Giọng điệu lạnh lùng của Uông Trữ Hạ khiến Mục Anh Húc khó chịu, nhưng anh không để lộ ra ngoài, anh đơn giản ra lệnh. “Đứng dậy!” Uông Trữ Hạ không phản ứng. “Trong mối quan hệ của em và Ôn Thế, hắn trả giá nhiều hơn em, nhưng đấy là hắn tự nguyên. Em không cần nợ, cũng không cần xin lỗi hắn ta, huống chi quỳ gối vì hắn. Mau đứng lên!” Mục Anh Húc thấy cô không thấm vào đầu lời anh nói, liền đưa tay kéo cô. Uông Trữ Hạ gạt mạnh tay anh. “Không cần anh quan tâm đến tôi.” Giọng cô bình tĩnh và lãnh đạm, đồng thời đã thay đổi xưng hô, quay về xa cách như trước đây. Cơn giận trỗi dậy thật khó hiểu trong lòng Mục Anh Húc, anh quát to. “Em nghĩ bản thân trả được những gì đã nợ hắn bằng cách này? Hay em nghĩ nếu Ôn Thế biết em quỳ, hắn sẽ thấy tốt hơn? Em không nợ hắn bất cứ thứ gì để phải tự hành hạ bản thân. Không ai nợ ai trong mối quan hệ tình cảm, đơn chỉ vì hắn ta yêu em.” Uông Trữ Hạ chỉ liếc mắt nhìn Mục Anh Húc một lần, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cô không phải muốn trả ơn, cũng không hy vọng Ôn thế tha thứ cho cô. Cô quỳ, tâm trạng cô mới không sụp đổ. Mục Anh húc phát cáu trước tính tình ngang bướng, không chịu nghe lời của cô. Anh luồn tay xốc nách, muốn ôm cô đứng dậy. Uông Trữ Hạ xô đẩy vùng vẫy, trì người lại quyết không nghe. Uông Trữ Hạ vẫn chưa ăn gì kể từ khi cô chạy khỏi hội trường đám cưới, cô liên tiếp đón nhận nhiều cú sốc tâm lý, cơ thể có cường tráng và tinh thần thép đến đâu cũng không cầm cự được nữa. Phủ lên đôi mắt thẫn thờ là bóng tối vô tận, cô cố gắng thoát khỏi bóng tối trước mặt một cách tuyệt vọng, nhưng cơ thể cô không ổn định, mềm oặt trong lòng Mục Anh Húc. “Uông Trữ Hạ!” Mục Anh Húc kêu lên, ôm lấy cô, bế về phòng bệnh. Uông Trữ Hạ lần này ngủ rất dài, cứ như cơ thể cô không còn chút sức nào, giấc ngủ khiến các chức năng trong cơ thể tự tu bổ và điều chỉnh quay về chỉ số bình thường. Thời gian trôi qua trong khi cô ngủ say, mọi thứ vẫn phải tiếp tục. Đám tang Ôn thế diễn ra không có Uông Trữ Hạ xuất hiện. Thi thể của hắn được hỏa táng, tro trao cho vị hôn thê Lư Hàn Tuyết. Cô coi bà Ôn như mẹ ruột, muốn đưa bà sang nước ngoài để chăm sóc. Uông Trữ Hạ tỉnh lại, những gì cô nhận được là sự việc đã giải quyết xong. Lúc đầu cô rất khó tiếp thu, luôn ngơ ngác nhìn trần nhà như đang phân tích thật sai của tin tức, thời gian về sau Uông trữ Hạ không nói lời nào, trên mặt cũng tắt mất nụ cười, bộ dạng trầm lặng ủ rũ. Bác sĩ thăm khám, đề nghị theo dõi thêm, cô có dấu hiệu của người mắc bệnh trầm cảm. Mục Anh Hục lo lắng cô sẽ không bao giờ cười được nữa. Một ngày đầu tuần, Quách Thẩm Ngạn đến phòng bệnh của Uông Trữ Hạ. Hắn vào phòng, đi đến gần, cô cũng không phản ứng, mắt luôn lang thang bên ngoài khung cửa sổ. “Cô luôn im lặng như thế này?” Uông Trữ Hạ quay đầu, bố thí cho hắn một ánh mắt. Quách Thẩm Ngạn nhướn mày, cười khẩy. “Cô chỉ không muốn nói chuyện, chứ chưa biến thành kẻ ngốc, đúng không? Vậy những lời tôi sắp nói, cô nghe, vẫn hiểu được?” Không ai thèm đáp lời hắn. Quách Thẩm Ngạn không bỏ cuộc, tự nói một mình. “Cô đã nghi ngờ Mục Anh Húc, đúng không? