Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 32 : Vội !!!
*** Lời tâm sự nhỏ: vâng, thưa các bạn đọc. Nếu các bạn đã đọc đến đây thì có lẽ các bạn đã đi gần hết một tâm huyết của tôi rồi ! Điều đầu tiên, tôi rất cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện do chính tôi viết, các bạn là nguồn động lực của tôi để vươn lên, để cố gắng hoàn thành nốt một tác phẩm. Điều thứ hai, tôi cũng xin lỗi các bạn đọc rất nhiều. Bởi đôi lúc tôi rất mệt mỏi nên chưa dồn hết sức để viết câu chuyện này, rất mong mỏi người thông cảm. Vốn dĩ có nhiều người hỏi tại sao không viết ngôn tình ? Tại sao lại không viết tình cảm giữa nam và nữ ? Vâng, xin thưa, về mặt ngôn tình thì tôi cũng có thể viết ra một tác phẩm, nhưng ngôn tình hay tình yêu nam nữ đã là vấn đề muôn thuở xưa nay. Tôi muốn làm cái mới mẻ, cũng đồng thời lên án, tố cáo xã hội bất công với những người thuộc LGBT. Thật ra những con người trong cộng đồng LGBT cũng là những con người do cha sinh mẹ đẻ, cũng ăn ngũ cốc mà sống, cũng dựa vào khí thiên địa mà lớn lên. Nói chung thì ai cũng có quyền yêu và được yêu. Bất kể là nam hay nữ, bất kể là Gay hay Lesbian thì cũng có sự yêu thương và đáng để tôn trọng. Bậc Thánh hiền xưa có dạy: “ kì sở bất dục vật thi ư nhân.” Tức là điều gì không muốn làm với mình thì đừng làm với người khác. Xin hãy đặt vào vị trí của nhau đôi chút, xin hãy dành chút lòng thương cảm cho nhau, xin hãy đối xử với nhau cho thấy mình là con người văn minh tiến bộ. Nói thật ra thì lịch sử phát triển của loài người luôn luôn đi lên, hiện nay nhà nước ta đã công nhận hôn nhân đồng tính, nhưng ở một số vùng, một số nơi vẫn coi đồng tính như một bệnh. Họ đủ lời mắng nhiếc, sỉ vã đến mức đưa con người ta vào đường cùng. Điều đó là đi ngược lại với lịch sử phát triển của loài người, là sự vô nhân đạo, là bản chất vô nhân tính, là trái ngược với truyền thống nhân ái của dân tộc Việt Nam. Tôi mong những bạn bè đọc đến đây thì sẽ phần nào cảm thông và chia sẻ với những mảnh đời còn khổ thân ở ngoài xã hội. Vốn dĩ đều là một kiếp người, sau này cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn mà thôi … Đều là duyên số, hữu duyên thì gặp nhau, vô duyên thì có gặp cũng không trùng phùng. Nếu là duyên thì cho dù có hay không gì cũng không còn là điều quan trọng, chỉ cần đọc đến dòng chữ này thì bạn trong mắt tôi đã là một con người văn minh tiến bộ. Tôi hy vọng sẽ có những thay đổi tích cực trong suy nghĩ của bạn … Và bây giờ hãy tiếp tục đi nốt phần còn lại của câu chuyện. ***
Một buổi sáng lại bắt đầu trên mảnh đất này, từng nhịp chuyển động của thời gian khiến cả thành phố tràn ngập trong ánh ban mai và rừng người tấp nập. Từng tia nắng xuyên qua ô cửa kính, rọi thẳng lên mặt của Luân khiến cậu cũng khó lòng mà ngủ yên. Vì thế mà cậu đành bật người dậy rồi thờ thẫn đi vào tolet.
