Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 12
*** Nhà Hoàng Vũ ***
Cậu nằm thờ thẫn ra giường, đầu óc cứ rối tung lên, hôm nay là một ngày khá là mệt mỏi rồi. Cậu cũng có vẻ buồn buồn khi thiếu một bóng hình ai đó, nhưng suy đi nghĩ lại thì cậu không cho phép bản thân ích kỉ được. Bởi vì đâu có mấy lần anh gặp ba mẹ đâu, cậu cũng đành như vậy thôi. Yêu thương ai đó thì bản thân phải sẵn sàng mở rộng tấm lòng, chấp nhận họ hay nói đúng hơn là yêu họ như yêu bản thân mình. Cậu cũng không suy nghĩ nữa, vội lấy đồ mà bước vào phòng tắm. Tiếng nước róc rách phát ra, cậu ngâm nga một ca khúc nào đó, chỉ nghe được âm hưởng của nó khá dịu nhẹ, khá bình yên đâu đó có một chút tâm trạng buồn khổ…
*** Nhà Gia Huy ***
Anh tắm xong thì bước xuống lầu, bà Mai đã dọn sẵn thức ăn ra bàn, ông Bảo cũng ngồi đó, chỉ đợi anh xuống. Anh cũng nhanh chóng ngồi vào bàn, lâu lắm rồi mới có cảm giác như thế, lâu lắm rồi mới có bữa ăn đoàn tụ của gia đình, không phải là lễ tết, cũng không dịp đặc biệt gì nhưng cũng đã đủ để anh vui.*** “ Vậy rồi, các bạn đọc đây, đã bao lâu rồi chưa ăn bữa cơm gia đình, đã bao lâu rồi chưa ngồi chung với nhau, trò chuyện với nhau, đã bao lâu rồi vậy ???” *** Ông Bảo và bà Mai hỏi anh nhiều việc lắm, nhưng tất cả đều là tình thương gia đình, là tình cảm của đấng sinh thành dành cho con. Tình thương ấy vô điều kiện, họ luôn mong con mình khỏe mạnh, dù là mai sau có ra sao đi chăng nữa, họ cũng mặc kệ, bởi vì họ chưa bao giờ nghĩ chăm con lúc này thì mai sau nó sẽ bao hiêu như thế nào? Bậc cha mẹ thật đáng kính. Có lẽ rằng họ là những thần tượng mà ta cần hâm mộ, là những người tài ba nhất, là người giỏi nhất trong cuộc đời chúng ta.*** Các bạn ở đây, đọc hay nghe câu chuyện này, có bao giờ thần tượng, hâm mộ chính ba mẹ mình hay chỉ là những diễn viên, những ngôi sao, ca sĩ… Quay lại câu chuyện tôi kể.*** Đến bây giờ anh mới nói cho họ nghe về cuộc tình giữa anh và cậu, họ hiểu tất, con mình sinh ra, họ hiểu hơn ai hết, dù có cấm cản hay sao thì anh cũng mãi yêu cậu. Họ cũng đành chấp thuận mà thôi … Tối hôm nay anh cười mãi, chắc hẳn là rất vui…
*** Sáng hôm sau ***
Tại nhà Vũ
Trời đã tờ mờ sáng, gió thổi hiu hiu lạnh cả xương tủy, cậu thức dậy sau một đếm cũng khá là ngon giấc. Cậu vươn vai, hít thật sâu rồi thở ra một cái, cười một nụ cười tỏa nắng để chào ngày mới, tốt hơn, may mắn hơn. Cậu làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi bước xuống nhà. Hôm nay cậu đi một mình, cậu cũng không qua đi cùng anh, chẳng biết là vì sao cả…. Là vì ngại ngùng, hay chỉ vì muốn anh được ở bên gia đình một cách thoải mái, cậu vẫn đạp xe đi đến trường, vừa đi vừa huýt sao trông như một chú chim nhỏ yêu đời biết bao… Hôm nay trời đẹp quá, đã mấy ngày trôi qua rồi, đến bây giờ mới thấy được mấy tia nắng nhạt hiếm hoi của ngày thu, trời quang mây hắn, chả biết mấy đám mây kia đã đi đâu về đâu, để lại một bầu trời trong xanh cao vút như thế, cũng chẳng biết rồi mai đây số phận hay đúng hơn là cuộc tình của hai người xảy ra bao nhiêu bất trắc, biết là về đâu ???