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết sự thật.” Quách Thẩm Ngạn cố ý đi tới gần Uông Trữ Hạ, thích thú nhìn cơ thể cô gồng cứng cảnh giác. “Tôi nhìn thấy Mục Anh Húc đưa chìa khóa xe cho Cao Trữ Mộc. Quả thật Mục Anh Húc gợi ý bày mưu tính kế giúp Cao Trữ Mộc lái xe đâm Ôn Thế.” Lời nói của Quách Thẩm Ngạn như một đòn cuối cùng giáng vào niềm tin vốn ít ỏi của Uông Trữ Hạ. Cô tuy cùng quan điểm với Cao Trữ Mộc về con người Mục Anh Húc, nhưng cô vẫn tin cái chết của Ôn Thế là do tai nạn xe Cao Trữ Mộc gây ra. Cô không ngờ sự việc lại liên quan đến Mục Anh Húc. “Ngươi cho rằng Ôn Thể chết vì vết thương xe đâm?” Cô nhảy khỏi bậc cửa sổ, đến trước mặt Quách Thẩm Ngạn, hai mắt trợn trừng vội vã hỏi. “Anh có ý gì? Chuyện này liên quan gì đến Mục Anh Húc?” Quách Thẩm Ngạn không vòng vo, nói chuyện rất đúng trọng tâm. “Tôi tình cờ nghe bác sĩ nói, việc Ôn Thế đột tử là do có người cố tình rút dụng cụ y tế. Thực ra, hắn đã qua giai đoạn nguy hiểm, chưa chết.” Uông Trữ Hạ không phải đồ ngốc, cô nhìn xoáy vào mặt hắn. “Ý anh là Mục Anh Húc cho người làm việc này?” Hắn nhún vai. “Đều là tin đồn trong bệnh viện, tin hay không tùy cô. Dù sao tôi cũng nói hết mọi chuyện biết được ra rồi. Tôi nghĩ cô tự có cảm nhận và phán xét sẵn trong lòng.” Không nấn ná, hắn xoay người đi ra cửa phòng nhưng bị Uống Trữ Hạ đặt câu hỏi. “Anh không phải bạn tốt của Mục Anh Húc sao? Tại sao nói với tôi những chuyện này?” Uông Trữ Hạ nhíu mày, cô không tin người đàn ông này. Là bạn bè nhưng hắn không bao che giúp bạn, ngược lại bán đứng bạn bè. Quách Thẩm Ngạn không phải người tốt đẹp gì. Quách Thẩm Ngạn sắc mặt thản nhiên, khóe miệng cười mỉa mai. “Bời vì cô không thích hợp ở cùng Mục Anh Húc. Đừng tưởng rằng cậu ta thích cô, tương lại cô cũng như Cao Trữ Mộc.” Hắn dừng vài giây rồi nói lời khó hiểu. “Đôi khi tổn thương cũng là một loại bảo vệ.” Nhìn Quách Thẩm Ngạn rời khỏi phòng, Uông Trữ Hạ vẫn không thể tĩnh tâm suy nghĩ. Lời khai của Cao Trữ Mộc, sự thật mà Quách Thẩm Ngạn kể, khiến não của cô rơi vào hỗn loạn. Ngay đến ký ức cô tìm lại được, sự thật không thể chối cãi, Mục Anh húc không yêu cô, cô từng là thật thay thế khi anh nhầm lẫn và cô đơn, giờ đây cô như một vật từng mất và tìm lại được. Ham muốn kiểm soát và bản tính coi bản thân là vua nên Mục Anh Húc muốn mọi thứ đều phải phủ phục dưới cân mới vừa lòng. Quách Thẩm Ngạn nói đúng, lúc đầu Mục Anh Húc thích Cao Trữ Mộc như vậy, anh ta vẫn có thể tự tay tống Cao Trữ Mộc vào tù. Tất cả những lời hứa trong miệng anh ta đều là đạo đức giả. Hóa ra, ngay cả khi bắt đầu lại, cô vẫn không thoát được mạng nhện của Mục Anh Húc. Kinh khủng nhất, cô còn kéo theo Ôn Thế, khiến hắn oan ức mà chết. “Thế ca, xin lỗi. là em nợ anh..” Giọt nước mắt duy nhất rơi xuống tay Uông Trữ Hạ. Một quyết định hình thành trong đôi mắt kiên cường. Khi Mục Anh Húc đưa Mục Niệm đến bệnh viện thăm Uông Trữ Hạ, phòng bệnh không có ai. Uông Trữ Hạ rời đi, không liên lạc với bất kỳ ai. Mục Anh Húc điên cuồng lật tung toàn bộ thành phố để tìm, nhưng tin tức của Uông Trữ Hạ như mò kim đáy bể. Không tin tức về cô, không dấu vết để lại, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế giới này. Tưởng chừng họ đã đến được với nhau, kết quả mọi thứ trở lại điểm xuất phát. Một năm sau. Mục thị hợp tác với một công