Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 125
Điện thoại kết nối, giọng nói lo lắng của Ôn Thế đã vang lên gấp gáp. “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi phải không? Hạ Hạ, anh đang trên đường tới. Nhanh thôi.”
“Chạy xe cẩn thận, em đợi anh.” Uông Trữ Hạ nhẹ nhõm thở ra một hơi. “Ban nãy em nghĩ anh sẽ không đến.”
Giọng cô hơi buồn, cô vừa không muốn miễn cưỡng anh, vừa mong được chúc phúc. Cô thật ích kỷ!
Ôn Thế cười khẽ khàng, anh an ủi cô. “Nói gì vậy, dĩ nhiên anh sẽ đến dự hôn lễ của em. Người ta nói thời điểm mặc váy cưới là khoảnh khắc đẹp nhất của một người con gái, anh nhất định phải nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Hạ Hạ. Anh là người nhà duy nhất của em, làm sao có thể không ở bên cạnh em vào thời khắc quan trọng này?”
Uông Trữ Hạ cảm động trước những gì Ôn Thể nói, mắt cô ươn ướt.
“Hạ Hạ, em là người quan trọng nhất, anh muốn được thấy em hạnh phúc.”
Cô nhoẻn cười, một giọt nước mắt rơi ra, chạm vào màn hình điện thoại. Cô lóng ngóng lấy ngón tay lau đi, giọng Ôn Thế vẫn tiếp tục vang lên qua điện thoại.
“Tới rồi. Anh đỗ xe bên kia đường, đang xuống xe…”
Tiếng đóng cửa xe vang lên xen giữa lời nói, rồi một tiếng kít chói tai kéo dài xuyên thủng tai cô, tín hiệu điện thoại bị cắt đứt.
“Thế ca?” Môi Uông Trữ Hạ mấy máy gọi tên.
Không có ai đáp lại.
Trái tim cô quặn đau dữ dội không thể giải thích, như thể cảm nhận được đã có chuyện xảy ra, bản năng khiến cơ thể cô lao vụt khỏi phòng trang điểm với đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Mục Anh Húc đang tiếp chuyện một vị khách quen, thấy Uông Trữ Hạ hoảng loạn ôm váy chạy ra từ phía sau, anh muốn ngăn lại hỏi nhưng bị cô thô bạo đẩy ra.
“Trữ Hạ, sao vậy? Có chuyện gì?” Mục Anh Húc bất ngờ nên bị đẩy lùi vài bước, va phải nhân viên phục vụ đang bê rượu.
Những ly rượu sâm banh đỏ ụp xuống sàn loảng xoảng, tiếng động chói tai làm Uông Trữ Hạ chạy nhanh hơn, linh cảm trong đầu khiến cô không bận tâm đến bất kỳ ai.
Mục Anh Húc thấy chuyện không lành, sải bước đi ra ngoài theo cô. Không rõ Uông Trữ Hạ trong bộ soa rê trắng đã hất ngã bao nhiêu vị khách trên đường đi, khi cô chạy đến cổng khách sạn, cảnh tượng bên ngoài làm cô gần như ngất lịm.
“Thế ca!”
Ôn Thế nằm trên vũng máu, cơ thể không còn cử động. Lúc này ý thức của hắn chỉ là gắng gượng hơi tàn cuối cùng, hắn vươn tay về chiếc điện thoại vỡ nát, ý thức nói bên trong vật vô tri đó có người quan trọng đang đợi hắn. Nhưng chưa kịp chạm vào điện thoại, ý thức đã bị bóng tối nuốt chửng, hắn không nghe được tiếng gọi nao lòng đến từ phía đối diện.
Uông Trữ Hạ nhìn cơ thể quen thuộc nằm bất động trên vũng máu, đờ đẫn nhìn máu kéo dài đến chiếc Bugatti màu đen, sau tay lái là ánh mắt hả hê của Cao Trữ Mộc, ả cười điên cuồng sung sướng.
Mục Anh Húc theo sau cũng kinh hoàng với chuyện trước mắt. Anh vội vàng ngăn Uông Trữ Hạ gần như đang lết từng bước về phía Ôn Thế. Khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt trợn trừng của cô làm anh đau lòng.
“Trữ Hạ, đừng lại gần, để tôi gọi cấp cứu.”
Uông Trữ Hạ như điếc, không nghe được âm thanh nào lọt vào tai. Khi tay cô chuẩn bị chạm vào cơ thể bất động của Ôn Thế, anh đã nắm được tay cô. Anh giữ cằm cô, ép cô nhìn vào mặt mình, lắc đầu cố gắng thuyết phục.
“Em không được chạm vào. Nếu em động vào vết thương sẽ làm vết thương vỡ ra thêm. Anh đã gọi xe cấp cứu, họ đang đến, rất nhanh thôi.”
Uông Trữ Hạ nhìn đôi mắt ấm áp nhắm kín không còn mở ra, nhìn máu trên mặt đất ngày càng lan rộng, tim đau đến thở không nổi.
