Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 126
Uông Trữ Hạ chết sững, tát mạnh vào mặt Mục Anh Húc. “Nói dối!!!”
Mắt cô đỏ hoe, khóe miệng cười đầy chua xót, cô không còn vùng vẫy, nằm rũ trong lòng Mục Anh Húc. “Anh đang nói dối em, đúng không? Thế ca đã được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi, đúng không? Trả lời em đi. Làm ơn hãy nói phải… làm ơn, Húc…”
“Trữ Hạ.” Mục Anh Húc cúi xuống hôn vào trán cô, lần nữa cảm nhận cơ thể trong lòng chấn động, anh nghĩ cô lạnh vì đang truyền nước nên kéo chăn quấn quanh người cô. “Ôn Thế, hắn… thật sự đi rồi.”
Mục Anh Húc biết tin tức này là tin dữ đối với Uông Trữ Hạ, nó còn nặng nề hơn việc ông Cao chết. Vì trong trí nhớ ít ỏi của cô, Ôn Thế mới là gia đình người thân. Anh biết cô khó chấp nhận nhưng không thể giấu giếm sự thật.
Anh cúi xuống, cọ gò má lên mặt cô, dịu dàng nói từng chữ chậm rãi. “Nhưng tôi vẫn ở đây. Tôi sẽ luôn ở bên em!”
Uông Trữ Hạ nhắm mắt lại, nước mắt nương theo gò má, len giữa khuôn mặt hai người, bị Mục Anh Húc từng chút nuốt lấy.
Cô đau lòng thì thầm. “Thế ca..”
Do cơ thể kiệt quệ, dưới sự nhẹ nhàng an ủi vỗ về của Mục Anh Húc, cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Mục Anh Húc lặng lẽ ngồi trông bên cạnh, thở dài trước khuôn mặt buồn bã ngay cả trong giấc ngủ của cô. Điện thoại di động rung điên cuồng làm Mục Anh Húc giật mình, anh nhìn tên người gọi trên màn hình, lưỡng lự vài giây, cúi xuống hôn trán Uông Trữ Hạ, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vào lúc cửa phòng khép lại, Uông Trữ Hạ vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra. Trong đôi mắt đỏ ngầu là tia lạnh lẽo khô cứng đến tận đáy.
Cái chết của Ôn Thế khiến cô vô cùng đau khổ, nó như viên đạn găm sâu vào não cô, nặng nề đánh tỉnh trí nhớ bị mất đi.
Uông Trữ Hạ nhớ hết mọi thứ, bao gồm tình cảm hèn mọn dành cho Mục Anh Húc, nguyên nhân cô gặp tai nạn giao thông, sự kiện anh ta ép cô sinh Mục Niệm để giao cho Cao Trữ Mộc nuôi nấng.
Vì nhớ lại toàn bộ quá khứ dây dưa của bốn người, Uông Trữ Hạ lúc này bắt đầu tin lời Cao Trữ Mộc.
“Chị ta nói đúng, Mục Anh Húc luôn là người muốn kiểm soát và làm chủ cuộc đời của những người xung quanh. Anh ta sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, kể cả giết người. Đối với anh ta, mình chỉ là vật từng bị mất, hiện tại tìm lại được.”
Uông Trữ Hạ nhếch môi, cười đắng nghét trong lòng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô lập tức nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ. Tiếng giầy cộp cộp đến gần giường, giọng Mục Anh Húc khẽ khàng rơi vào tai cô.
“Công ty có chuyện khẩn cấp. Em ngủ ngon nhé, tôi sẽ quay lại sớm.”
Anh dừng lại một chút, hơi thở như có như không mơn trớn vành tai cô, cuối cùng một nụ hôn nhẹ chạm xuống trán cô.
Uông Trữ Hạ vốn đang giả vờ ngủ, dù đụng chạm da thịt cũng không cử động, trong lòng cô chỉ còn lạnh giá, không dậy sóng như thời điểm tỉnh lại.