Sau vài phút trong tolet, cậu bước xuống nhà dưới nhưng không thấy ai. Đi loanh quanh vài vòng mới tìm thấy một mẫu giấy nhỏ được đặt trên bàn: “ Anh với Tuấn đi đến chỗ làm, em ở nhà ngoan. Chiều anh sẽ về ! Trưa có đói thì tự vào bếp nấu ăn đi nha !” Một vài câu chữ ngắn gọn nhưng đối với cậu là một lời dặn dò khá yêu thương. Luân dạo bước ra ngoài cái sân thật rộng, bên sân có những chậu cây cảnh được cắt tỉa thành những hình con vật uốn lượn trông thật đẹp mắt. Còn có cả một hồ nuôi cá, trong đó là những chú cá vàng đang bơi lội một cách tự do, thoải mái. Bên tường là những dây thường xuân đang leo cao, lá xanh mươn mướt khiến người ta cảm thấy mát mẻ vô cùng. Căn nhà vốn không to lớn lắm những cũng đủ biết gia chủ là người rất khá giả , căn nhà này cũng rất tinh khiết, phối giữa màu xanh của cây, màu trắng của sơn tường dường như đưa người ta vào nơi bình yên đến ấm áp đến lạ thường. Luân dạo bước đến chiếc xích đu trắng như chiếc xích đu trong cổ tích, cậu lặng lẽ ngồi đó đón vài cơn gió mùa hạ. Đẩy nó đưa qua đưa lại theo từng nhịp, chiếc xích đu nhẹ nhàng đưa đẩy như nhịp tim của một con người vẫn đang thổn thức. Anh chàng xuất hiện trong giấc mơ vẫn là người cậu muốn biết nhất, vốn dĩ cậu có chút tình cảm dành cho anh ta dù biết đó là ảo giác. Tuy nhiên, đời là nơi chứa chan nhiều điều bất ngờ, lỡ đâu nhân duyên đưa đẩy cậu đến với anh thì sao ? Mà duyên có hay không thì thời gian sẽ đáp trả, chỉ là người có đợi hay không mà thôi … Cái duyên giữa người và người nó kì lạ làm sao. Nhờ duyên mà con người gặp nhau, dành tình cảm cho nhau, rồi xa xa hơn là yêu nhau, nhưng duyên chưa bao giờ đảm bảo rằng họ có đi đến cuối con đường với chính bản thân mình hay không ? Điều đó là tùy thuộc vào bản thân. Có người đã từng nói: “Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng; Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi; Ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúc; Ở sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang đường. Buông tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống khổ; Buông tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ; Yêu say đắm một người không yêu ngươi, lại càng thống khổ. Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách; Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô pháp hiểu ý. Lấy việc không cần quá để ý, lại càng không nhu đi cưỡng cầu.Khiến cho hết thảy tùy duyên đi. . . . . .”
Rào ! Rào ! Rào ! … cơn mưa mùa hạ bất chợt kéo đến. Luân vội vã nhanh chân vào trong nhà, cậu chỉ đứng ngoài hiên, ngắm nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách. Từng hạt trong veo như thủy tinh, mư to, mưa nhỏ thi nhau rớt xuống trần thế, mưa vội vã kéo đến rồi cũng sẽ vội qua mau, như sự vội vã của con người. Con người trong cuộc sống đã quá vội vã, vội với thiên nhiên, vội với tình nghĩa và cả chính bản thân mình. Có người vội đến, vội đi, vội vã rời; vội vàng xum họp, vội chia xa. Cũng có người vội cười, vội khóc, vội buông rơi; vội thương, vội gét nhìn nhau lạ hay là vội vã tìm nhau, vội vã rời. Cứ thế nghìn thu rồi vẫn vội; mặt mũi ngày xưa không nhớ ra. Lại có kẻ làm chuyện vô thưởng vô phạt cũng khá vội vàng, “ đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội; vội tỉnh, vội mê, vội gật gà …
Cơn mưa kéo dài đằng đẵng, từng hạt nhẹ dần nhỏ dần như muốn dứt hẳn, tuy nhiên vẫn đang còn lưu luyến một chút gì đó. Luân không nhìn chúng nữa, cậu đi vào nhà bếp để tìm vài thứ gì đó bỏ bụng, bây giờ đã 11h hơn. Bếp lửa bật lên, vài lát thịt, vài cọng rau được cho vào nồi nước. Trong đầu cuậ chạy ra một loạt hình ảnh, hiện ra là hình ảnh cậu với chàng trai trẻ thường xuất hiện trong giấc mơ, hai người đang ở trong một căn bếp, hình như đang nấu ăn. Hính ảnh đó vội biến mất, cơn đau đầu như ngàn kim đâm thấu. Luân ngồi xuống ghế nghỉ mệt, cậu dần cho mì ra bát, rồi đứng dậy tắt bếp để chuẩn bị ăn.
Ngoài trời mưa đã dứt hẳn, để lại một bầu trời trong xanh như ngọc ngà, như mới được tắm gội sạch sẽ. Từng dòng người hối hả lại trở về như quy luật cũ, tiếng xe cộ inh ỏi lại vang lên khắp nẻo đường.
Ăn xong thì Luân bước lên phòng, cậu nằm dài ra phòng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
43 chương
7 chương
55 chương
86 chương
5 chương