Hạnh phúc cuối trời xa

Chương 31 : Sài gòn đẹp lắm !!!

Gần đến giờ xe chạy, Lâm và Luân đã ở bến xe, tất cả những hành lí và vật dụng cần thiết đều được anh chuẩn bị tươm tất. Xe đến. Anh và cậu tìm một chỗ ngồi vừa ý. Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, nơi có những ánh nắng chiếu vào, nơi có thể quan sát được cảnh vật bên ngoài. Còn anh chỉ ngồi cạnh cậu, không quan tâm gì cả, chỉ ngồi đó mò mẫn trên từng trang sách. Xe bắt đầu lăn bánh, chạy êm êm trên con đường nhựa, những hàng cây đang dần lùi về phía sau để lại một nỗi niềm hối tiếc vô tận. “ Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.” Một nỗi buồn của kẻ xa xứ, ở trên mảnh đất vàng này 2 năm thì cũng chứa chan bao kỉ niệm, cũng đã qua bao mùa mưa nắng để lại một dấu in sâu khó tả. Từng dòng người qua lại, từng hàng cây trôi đi, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt Luân, một vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Cậu bất chợt quay qua bên Lâm: - Anh Lâm ơi, lên Sài Gòn rồi mình ở đâu ? - Anh có bạn ở Sài Gòn, anh nhờ nó thu xếp nơi ở rồi. - Ò … Sài Gòn có đẹp không anh, có giống ở mình không ? - Ừm … Sài Gòn đẹp lắm ! Nơi đó mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông là con rồng Châu Á. Sài Gòn rất đẹp và đẹp lắm. Nhạc sĩ Y Vân có viết về nét đẹp và sự duyên dáng của Sài Gòn : “ Dừng chân trên bến khi chiều nắng chưa phai, từ xa thấp thoáng muôn tà áo tung bay; Nếp sống vui tươi nối chân nhau đến nơi này; Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi ! Sài Gòn ơi !” Không chỉ vậy, Sài Gòn còn nhộn nhịp mà dễ thương, để lại dấu ấn trong lòng người, Văn Phụng đã mời mọi người “ Ghé bến Sài Gòn” một cách nên thơ, pha chút trữ tình, vui nhộn: “ Ngựa xe như nước rộn ràng; Ngập muôn sức sống tìm tàng; Đèn đêm tung ánh sáng như hào quang; Lòng vui chân bước dật dờ; Đường đi quanh khúc Bàn Cờ; Cùng nhau vui sống ấm say tình thơ …” - Woa … vậy Sài Gòn chắc đẹp lắm. - Ừm … - Nhưng sẽ không đẹp bằng Đồng Nai đâu ! - Vì sao vậy ? – anh ngơ người khó hiểu. - Vì … Đồng Nai không sánh là hòn ngọc Viễn Đông, không sánh là con rồng của Châu Á. Nhưng nơi đó có ngôi nhà của chúng ta, có hàng hoa giấy tím rộ, có mùa mưa đáng nhớ. Có cả kỉ niệm của anh em mình …. – cậu cười xòa nhưng khuôn mặt hiện lên nét buồn buồn. - Ngoan, đừng buồn. – anh xoa xoa đầu cậu. - …. – cậu im lặng rồi quay ra khung cửa kính nhìn trời, nhìn đất, nhìn vạn vật chung quanh. Thật ra anh cũng buồn không kém gì cậu, đôi lúc nước mắt cứ muốn rơi xuống như phải kiềm chế lại. Là con người đều có cảm xúc, huống hồ gì quê hương mình sinh ra và lớn lên bao nhiêu năm, bây giờ nói bỏ đi thì nỡ lòng bỏ đi dễ dàng hay sao ? Nơi ngày xưa có cha, có mẹ, có ngôi nhà xinh xinh, có hàng hoa giấy mọc trên hiên, có những cơn mưa rào mùa hạ, có ngọn gió đã tình khẽ rong chơi. Giờ đây nhớ lại, một kỉ niệm quê hương, một sự nhung nhớ vô bờ … Sống mũi Lâm hơi cay cay, mắt đã nhòe đi, anh chỉ biết nhắm mắt lại rồi mặc cho những thứ đó đi vào hoài niệm … một hoài niệm không bao giờ dám quên. Xe đã cập bến. Anh và cậu bước xuống, hít thở thật sâu để bớt mệt phần nào từ chuyến xe. Cậu dạo mắt xung quanh một vòng đường phố. Như lời anh kể, Sài Gòn đẹp lắm ! Sài Gòn đón chào cậu bằng ánh chiều ta nhẹ nhàng, bằng những ngọn gió lang thang, bằng những hàng cây xanh tươi ra lá trổ hoa. Người xe như nước, tấp nập, nhộn nhịp vui tươi, cả một khung cảnh Sài Gòn hiện lên một bức tranh về đời sống con người thật hấp dẫn. Tự dưng cậu có một cảm giác quen thuộc, một cảm giác thân thương đến kì