Tay cô bị bao bọc giữ chặt cho đến khi xe cấp cứu đến. Cô không nhớ bản thân cùng đến bệnh viện bằng cách nào, khi thần trí tỉnh táo, cô đã đứng bên ngoài phòng mổ cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu luôn đỏ nhấp nháy, không biết qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc mở ra, Uông Trữ Hạ lảo đảo đi tới trước mặt bác sĩ, bỏ qua cơn choáng váng trên đầu.
“Bạn của tôi sao rồi? Anh ấy không sao chứ? Tôi có thể vào thăm anh ấy chưa?”
“Đừng kích động” Bác sĩ trấn an cảm xúc của người nhà bệnh nhân, sau đó mới thông báo, giọng nói trầm trầm như mang theo chất an thần.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân sẽ sớm được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Anh ấy va đập mạnh, bị bánh xe nghiền qua cơ thể vài lần khiến các cơ quan nội tạng dập nát tổn thương. Mất máu nhiều từ vết thương trên ổ bụng, đầu chấn thương nghiêm trọng. Nếu không qua khỏi đêm nay, sợ rằng.. gia đình bệnh nhân nên chuẩn bị sẵn tinh thần nếu chuyện xấu nhất xảy ra.”
Trái tim như bị xé toạc, không khí không còn lọt vào buồng phổi, cơ thể Uông Trữ Hạ rũ xuống ngã về phía sau.
“Trữ Hạ.” Mục Anh Húc vẫn túc trực bên cạnh, nhanh chóng đỡ lấy cô.
Tinh thần cô gần như hỏng, toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu, miệng lẩm bẩm một cách vô thức. “Chuyện này không thể xảy ra. Thế ca sẽ không sao. Thế ca đã hứa sẽ đến dự đám của tôi. Anh ấy chưa bao giờ thất hứa.. Thế ca muốn nhìn tôi mặc váy cưới… tôi đang mặc, tôi đang mặc đây rồi..”
Bàn tay cô siết chặt lớp váy cưới đã lấm bẩn, giơ cao lên như muốn chứng mình lời vừa nói.
Mục Anh Húc ôm cơ thể mềm nhũn của cô trong lòng, đau đớn nói theo để trấn an cảm xúc bấn loạn của Uông Trữ Hạ. “Đúng vậy! Ôn Thế rất nhạnh mẽ, anh ta sẽ sao. Mọi chuyện sẽ ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Uông Trữ Hạ gật đầu như đồ ngốc, miệng cười mà nước mắt rơi. Bác sĩ đứng bên cạnh dặn dò gì đó với Mục Anh Húc, cô nghe không hiểu.
Bác sĩ rời đi, Mục Anh Húc vẫn trong tư thế ôm Uông Trữ Hạ, liên tục vuốt lưng, im lặng không nói. Mãi sau, Uông Trữ Hạ đẩy anh ra, mắt ráo hoảng đung đưa người đứng thẳng. Anh vội vàng giữ tay cô, lo lắng hỏi. “Em muốn làm gì?”
Khuôn mặt cô không có sự điềm tĩnh lạnh giá, mà mang theo cầu xin. “Húc, đưa em đến đồn cảnh sát.”
“Bây giờ tinh thần em không ổn định, để mai được không?”
“Húc, em xin anh…”
“Để anh đưa em thay chiếc váy này ra.” Anh không từ chối, đưa ra đề nghị.
Uống trữ Hạ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết bướng bỉnh. Mục Anh Húc luôn là người thua cuộc, anh cởi áo khoác, choàng lên vai cô. Hơi ấm từ chiếc áo không đủ sưởi ấm cơ thể lạnh giá của Uông Trữ Hạ, nhưng cô cũng dựa vào cái ôm của Mục Anh Húc, cùng rời khỏi bệnh viện.
Tại đồn cảnh sát, Uông Trữ Hạ có cơ hội gặp Cao Trữ Mộc do mối quan hệ của Mục Anh Húc. Anh muốn cùng vào với cô nhưng Uông Trữ Hạ từ chối.
“Đây là chuyện của A Thế, em là người thân của anh ấy, em muốn tự mình xử lý. Có một số chuyện cần hỏi rõ ràng.” “Tôi đợi em bên ngoài.” Mục Anh Húc xoa đầu cô. Đây là đồn cảnh sát, anh không lo cô gặp nguy hiểm.
Uông Trữ Hạ đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn, Cao Trữ Mộc ngồi bên kia chiếc bàn, dựa lưng vào ghế. Khuôn mặt ngạo mạn không một tia hối hận, cứ như những việc ả gây ra là chuyện vô cùng nhỏ bé.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân, dùng sự bình tĩnh che đậy tâm trạng thật, nhưng đôi môi không ngừng run khi nói.
“Tại sao? Tại sao chị hãm hại Thế ca? Anh ấy đã làm chị mà chị ác độc đến vậy? Đây là sinh mạng con người, không phải trò đùa. Chị ra tay với một người vô tội, không áy náy hay hối hận sao?”
