Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 33 : Ác mộng …
Bây giờ là đã là 5h chiều, trời vẫn còn gay gắt những tia nắng hạ. Bầu trời với những đám mây nhuộm màu vàng úa, những đám mây dường như ngừng trôi đẹp đến kì lạ. Chúng lại giống những con bọ bị một con nhện khổng lồ giăng tơ ghì chặc lại. Ánh vàng đã nhuộm đi cả sắc mây lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, yêu thương vô cùng, như các cặp đôi vẫn thường đùa nhau:
“ Trên trời có đám mây xanh,
Ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng.
Ước gì anh lấy được nàng.
Anh đi mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rữa chân.”
Ca dao là thế, là những thứ gì gần gũi nhất, thân thuộc nhất, khiến người ta dễ nhớ, dễ thương, dễ in sâu trong lòng. Ca dao êm đềm với cặp lục bát vần địu, với sự phát triển của non sông đất nước. Ôi ! Tiếng Việt ! Giàu và đẹp làm sao !
Luân nằm trên chiếc giường êm ái, thả hồn vào tỏng giấc mơ kì lạ, giấc mơ đã quá quen thuộc nhưng lại khiến cậu xao xuyến vô cùng. Dưới nhà phát ra từng tiếng động to nhỏ, khiến cậu giật mình tỉnh giấc. Luân bước xuống dưới nhà, thì ra là bạn bè của Lâm với Tuấn đang có tiệc rượu. Có lẽ như anh em lâu ngày không gặp, những cái bắt tay, những cái khoác vai nhau trở nên thấm thiết vô cùng. Tình bạn là mối duyên thừa trời cho. Tình bạn đơn giản là những cái cười đùa thời mười tám đôi mươi, là cái tri ân tri kỉ, nhẹ nhàng mà thanh thoát vô cùng.
Cậu không bận tâm mấy, chỉ vào phòng lấy đồ rồi nhẹ nhàng bước vòa phòng tắm. Tiếng róc rách của nước phát ra như theo một nhịp điệu, khiến người ta sảng khoái vô cùng.
Ngoài trời nắng đã dần tắt hẳn, chỉ để lại một khoảng đỏ trên nền trời dần như xám xịt. Gió khẽ thoáng qua nhè nhẹ mang theo hương hoa bay khắp nẻo đường. Bấy giờ phượn đỏ đã vào đội cuối, vài bông hoa lác đác đỏ rực trên tán lá xanh. Hàng phượng đứng sừng sững hiên ngang, là nhân chứng cho bao nhiêu kỉ niệm thời học trò, bao nhiêu chuyện tình dễ thương của thời áo trắng …
Tiếng nước róc rách đã tắt hẳn, Luân bước ra với đầu tóc ướt, khuôn mặt trắng hồng dễ thương, vài giọt nước lăn dài trên má cậu khiến cậu đẹp làm sao. Tiếng ồn ào cười nói vui vẻ ở dưới nhà vẫn chưa dứt, tuy nhiên trong lời nói của mỗi người đã có hơi men say. Cậu không quan tâm mấy, đành đi ra ngoài ban công để hóng gió. Phố thị đã lên đèn, ánh điện đã huy hoàng cả con phố, đằng xa xa có thể nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời, đèn điện lung linh. Gió thoảng nhẹ mang theo hơi lạnh, len lỏi từng ngóc ngách. Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, qua từng ngôi nhà. Gió tự do làm điều mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có thể dữ dội vô cớ. Có người yêu thương gió, cũng có người sợ gió, bởi vì họ sợ gió quá xa cách, cũng sợ quá gần gũi với gió. Gió là kẻ lang thang tội nghiệp. Gió cũng cô đơn như những mảnh đời bất hạnh. Tia nắng là của mặt trời. Ánh trăng là của mặt trăng. Những áng mây là của cả bầu trời rộng lớn. Còn lá cây, tuy lá theo gió đi đến những phương trời xa, nhưng lá đã là của cây xanh rồi. Gió cũng là sự tự do không ràng buộc, chưa một lần yên nghỉ, bởi dừng lại đồng nghĩa với không tồn tại. Trong hành trình đi khắp nước non muôn dặm tình, gió đã ghé qua bao nhiêu vùng miền kì lạ, ghé thăm bao nhiêu con người thân thương. Có thể sẽ trở lại, nhưng nào ai biết được là bao lâu, là bao giờ. Có khi sẽ mang đến một cơn mưa rào bất chợt. Và còn lại sau cơn gió là một cơn mưa … Vỡ òa. Dài dẳng … Mưa mãi mãi đến sau gió, mệt mỏi, tan ra …
Luân đứng ngoài ban công ngắm ngía một lúc rồi bước xuống nhà. Cậu lặng lẽ đi vào bếp để tìm gì đó bỏ bụng. Ngồi dưới nhà bếp mà tiếng cười đùa vẫn vang thật to, thật rõ. Cậu ăn xong thì đang định bước lên phòng, bỗng dưng có tiếng nói:
- Đó là em cậu à, Lâm ?