Cậu bước đến lớp, thấy anh đã đến từ sớm rồi, anh đang nhìn nhìn gì đó ngoài cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu như là đang suy nghĩ gì đó,cậu bước đến cạnh anh, anh ngoảnh đầu nhìn cậu cười cười:
- Em đến rồi à
- Ukm ukm, hôm qua anh vui không – cậu ngồi xuống ghế, quay đầu xuống bàn anh
- Vui ! Nói đúng ra thì đã lâu lắm rồi ….
- Ừm – cậu im lặng nhìn anh một hồi lâu, cũng phải, lâu lắm rồi mới cảm nhận được tình thương của gia đình, lâu lắm rồi anh mới được nhận cái sự ấm áp của đấng sinh thành, khóe miệng cậu khẽ mỉm cười, hạnh phúc thay cho anh. Bất chợt anh kéo cậu lại gần, hôn lên má cậu khẽ nói:
- Đêm qua nhớ em lắm
- Hừ, cái tên này … chỉ giỏi nói – mặt cậu hơi đỏ đỏ. Hai người vui đùa bên nhau nhưng nào hay đã lọt vào một đôi mắt sắc bén của người khác. Con Tâm thấy hết từ đầu, trong lòng nó như thiêu như đốt, nó nắm bàn tay lại khẽ rít lên: “ Rồi mày sẽ biết tay tao Vũ à, đợi đấy đi …”. Nó bực bội bỏ đi. Haizz … za, mới bảo khổ, yêu không thành rồi trở thành hận, vả lại yêu là tình cảm từ hai bên. Hà cớ chi phải làm khó người khác, phải phá hoạy, phải hận thù ghen gét đến vậy, hà cớ chi phải làm khổ người, khổ thân ta đến như thế….
Anh và cậu ngồi nói chuyện, đùa giỡn một chặp sau thì Lan Anh với Tùng cũng bước vòa, lớp học cũng đông lên. Nhỏ với thèn Tùng bước đến cạnh cậu:
- Chà chà, thân thiết quá xá – nhỏ húc nhẹ vào hông cậu
- Chớ sao mầy, ôm ấp đủ kiểu – thèn Tùng cũng thêm mắm dặm muối vào
- Hừ, hai tụi bây, tao đánh chết hết bây giờ
- Hahaha
…. Cả bốn người nói chuyện rôm rả, vui khuấy lên. Trống đánh vào giờ truy bài 15 phút cũng đã điểm lên. Tất cả yên vị lại chỗ ngồi, bỗng thầy Khánh bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy chào, anh ta chỉ vẫy tay xuống ý bảo cả lớp ngồi, vẫn khuôn mặt điềm đạm đó, như ngày đầu vậy, vẫn là chức danh “ lãnh tiên sinh” mà bọn nữ sinh đặc cho anh. Anh ta lấy ra một xấp giấy tờ gì đó rồi nói xuống cả lớp:
- Sắp đến là lễ chào mừng ngày quốc khánh, trường ta tổ chức văn nghệ, mỗi lớp sẽ có hai tiết mục, mấy em chọn người nào hay là nhóm nào?