Tiếng chân xa dần, cửa phòng lần nữa đóng lại, căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Rèm mi chuyển động, Uông Trữ Hạ chậm rãi mở mắt, bên trong ráo hoảnh không cảm xúc.
Nhìn trần nhà màu trắng, tay ở bên hông nắm chặt ga giường, lòng Uông Trữ Hạ bị hận thù từ tốn xâm chiếm.
“Thế ca, dù là ai, chỉ cần làm tổn thương anh, em sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Giọng cô khàn khàn, phối hợp với ánh mắt đỏ ngầu, khiến bộ dạng cô lúc này không giống bình thường, như lột xác thành người khác.
Uông Trữ Hạ ngồi dậy, đăm đăm nhìm kim truyền trên tay, cô rút mạnh ra, không quan tâm chút máu từ vết kim. Cô đưa mắt nhìn bình nước truyền lung lay trên giá, động tác nhanh và chuẩn, cô đứng phắt dậy cầm chúng đập mạnh lên tường. Thủy tinh và nước bắn tung tóe lên cả mặt cô.
Quệt nước trên mặt, Uông Trữ Hạ lục tìm quần áo trong tủ thay ra. Cô hừ mũi trước sự cẩn thận và tính sạch sẽ thái quá của Mục Anh Húc. Dù nằm viện, nhưng phòng VIP loại một luôn đầy đủ tiện nghi như ở nhà.
Lợi dụng Mục Anh Húc quay về công ty, Uông Trữ Hạ rời khỏi phòng bệnh. Ra khỏi cửa phòng, cô phát hiện phòng cô cùng tầng với phòng Ôn Thế, ở hai đầu hành lang cách nhau rất xa.
Bước chân cô trở nên gấp gáp, đi nhanh đến phòng Ôn Thế. Đến gần, cô thấy bà Ôn đang ngồi bên ngoài khóc rất thảm thương.
Tiếng khóc của bà Ôn đầy tuyệt vọng tang thương làm lòng Uông Trữ Hạ đau thắt, cổ họng nghẹn ngào, miệng hổn hển khó thở không thốt ra được câu nào.
Gắng gượng nuốt muộn phiền vào trong, Uông Trữ Hạ khó khăn lên tiếng. “Dì ơi..”
Giọng cô bây giờ không còn sự trong trẻo ngày thường làm bà Ôn nhất thời không phản ứng, mãi lúc sau mới nhận ra có người đứng trước mặt. Thời điểm nhìn thấy mặt cô, ánh mắt bà Ôn tràn ngập hận thù căm ghét.
Bà Ôn đứng phắt dậy, không để cô kịp mở miệng, bà tát cô thật mạnh. Cái tát vô cùng lớn, sức lực quá mạnh khiến Uông Trữ Hạ loạng choạng, đầu choáng váng.
“Cô còn mặt mũi nào đến đây?” Bà Ôn gào lớn khổ sở. “Tại sao cô không chịu buông tha cho A Thế? Có phải vì tôi không yêu quý cô, nên cô cố tình cướp A Thế để trả thù tôi đúng không?” Uông Trữ Hạ không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu, trong lòng không hề oán tránh. Bà Ôn càng chán ghét dáng vẻ cam chịu yếu đuối này của cô. Cái tát thứ hai, thứ ba, liên tiếp giáng vào mặt cô.
“A Thế rất yêu cô, nó dâng hiến mọi thứ cho cô. Ngay cả sinh mạng cũng vì cô mà mất. Cô hài lòng không hả? Hà?” Nước mắt rơi trên mặt bà Ôn, hận ý tràn ra trong từng lời chất vấn của bà.
Chỉ đến khi cô đứng không vững, ngã xuống dãy ghế xanh dọc hành lang, bà Ôn mới thở hổn hển dừng tay.
Lòng bàn tay đỏ rát của bà Ôn cùng gò má trầy xước và khóe miệng chảy máu của Uông Trữ Hạ cũng không đau đớn bằng một sinh mạng đã mất đi.