- Ừm phải, là em tớ. – anh cười cười rồi nhìn cậu. – Luân, lại đây anh bảo.
- Vâng ạ. – cậu bước lại gần, cúi đầu chào mọi người.
- Hà hà, em cậu đẹp trai quá nhỉ ? Nào uống với bọn anh vài ly đi. – một anh nói.
- Em không biết uống. – cậu nói.
- Không sao, không biết uống thì một ly thôi. – anh chàng lại ép cậu.
- …. – cậu nhìn Lâm, anh cười tỏ vẻ đồng ý. Cậu lặng lẽ đón ly rượu, đắng đắng, cay cay, lại có vị chát, cậu liền xin phép rồi chạy vụt lên phòng.
Lúc giờ, đầu của Luân quay vòng vòng. Không biết trời trăng mây gió gì nữa, cậu nằm dài ra giường, khuôn mặt đỏ ửng rồi cũng dần đi vào giấc ngủ. Có kẽ men rượu hơi cao …
Với một số người, họ không thích trà, không thích café, cũng không thích bia nhưng lại thích rượu. Đừng ồn ào, hãy uống thật chậm rãi. Rượu là thứ si mê con người, là thứ để say nhưng hãy say thật ngọt ngào. Tình là thứ để “ điên” nhưng hãy “ điên” thật êm ái. Có những người say tình rồi lại say rượu, tình tan vỡ cũng tìm đến rượu, vì “ nhất túy giải thiên sầu”. Ra là, rượu không say mà là người tự say, có kẻ nói mình say nhưng khi say lại rất tỉnh táo. Say gì cũng không khỏi say men tình, rượu thì một ngày hai ngày, nhưng say tình thì mãi mãi say đến một kiếp người lận đận:
“ Say men rượu, tuy say mà ngọt.
Say men tình, tuy ngọt mà cay.
Rượu giết ta say, ngày mai ta tỉnh.
Tình giết ta rồi, bất tỉnh thiên thu.”
Luân nằm dài trên giường, nửa mê nửa tỉnh. Bất chợt của phòng mở ra, hình như là có người, cậu vội bật người dậy, lắc lắc đầu:
- Anh Tuấn hả ?
- …. Hức … hức …. – Tuấn không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt ám muội.
- Anh Tuấn, có sao không vậy ? – mặt cậu hoảng hốt.
- …. – không nói không rằng. Tuấn vội lao vào người cậu, đè cậu xuống giường, lột phăng chiếc áo khiến nó rách ra cả. Luân hoảng hốt, tiếng la thất thanh vang vọng đến tai của Lâm, anh cũng vội chạy lên phòng cậu. Về phía Luân vẫn chưa biết làm sao, cậu như cảm nhận được một ngọn lửa dục vọng phát ra khiến người ta khiếp sợ. Tuấn như con thú dữ, mắt đã hiện lên vài đường gân đỏ, ngọn lửa dục vọng vẫn đang lăm le hơn bao giờ hết. Bỗng nhiên “ rầm !”. Tuấn bị Lâm đánh ngã nhào ra thềm nhà, vẻ mặt anh giận dữ, nhìn chằm chằm vào người đang nằm dưới đất:
- Tuấn ! Cậu làm gì vậy ! Cậu … cậu …
- …. – một sự thức tỉnh kịp thời, Tuấn như tỉnh lại sau cơn mê mụi, anh ngồi dậy, miệng chỉ lắp bắp vài từ, rồi nói thành câu:
- Tớ … tớ … tớ xin lỗi. Tớ không biết gì cả.