Cả lớp rì rầm rì rầm, bàn tán xôn xao, nhỏ Lan Anh bỗng đứng dậy nói lên:
- Thưa thầy, em đề cử bạn Vũ ạ, bạn ấy biết chơi đàn tam thập lục đó thầy
- Wow … Vũ giỏi ta – bao nhiêu con mắt đổ xô về cậu, cậu hơi ngại ngại, liếc xéo nhỏ một cái, nhỏ chì cười cười rồi lơ đi.
- Vũ … được không em – anh ta nhìn cậu, đôi mắt vẫn tĩnh lặng, không lộ sắc thái gì cả… Quả thật là “ Lãnh tiên sinh”
- Dạ … dạ … dạ được ạ
- Ừm, vậy tốt, còn 1 tiết mục, cả lớp chọn đi
Cả lớp lại xôn xao, bàn tán, rốt cuộc cũng chọn được một tiết mục song ca. Anh thầy ghi ghi gì gì đó rồi đứng dậy chào cả lớp rồi bước đi, bóng thầy đã khuất hẳn trước của lớp. Cậu mới lôi nhỏ lại:
- Ai bảo mày tài lanh thế hả con kia
- Ơ … ơ, thì mày giỏi, tao tiến cử mày thôi - nhỏ cười cười nói
- Hừ … thêm một cái khổ
- Haha … vậy thì nhận khổ dài dài – Tùng xen vào.
- Hai tụi bây … thật là …. – cậu cậu về chỗ cũ, không giỡn với tụi nó nữa. Anh ngồi dưới lấy tay khều vào vai cậu, nói nhỏ nhỏ:
- Em biết chơi đàn đó à
- Ukm ukm, em biết
- Vợ anh giỏi vậy
- Xí, ai vợ anh cơ chứ? – mặt cậu hơi đỏ đỏ
- Rồi mai mốt cũng là vợ anh thôi
- Hừ, tên đáng gét này
- Haha, đỏ mặt lên rồi kìa
Cậu quay lên che đi khuôn mặt đỏ hồng của mình, nhỏ Anh nhắc đến đàn tam thập lục cậu mới nhớ, cũng khá lâu rồi cậu chưa đàn nó, quả thật cũng đã gần một năm rồi, một năm cậu bỏ quên niềm đam mê từ nhỏ, một năm cậu chưa ngân lên cung đàn nào cả. Quả thật, quá khứ nghĩa tình còn đó cớ sao con người lại vô tình ? …Một chút gì gợi lại thôi cũng đủ cho cậu nhớ đến cây đàn, nhớ đến cung âm ngân nga, cũng đủ khiến cậu muốn về nhà, mở tủ lấy nó ra để nhìn ngắm nó cho thỏa niềm vui sướng ….. Các tiết học trôi qua theo thời gian … thật nhanh quá. Cậu và anh dắt xe ra cổng, anh đèo cậu về nhà như thường lệ.
“ Gió đưa thoang thoảng thu về
Không gian trống trải bốn bề đìu hiu
Mùa này thương nhớ luyến lưu
Mùa này đôi lứa dập dìu bên nhau”
(Nam Huân)
Hai con người đang đi chung trên một con đường, cùng nhau nói chuyện. Họ thương nhau, yêu nhau thì đến với nhau, không có gì cản họ được, cho dù là thế gian có đổi thay, dòng đời có tấp nập ngược xuôi hay là chốn đô thị phồn hoa đi chăng nữa, đôi ta vẫn một lòng yêu nhau … Người ta vẫn thường bảo, tìm một người thật lòng yêu mình còn khó hơn cả mò kim đáy bể, nhưng đâu có như vậy, đâu cần phải đốt đuốc lên mà tìm đến chân trời góc bể, đâu cần đi đến phố thị xa hoa, cũng chẳng cần tiền bạc của cải chi nhiều, khi trái tim mách bảo ta, khi dây tơ hồng gắn chặt rồi thì tự dưng sẽ tìm đến nhau: “ Hữu duyên bất cần cầu, vô duyên bất tất cầu” ( có duyên thì không cần cầu, còn không có duyên thì có cầu cũng vô ích). Đơn giản hơn đó là: “ yêu nhau tam tứ núi