Uông Trữ Hạ chống tay xuống ghế, lấy lực đứng lên, tiếp tục cúi đầu. Cô biết bà Ôn hận cô, đến cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Từng lời từng chữ của bà Ôn như từng nhát dao khoét trái tim cô, tạo ra các lỗ thủng để máu bên trong ồ ạt chảy ra. Th còn lại cuối cùng của trái tim đau thương chỉ là sự trống rỗng.
Cảm xúc của bà Ôn trở nên bất thường, bà kích động nắm lấy tay Uông Trữ Hạ, giọng điệu chuyển từ chửi bới thành van xin. “Dì xin con, con trả lại A Thế cho dì được không? Dì sẽ không làm phiền đến chuyện tình cảm của hai đứa. Bây giờ dì chỉ mong muốn A Thể khỏe mạnh thôi… Trữ Hạ, trả lại A Thế cho dì đi…”
“Di!” Lư Hàn Tuyết nghe thấy ồn ào, mở cửa ra khỏi phòng, nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, lập tức kéo bà Ôn tránh ra.
Lư Hàn Tuyết thu hết vẻ đờ đẫn như một con rối không có linh hồn của Uông Trữ Hạ vào mắt, lời trách mắng cũng không còn muốn phát ra.
Lư Hàn Tuyết ôm bà Ôn, cố hết sức thuyết phục. “Dì, đừng như vậy. A Thế đã đi rồi, chúng ta nên để anh ấy được thanh thản.”
Tâm trạng Bà Ôn dần yên tĩnh lại, bà không nhìn Uông Trữ Hạ, mà lắc lắc người Lư Hàn Tuyết như một đứa trẻ. “Đuổi cô ta đi, đuổi cô ta cút khỏi đây… Dì không muốn nhìn thấy cô ta.”
Lư Hoàn Tuyết biết Uông Trữ Hạ sẽ không có ý định rời đi, tâm trạng bà Ôn vẫn còn sốc nên cư xử rất khác thường, cô cố gắng khuyên nhủ. “Dì à, cả ngày hôm nay dì mệt mỏi lắm rồi. Dì về nhà nghỉ ngơi trước, ở đây giao cho con, được không?”
“Không, dì không về nhà, dì phải ở lại với A Thế.” Bà Ôn lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ đang bất mãn.
“A Thế biết gì cả ngày chưa ăn cơm, luôn túc trực bên anh ấy, A thế sẽ buồn lắm.”
Bà Ôn giật mình, ánh mắt hoảng sợ tin tưởng lời Lư Hàn Tuyết. Bà miễn cưỡng gật đầu, thái độ ngoan ngoãn vâng lời, người ngoài nhìn vào đều nhận thấy người mẹ này quá đau lòng trước cái chết của con trai nên thần kinh bị hỏng.
“Dì về nhà, con cũng đuổi cô ta đi. Con không được cho cô ta gặp A Thế. Cô ấy không xứng!” Bà Ôn chỉ thẳng mặt Uông Trữ Hạ dặn dò.
“Được, được.” Lư Hàn Tuyết gật đầu đảm bảo.
Bà Ôn nhìn lại lần cuối vào cánh cửa rồi rũ vai thất thiểu quay về nhà.
Bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lư Hàn Tuyết buông xuống mặt nạ bình tĩnh vẫn luôn đeo. Nụ cười chua xót gượng gạo, cô thì thầm. “Uông Trữ Hạ, cô có biết, cách đây không lâu, A Thế hứa sẽ quay về khi hôn lễ của cô với Mục Anh Húc kết thúc. A thể nói sẽ giúp tôi hoàn thành giấc mơ được mặc váy cưới. Anh ấy sẽ lấy tôi làm vợ.”
