như đang thì thầm, mơ hồ mà nóng bỏng.
Hơi thở nóng hầm hập của anh phả vào tai cô.
Lý trí của cô dần trở nên mơ hồ, sự lý trí trước nay cô vẫn luôn tự hào.
“Anh… Anh nằm dịch ra kia đi, đừng lại gần em, nóng quá!” Đúng là quá nóng. Tố Diệp cảm thấy cả người mình sắp bốc hỏa rồi, nhưng bầu ngực cô đúng là đã bùng cháy, nóng đến chết người.
Nhưng cơ thể của Niên Bách Ngạn lại đè lên, môi anh khẽ chạm vào những lọn tóc của cô, bàn tay lớn từ eo dịch chuyển sang, bạo dạn đặt lên bụng cô, ngón tay dài dường như đang dùng lực. Anh lên tiếng, giọng nói rõ ràng có chút kiềm chế: “Diệp Diệp! Tôi đã nhắc nhở em rồi, tôi vẫn chưa say tới mức bất tỉnh nhân sự.”
Bả vai cô cứng đờ khi hơi thở của anh lướt qua.
Nhưng rất nhanh, anh đặt môi xuống bả vai cô, là một nụ hôn kéo dài tại nơi khúc quanh. Cô bỗng nhiên căng thẳng, vai cũng bất chợt run lên.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
13 chương
81 chương