lạ, như thể rằng cậu đã sinh ra và lớn lên tại đây … Như là một quê hương thực thụ. Lại một vòng dạo quanh Sài Gòn để đến chỗ người bạn của Lâm. Phố thị lúc này đã lên đèn, Sài Gòn lại thêm một vẻ đẹp vốn có của nó. Ánh điện lung linh, con người tấp nập, tiếng còi xe, tiếng người gọi nhau, lại cho ta thấy một không gian đang sống động, đang chuyển động từng giây từng phút. Vốn dĩ có những con người sống trên mảnh đất phồn vinh này chỉ vì cơm áo gạo tiền, chỉ vì đời sống mưu sinh nên họ không có thời gian để âm thầm, lặng lẽ ngắm nhìn sự đẹp mê hồn của đất Sài Gòn. Có đôi lúc, họ sống ở quê hương, chân lấm tay bùn, cùng bầu bạn với trăng nhưng đến nơi phồn vinh này, họ quen ánh điện cửa gương dần rồi vầng trăng cũng như người dưng qua đường. Có những người vốn dĩ quen với sự mát mẻ, sự dịu nhẹ của gió trời, nhưng vì mưu sinh thì đâu còn thời gian để quan tâm tới nó. Để rồi có những lúc con người tự vấn rằng: “ Thiên nhiên, quá khứ nghĩa tình vẫn còn đó, cớ sao con người lại vô tình ?” Chiếc taxi dừng lại trước một căn nhà khá khang trang. Căn nhà khoát lên mình một lớp sơn trắng tinh khôi, xung quanh căn nhà có những dây thường xuân đang nở hoa thật đẹp. Từ trong căn nhà, một anh thanh niên tầm khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, vóc người cao lớn, lịch lãm, mặt một chiếc áo sơ mi trắng trông rất bảnh trai. Vừa gặp Lâm, anh đã tay bắt mặt mừng, chào hỏi không ngớt. Ánh mắt của anh ta nhìn qua cậu, vừa cất tiếng vừa chào cậu: - Chào cậu, có lẽ cậu là em của Lâm. - Vâng ạ. Em tên Võ Minh Luân, em mười tám tuổi, hiện đang là sinh viên chuẩn bị đăng ký hồ sơ tại đây ạ. - Anh là Phạm Hồng Tuấn, bạn của anh Lâm, rất hân hạnh được biết em. - Vâng ạ. – Tuấn và cậu nói chuyện xã giao vài câu, qua loa đại khái là hỏi thăm. Khi anh ta cười có má lúm đồng tiền hiện lên trông thật thân thiện và dễ thương. Cậu cũng rất quý anh ta . Tuấn đưa Lâm và cậu đi ăn, rồi dạo vài vòng Sài Gòn. Trời Sài Gòn về đêm cũng tấp nập, cũng nhộn nhịp không kém lúc ban ngày. Khác với ban ngày, bây giờ những dòng người ăn mặc thật đẹp, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng càng tô thêm vẻ đẹp cho đường phố. Các dãy cao tầng được trang trí với ánh đèn và hoa, nổi bật trên nền trời tối sẫm, nhấp nhánh như những ngôi sao xa xôi. Cả không gian chuyển động một cách hối hả, một thành phố đang vươn mình đi lên. Luân cứ mãi mê ngắm nhìn khung cảnh qua cửa kính, một hồi lâu mới chú ý đến cuộc nói chuyện giữa Tuấn và Lâm. - Cậu dự định làm việc ở đâu chưa Lâm ? – Tuấn hỏi. - Hồi trước mình có làm đầu bếp tại một quán nhaayuj, nhưng lên đây rồi thì chưa tìm được việc làm. - Ừm … hay là vầy, cậu đến làm cho nhà hàng tớ nhé. Còn chỗ ở thì cậu ở với tớ cũng được. - Vậy được hả ? - Tất nhiên là được. - Cảm ơn. – anh cười xòa thân thiện. Chiếc xe lại trở về căn nhà của Tuấn, cậu cùng Lâm bước vào nhà. Vì trời đã khuya, hơi lạnh cũng đã lên cao nên mỗi người về mỗi phòng. Ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, khiến cả khung cảnh như một nơi cổ tích. Luân nằm dài xuống chiếc giường êm ấm, cả người cậu mỏi lừ đi. Hơi lạnh từ ngoài thoảng vào căn phòng, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ … Trong mơ cậu lại được trở về bên ngôi nhà xưa, lại đùa giỡn bên hàng hoa giấy đang độ mùa nở hoa. Rào … rào … rào … cơn mưa rào mùa hạ đến bất chợt, mặc kệ trời vẫn cứ mưa, cậu vẫn đứng đó, đưa tay hứng những giọt long lanh rơi, đưa mắt nhìn những cánh hoa giấy theo nước mà trôi đi mất … Tất cả chỉ là một giấc mơ … một giấc mơ đã bay theo những cánh hoa…