“Vô tội? Ha ha ha, thật nực cười.” Cao Trữ Mộc cười sặc sụa, tàn nhẫn nói. “Hắn không vô tội. Nếu không phải một năm trước hắn đưa cô quay về thì hắn ta không có kết quả hôm nay. Đây là hình phạt cho những tội lỗi hắn gây ra.”
Cao Trữ Mộc nhìn xoáy vào cô, vẻ điên cuồng hoang dại bùng lên trong mắt ả. “Rõ ràng hắn ở bên cạnh trông chừng cô, không có ai tiếp cận Mục Anh Húc ngoài tôi, tôi mãi mãi là nữ chủ nhân của Mục gia, kết quả thì sao? Hắn ngu ngốc mang cô về, giao cô cho Mục Anh Húc. Đây chính là nguyên nhân dẫn đến hậu quả ngày hôm nay.”
“Chị nói điên cái gì vậy?” Uông Trữ Hạ không hiểu hết lời ả nói. Vị cảnh sát trông coi cũng đứng lên, sẵn sàng ra tay nếu Cao Trữ Mộc làm ra hành động quá khích nào đó.
Tiếng cười điên cuồng của ả vang vọng khắp phòng. “Ôn Thế quá ngây thơ, hắn cho rằng Mục Anh Húc biết ơn hành vi buông tay rút lui của hắn? Không, Mục Anh Húc ghét tất cả những người khác chạm vào cô, vậy nên anh ta không coi trọng sự hy sinh ngu ngốc này.”
“Chị có ý gì?” Trái tim Uông Trữ Hạ chùng xuống, mơ hồ ý thức được điều khủng khiếp.”
Cao Trữ Mộc cười khan, gắn giọng nói. “Cô nên hỏi Mục Anh Húc đã làm ra chuyện gì? Cô không thấy chiếc xe đó quen thuộc sao? Nếu không phải được chủ nhân cho phép, cô nghĩ tôi sẽ lấy được chìa khóa xe của anh ta?”
Uông Trữ Hạ sốc, cơ thể đóng băng, giọng nói vô thức bật thoát. “Húc ra lệnh cô làm việc này?”
Cao Trữ Mộc chồm lên trước, đến gần cô hơn. Vị cảnh sát trông coi đứng giữa, sẵn sàng bảo vệ Uông Trữ Hạ. Ả liếc mắt coi thường.
“Vì cô không có ký ức, nên tôi nói cho điều thú vị này. Bốn năm trước, khi Mục Anh Húc nhìn thấy cô đi cùng Ôn Thế, anh ta đã muốn ra tay. Nếu không phải nhờ tai nạn giao thông của cô, Ôn Thế đã biến mất khỏi thế giới này từ lâu rồi.”
Cao Trữ Mộc hài lòng trước khuôn mặt trắng bệch của Uông Trữ Hạ. Ả châm biếm. “Trên đời này, Mục Anh Húc không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào thứ thuộc về mình. Kể cả anh ta không yêu.”
Uông Trữ Hạ ngồi yên trên ghế, cơ thể cứng đờ, mặt không cảm xúc, thông tin nhận được đã vượt qua khả năng xử trí của não bộ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, giúp cơ thể Uông Trữ Hạ có phản ứng.
Cuộc gọi từ bệnh viện.
“Cô Uông, bạn cô đã qua đời.”
Trái tim rách nát của Uông Trữ Hạ không còn trụ được, hơi thở hoàn toàn bị cướp đoạt khỏi cánh mũi cô, nụ cười man dại đối diện của Cao Trữ Mộc, mọi thứ dồn dập đập thẳng vào người cô. Mắt hoa lên, ý thức cô bị bóng tối gặn nhấm, Uông Trữ Hạ ngất ngay tại chỗ.
Thời điểm Uông Trữ Hạ tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối. Trần nhà màu trắng cho biết cô đang trong bệnh viện. Nghĩ đến đây, cô nhớ đến Ôn Thế, lập tức đứng dậy mà không bận tâm cơ thể đang có vấn đề.
Kim tim lệch khỏi tay, tiếng bình nước truyền va vào nhau loảng xoảng làm Mục Anh Húc đang ngủ gục bên giường hoảng hốt bật dậy.
“Em làm gì vậy? Vẫn đang truyền nước, còn một chai nữa.” Mục Anh Húc ôm lấy cô, cảm nhận cơ thể cô chấn động khi bị động chạm. Anh không để ý nhiều, ấn mạnh cô xuống giường.
“Buông em ral Em muốn gặp Thế ca.
Thế ca cần người chăm sóc. Bỏ em ra…”
Uông Trữ Hạ vung tay, kéo mạnh kim @ tiêm, giấy đạp đá chân vào người anh.
“Ôn Thế chết rồi!!!” Mục Anh Húc gầm lên. Giọng nói lạnh băng xuyên thẳng vào. tai Uông trữ Hạ, đâm mạnh vào não bộ cô.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
98 chương
33 chương
50 chương
39 chương
76 chương