cũng trèo, ngũ lục sông cũng lội, thất bát cửu thập đèo cũng qua”. Ái chà ! Ta tự hỏi thân ta rằng, trong cái nhân thế vô thường này, có mấy ai đợi ta ở phía trước, còn mấy ai thương ta tận đáy lòng… Còn có mấy ai giữ trọn hai chữ chân tình. Chân tình thì ta chỉ có một, nếu chia nhỏ ra thì đâu gọi là chân tình, vì thế ta chỉ tìm người xứng đáng mà trao cả lòng mình cho họ thôi … Ta không thể hứa hẹn với người là yêu nhau muôn đời vạn kiếp, ta cũng không dám chắc rằng kiếp sau, kiếp sau nữa ta sẽ giữ trọn chân tình. Chân tình thì hữu tình, nhưng chén canh Mạnh Bà lại vô tình, khiến ta quên đi tất cả, quên đi chính thân ta. Qua cầu Nại Hà, xuống đến hoàng tuyền rồi thì buông bỏ tất cả, buông bỏ cả thù hận, thong dong tự tại mà theo ý trời …. Nếu nói về tình yêu thì tôi có thể nói với bạn đọc cho đến sáng, tuổi đời tôi tuy mới có 15 nhưng tôi vẫn đủ hiểu tất cả mọi chuyện trên nhân thế này. Còn bây giờ hãy quay lại câu chuyện của tôi thôi ….
Xe dừng lại trước cổng, cậu nhảy vọt xuống xe có vẻ như rất vội. Anh từ từ dắt xe vào trong, rồi bước theo sau cậu lên phòng. Cậu bước nhanh hơn, đi đến một cái tủ nhỏ trong phòng. Cậu từ từ mở tủ ra, lấy cây đàn mà một năm qua mình đã quên khuấy đi mất… Cậu vội lấy nó ra, đặt lên giá đỡ, chiếc đàn này là đàn tranh cổ, là lúc cậu học lớp 6 bỗng thích học đàn này nên ba mẹ cậu mua tặng. Học được hai năm thì dần cậu cũng quên khuấy nó đi mất.
Anh bước đến bên cậu, bỗng nói:
- Đàn cho anh một khúc
- Thôi … ngại lắm
- Đàn cho anh nghe đi – anh ôm cậu thật chặt, gác cằm lên vai cậu.
- Um … um – cậu gật đầu nhẹ rồi ngồi xuống ghế, lau đi một ít bụi trên cây đàn, cậu lấy tay gãy lên một khúc. Tiếng đàn sao trong trẻo, sao nghe thắm đượm làm sao: “ Nghe càng đắm, ngắm càng say/ Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình” trích Truyện Kiều – Nguyễn Du. Anh chìm trong cái gọi là tình, chìm đắm trong tiếng đàn của cậu, một khúc mà nghe buồn sâu lắng, một khúc mà như tiếng nỉ non của núi sông đất trời. Anh say rồi, không say vì tàu xe, không say vì rượu chè, anh say tình: “ say men rượu thì ngày mai sẽ tỉnh …. Say men tình say mãi say lai rai”. Anh nhìn cậu say đắm, cậu ngừng lại cười cười nhìn anh:
- Anh làm gì nhìn em dữ vậy
- Ơ … không có gì – anh đến bên cậu, cúi đầu hôn cậu một cái thật sâu, thật nồng nàn, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu, một nụ hôn dài, cũng chẳng hiểu là vì cái gì mà anh làm như vậy. Anh buông cậu ra, mặt cậu đã đỏ lên hết:
- Anh … anh … đáng gét
- Vợ anh giỏi thật – anh cười cười, cậu cũng cười cười bất giác nhìn nhau rồi ngoảnh mặt ửng hồng.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
95 chương
105 chương
38 chương