ty quảng cáo hàng đầu, đối tác hẹn gặp để xác nhận sản phẩm, yêu cầu đích danh Mục Anh Húc. Đầu giờ chiều, Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên cùng nhau đợi ở quán cà phê đã thỏa thuận. Bên kia trễ hẹn nửa tiếng khiến Mục Anh Húc rất khó chịu, anh ghét nhất phải chờ đợi, đừng nói là đã đợi đối phương lâu như vậy. Khái niệm giờ giấc của Mục Anh Húc rất cứng nhắc và bảo thủ. Ngay khi thư ký Trần Hiên thu dọn tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi, một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên cạnh hai người. “Mới có nửa tiếng đồng hồ, Mục tổng không còn kiên nhẫn sao?” Giọng nói quen thuộc nhưng mang vẻ xa cách, Mục Anh húc hoảng hốt ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt quen thuộc. Sự thuần khiết và trong sáng ngày trước, bị thay bằng sự bình lặng lạnh lẽo. Một đôi mắt nửa lạ nửa quen. Mục Anh Húc đông cứng người, chân tay tê dại, chỉ có khuôn miệng là thốt ra cái tên đã ám ảnh anh suốt một năm nay. “Trữ Hạ. Thư ký Trần Hiên cũng sửng sốt không kém, hắn không ngờ mọi người gặp lại trong hoàn cảnh này. Hóa ra người chỉ định đích danh Mục Anh Húc là Uông Trữ Hạ, cô là người phụ trách dự án quảng cáo của công ty Thánh Hâm? “Uông Trữ Hạ, cả năm nay cô ở đâu? Mục tổng phát điên vì tìm cô. Toàn thành phố bị ngài ấy sới tung từng tất đất, mà vẫn không tra được tin tức.” Giọng nói hồ hởi mang theo chút oán trách của Trần Hiên vang lên. Uông Trữ Hạ không phản bác, ngồi xuống đối diện hai người, miệng vẽ ra nụ cười nhẹ. “Thật sao? Hóa ra Mục tổng cũng có lúc tốn nhiều thời gian và công sức để tìm một người phụ nữ” Sự lạnh nhạt xa cách của cô khiến Mục Anh Húc âm ỉ đau lòng, anh hơi nghiêng về phía trước, gọi tên cô. “Trữ Hạ…” Uông Trữ Hạ cau mày không vui. “Mục tổng nhận sai người. Tôi không phải Uông Trữ Hạ trong miệng anh. Tôi tên Layla, là người phụ trách dự án này.” “Layla?” Mục Anh Húc nhắc lại tên đầy chế nhạo. “Em tưởng bản thân là diễn viên trong phim đấy hả? Uông Trữ Hạ rồi đến Layla, lần tới em định dùng tên gì để lừa dối tôi?” Uông Trữ Hạ không trả lời, bình tĩnh đẩy tài liệu đến trước mặt anh. “Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh. Đây là bản quảng cáo công ty tôi muốn hợp tác. Mục tổng không lừa vòng điểm nào, cứ trực tiếp ý kiến, chúng ta cùng bàn bạc.” “Ý kiến?” Mục Anh Húc hỏi lại, nghiêm túc gật đầu, gẵn giọng nói. “Nhận xét của tôi, tôi không hài lòng với tên của em.” Nụ cười lịch sự xã giao của Uông Trữ Hạ cứng đờ. Cô chớp chớp mi làm đôi mắt quen thuộc thêm lấp lánh động lòng người. “Mục tổng, yêu cầu của anh thật quá phận. Đây là riêng tư cá nhân của tôi, anh đòi hỏi thật không hợp lý” “Vậy còn em?” Mục Anh Húc đột nhiên đứng dậy, chồm người qua bàn, cúi xuống phủ chụp lên cơ thể cô. “Ngày đó em rời đi không nói một lời. Điều đó hợp. lý? Một năm trời, em không gửi tin tức về. Bây giờ dùng thân phận khác xuất hiện trước mặt tôi. Uông Trữ Hạ, tôi phải làm gì em mới vừa lòng?” “Mục tổng, tôi không hiểu anh nói gì. Trên đời này, nhiều người giống nhau về ngoại hình, tôi nghĩ anh nhận sai người.” Uông Trữ Hạ dừng vài giây, rồi nhoẻn cười, nhìn thẳng cặp mắt ưng sắc bén, nhấn mạnh từng từ. “Tôi không phải Uông Trữ Hạ. Tôi lên Layla.”