- Cậu … cậu … thôi, cậu về phòng đi. – Tuấn lặng lẽ đi về phòng, chỉ vì một phút nông nỗi, vì dục vọng mà không kiềm chế bản thân. Thật là đáng trách …
Lâm quay sang đứa em của mình. Cậu chỉ ngồi thu mình vào một góc, vẻ mặt buồn buồn như đang khóc. Một loạt hình ảnh xuất hiện, cũng cảnh tượng đó, cũng đôi mắt ám muội đó, khiến cậu sợ hãi vô cùng. Luân khóc òa, vẻ mặt bi thương. Lâm vội chạy đến, ôm cậu vào lòng, xoa xoa đầu, miệng nói không ngớt:
- Không sao … Không sao rồi … Có anh đây, sẽ không sao đâu mà.
- Hức … hức …em … sợ. – tiếng khóc nức nở vẫn không nguôi.
- Không sao đâu … Đừng khóc mà … híc … híc …. – anh cũng sùi sụt theo.
Cậu thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không hay biết. Lâm lặng lẽ nhấc cậu lên giường, kéo chăn lại cho cậu. Quả thực, gia đình là nơi nuôi dưỡng con người, gia đình khiến người ta cười, khiến người ta khóc, cũng khiến họ làm tất cả chỉ vì hai tiếng “ GIA ĐÌNH”. Lâm bước ra ngoài, đóng cửa một cách nhẹ nhàng …
Trái tim của con người quả là rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn trong một bàn tay. Tuy nhiên dục vọng của con người mới là to lớn, nó như một hố sâu hun hút, đen thẳm. Cũng như con rắn muốn nuốt chửng con voi. Có một câu chuyện kể rằng: một vị hành giả đến gặp một thiền sư. Vị hành giả này mới hỏi thiền sư rằng:
- Thưa thầy, dục vọng của con người là gì vậy ạ ?
Vị thiền sư đưa mắt nhìn thoáng qua hành giả, rồi không trả lời, chỉ nói:
- Ngươi hãy đi về đi, trưa mai hãy đến gặp ta và nhớ kĩ đừng ăn uống gì cả.
Mặc dù không hiểu ý vị thiền sư nhưng người này vẫn làm theo lời dặn. Đền trưa hôm sau, người đó lại đến gặp lão hòa thượng. Lão hòa thượng hỏi:
- Bây giờ có phải là ngươi đang đói khát đến khó chịu nổi đúng không ?
- Đúng như vậy ạ, bây giờ con có thể ăn hết một con bò và uống cạn cả một hồ nước. – vị hành giả vội vàng trả lời.
- Ngươi theo ta ! – vị hòa thượng nói rồi bước đi, hành giả cũng theo lão. Hai người đi một đoạn đường rất dài, mãi hơn một tiếng mới đến một khu rừng, lúc giờ hòa thượng mới đưa cho vị hành giả một cái túi rồi nói:
- Bây giờ, ngươi có thể thỏa thích hái những trái cây chín mọng ở khu rừng này. Tuy nhiên hãy đem về chùa rồi mới được hưởng thụ đấy. – lão hòa thượng dứt lời liền quay gót trở về chùa.
Đến thời điểm mặt trời đã ngã đằng tây, vị hành giả trên vai tràn đầy túi hoa quả, đi tập tễnh, mồ hôi đầm đìa bước đến trước mặt thiền sư. Thấy vậy, lão liền nói:
- Bây giờ ngươi có thể hưởng thụ chúng !
Vị hành giả như không chờ đợi được nữa, liền lấy hai quả táo chín mọng, ăn một cách ngon lành. Một chặp sau đã hết hai quả táo. Vị hành giả đưa tay khẽ vuốt vào bụng như đã ăn no rồi quay sang nhìn lão hòa thượng.
Vị hòa thượng hỏi:
- Bây giờ ngươi còn đói khát nữa không ?
- Không ạ ! Bây giờ con không thể ăn thêm gì nữa rồi ! – vị hành giả trả lời.
Lão hòa thượng lại chỉ tay vào túi hoa quả đầy kia rồi hỏi:
- Vậy còn bao nhiêu quả ngon mà ngươi khổ sở hái xuống, rồi ngươi vất vả đem về đây không để ngươi thưởng thức thì có tác dụng gì đây.
Bấy giờ, hành giả mới thấu hiểu và giác ngộ.
Dục vọng, vốn là do sự ham muốn của bản thân mình. Là do thay đổi tâm tính hay từ vui sang buồn, hờn sang ghen hoặc là trái ngược lại. Cũng đơn giản là hỉ nộ ái ố, hoặc là yêu hận tình thù mà sinh ra. Thật là thống khổ, bởi vậy mới nói: “ đời là bể khổ …”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
43 chương
7 chương
55 chương
86 chương
5 chương