Lư Hàn Tuyết hơi đổ người theo câu nói, may mắn bên cạnh là mặt tường lạnh lẽo của bệnh viên chống đỡ giúp cô đứng vững. “Nhưng bây giờ anh ấy không thể quay về được nữa. Giấc mơ của tôi cũng tan vỡ.”
Vẻ cô đơn chết lặng của Lư Hàn Tuyết! khiến lòng Uông Trữ Hạ tràn ngập tự trách. Cô cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới thốt được ba chữ. “Tôi xin lỗi.”
Cả hai đều hiểu lời xin lỗi là vô tác dụng. Nếu Ôn thế không vì cô mà quay về nước, nếu Ôn thế không vì hôn lễ của cô mà ở lại nước, anh sẽ an toàn.
“Tôi không cần lời xin lỗi của cô!” Lư Hàn Tuyết tựa lưng vào tường, quan sát Uông Trữ Hạ từ trên xuống dưới, ánh mắt sỗ sàng, “Điểm nào trên người cô thu hút A Thế? Cô có cái gì mà tôi không có để A.
Thế làm mọi thứ vì cô? Anh ấy tình nguyện từ bỏ điều trị cánh tay ở nước ngoài, quay về nước chỉ vì nghe tin cô nhập viện. Tại sao anh ấy phải trả cái giá quá đắt vì một người tầm thường như cô?”
“Cô… nói gì? Uông Trữ Hạ run rẩy xác nhận lại, hơi thở đồn dập làm nhịp tim trở nên quặn đau. “Ý cô là cánh tay Thế ca chưa lành? Vẫn đang trong quá trình điều trị?”
Câu hỏi của Uông Trữ Hạ khiến Lư xuống sàn.
Lư Hàn Tuyết nhìn khuôn mặt chết lặng trắng như sáp của Uông trữ Hạ, hiểu rõ cả hai đều giống nhau, nỗi đau mất đi Ôn thế, không ai đau ít hay nhiều hơn.
Chính vì nhận ra, Lư Hàn Tuyết càng không ưa Uông trữ Hạ.
Lư Hàn Tuyết lạnh nhạt hỏi. “Cô vẫn cho rằng bản thân đủ tư cách để gặp anh ấy sao?”
Làm ơn..” Uông Trữ Hạ trong tư thế quỳ, bò đến ôm chân Lư Hàn Tuyết, giọng khản đặc khẩn cầu. “Tôi xin cô, cho tôi được nhìn mặt Thế ca lần cuối…”
Lư Hàn Tuyết bặm môi, đá ngã Uông Trữ Hạ, đi nhanh vào phòng rồi đóng mạnh cửa lại.
Uông Trữ Hạ suy sụp tinh thần và cơ thể nhưng gan lỳ quỳ trước cửa phòng trong câm lặng. Nhiều bệnh nhân và y tá đi ngang qua tò mò nhìn cô, nhưng không một ai lọt vào trí não cô lúc này.
Đời này, nàng nợ Ôn Thế quá nhiều, mà Ôn Thế không cho cô cơ hội báo đán Mục Anh Húc nhanh chóng giải quyết công việc của công ty, rồi vội vã quay ué®) lại bệnh viện. Cửa phòng mở ra là chiếc giường trống trơn cùng các mảnh thủy tỉnh ngổn ngang khắp phòng.
Anh hoảng hốt, thầm kêu một tiếng không tốt, bổ nhào ra ngoài đi tìm. Nhờ y tá hướng dẫn, anh tìm thấy Uông Trữ Hạ ở đầu hành lang bên kia. Cô đang quỳ trước phòng Ôn Thế, tấm lưng thẳng tắp bất động.
Trước mặt đột nhiên tối sầm, Uông Trữ Hạ nghi ngờ ngẩng đầu. Ngược ánh sáng đèn bệnh viện, một khuôn mặt quen thuộc từ mờ ảo trở nên rõ ràng sắc nét.
Uông Trữ Hạ chớp rèm mị, lãnh đạm hỏi. “Anh đến đây làm gì?”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương