Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 13
Ngày qua tháng lại, vậy mà cũng đã tới hôm diễn văn nghệ chào mừng quốc khánh 2/9 rồi. Hôm nay Sài Gòn chìm ngập trong biển cờ, cờ đỏ, sao vàng tung bay phấp phới, chào đón ngày vui của đất nước. Từ cái hôm chọn tiết mục cậu đã luyện đàn trở lại, cũng một năm rồi cậu quên đi, nhưng qua luyện tập mấy hôm đã thành thạo hết các bài học đàn. Tiết mục của cậu được sắp xếp là tiết mục cuối cùng, cũng khổ thật, tiết mục cuối thì đâu còn mấy ai xem đâu chứ …
Cậu đến trường lúc 5h chiều để chuẩn bị, mới có 5h mà học sinh đi đông ghê, chắc đến cổ vũ sớm đây. Cậu ngồi ở hậu trường, lay hoay với cây đàn của mình, mấy đứa cùng lớp cứ vây quanh cậu mãi, làm như là hotteen vậy… kể cũng lạ, không biết giờ này anh ở đâu mà cậu ngóng trông hoài không thấy. Người ta nói đúng mà: “ nhớ gì hơn nhớ người yêu/ Như đứng đống lửa, như ngồi đống than” … Mới có xa một ngày mà cứ thấy như lâu lắm rồi. Mấy đứa kia cũng dần tản ra mà chuẩn bị cho đêm diễn tối nay, chợt anh chạy từ xa đến, cậu mới thấy liền hỏi:
- Anh đến trễ vậy ? Em đến từ lâu rồi á !
- Anh xin lỗi, anh có việc tí – anh cười cười, trán lấm tấm mồ hôi…
- Có việc, hay đi với em nào? Hả ?
- Em ghen à
- Xí, không thèm
- À … à … em đang ghen
- Ai ghen chứ … cái tên này – cậu hơi đỏ đỏ mặt, con người mà, ai mà không ghen, tình yêu là phải có giận có hờn, có ghen tuông. Đôi lúc người ta giận hờn vu vơ, hay giả vờ nhõng nhẻo để có được sự yêu thương, chìu chuộng, nâng niu từ đối phương. Có yêu mới khổ vì yêu, tình yêu đắng cay ngọt bùi đều có tất, vui sướng, cười nói, hạnh phúc nhưng cũng kèm theo là nước mắt, đau buồn, giận hờn. Những người có đôi, có cặp thì phải biết trân trọng, phải biết yêu thương để khỏi phải ân hận, xót xa. Có không giữ thì mất có tìm cũng vô ích mà thôi ….
- …. – anh không nói gì cả, chỉ lấy tay véo má cậu một cái. Anh kéo cậu lại gần, nói nhỏ gì đó:
- Đồ ngốc à, anh yêu mình em thôi
- Ai biết được – cậu thích giận hờn vu vơ, thích nhõng nhẽo đây mà.
- Không tin là anh hôn em trước mặt mọi người đấy.
- Á …á thôi thôi, em tin rồi, chỗ đông người em cấm anh làm vậy
- Ừm, vậy thì tốt
Hai người cười cười nói nói vui vẻ, anh hỏi nhiều thứ, cậu cũng trả lời thật … dường như quá đỗi hạnh phúc, dường như là vị ngọt của tình yêu khiến cả hai đắm trong cái gọi là men tình, cùng cười, cùng nói không một vướn bận gì cả… Tôi biết các bạn đọc của tôi đều muốn có một tình yêu đẹp đẽ như là một câu truyện trong mơ, nhưng hãy nhớ rằng trong truyện có thể là xa nhau vài năm rồi sau bao nhiêu thăng trầm biến cố cũng trở về bên nhau, nhưng đây là đời thực, đừng nghĩ rằng ta vứt bỏ thứ quan trọng lần này thì sau này ta sẽ tìm lại được. Yêu thương khi còn có thể, trân trọng cái gọi là tình yêu đi các bạn à. Đôi lúc, tình yêu của lứa tuổi học trò chỉ là rung động nhất thời, chỉ đơn thuần là thích, lúc đó ta còn ngây ngô quá, nhưng rồi lớn hơn ta mới hiểu ra rằng lúc đó là lúc ta còn nhỏ, là lúc ngây thơ, hồn nhiên. Cũng đôi khi cái thích, cái rung động đó là tình yêu đích thực, nó đẹp vô cùng. Nó thắm màu đỏ của phượng hè, nó chứa hoa nắng của tuổi học trò, chứa đựng luôn cả vài giọt lệ buồn vẫn còn vấn vương trên trang giấy nhỏ … không cần sợ nó sẽ vụt mất, chỉ sợ chính bạn không biết giữ lấy mà thôi.
Bây giờ là 6h 50 tối, buổi văn nghệ cũng sắp bắt đầu rồi. Nhưng đối với cậu nó vẫn còn sớm chán, tiết mục của cậu là ở cuối cùng, vậy cũng tốt, sẽ ít áp lực tâm lí hơn.
Mới đó thôi mà khán đài đã đông ngịt người, khó khăn lắm cậu và anh mới chen qua khỏi đám đông đó. Cậu bước vào phòng thay đồ còn anh thì đứng bên ngoài đợi. Khán đài là những tiếng hò hét, tiếng vỗ tay, tiếng nói chuyện, trộn lẫn vào nhau nghe thật nhức óc, họ đang cổ vũ cho tiết mục mở đầu ấy mà. Lúc nào cũng vậy, tiết mục mở đầu thì sôi động, còn phần kết sẽ êm ả, nhẹ nhàng hơn nhiều, khiến người ta có một đêm văn nghệ đáng nhớ.
Anh đăm chiêu nhìn về xa xa, nơi có vài ánh đèn mờ ảo khiến anh suy nghĩ về cái gì đó, suy nghĩ mông luân. Cũng chẳng hiểu là vì sao anh yêu cậu, phải chăng là sợi tơ hồng gắn chặt họ với nhau, phải chăng là do duyên số. Cũng chẳng biết chân tình là gì mà đòi sánh với thiên trường địa cửu, con người là gì mà đòi cùng nhau đi hết muôn dặm non sông … Có vẻ như anh sẵn lòng đổi tất cả thứ gì mình có, kể cả tính mạng, chỉ mong đổi lấy cơ hội yêu người, cùng người đi khắp non sông, hưởng thụ cuộc sống an nhàn hạnh phúc và bình lặng. Chỉ cần cậu đợi, thì anh nhất định sẽ đi cùng cậu cho đến nơi cùng trời cuối đất, cho đến chân trời góc bể để đuổi theo cái gọi là hạnh phúc cuối trời xa. Có cậu thì trái tim anh cũng như có nơi để trở về …
Sau một hồi ở trong phòng thay đồ, cậu bước ra với trang phục áo dài dành cho nam, áo dài màu đỏ có những đường viền vàng ánh kim, trông thật rạng ngời. Con người, tuổi trẻ đầy sức sống cứ như ánh bình minh trên biển khơi, trang hoàng lộng lẫy có pha thêm một chút gì đó gọi là yểu điệu. Anh đứng nhìn cậu mãi, cậu cúi mặt xuống né tránh cái nhìn của anh:
- Anh nhìn hoài vậy
- Ơ … ơ … không có gì, em đẹp quá !!! – anh thỏ thẻ với cậu
- …. – cậu không nói gì cả, chỉ cười nhẹ, nụ cười tựa như nụ hồng mới nở. Thật sự rằng yêu ai đó thì trong mắt bản thân ta, họ là người đẹp nhất. Ta cảm thấy họ đẹp đến từng chi tiết, lời nói, hành động, vóc dáng. Bất kể ai nói gì nữa, bất kể ai khen chê hay gen gét thì người mình yêu vẫn là số 1 trong lòng, họ chiếm vị trí quan trọng quá !
Chà chà, mới đây mà đã gần kết thúc buổi diễn văn nghệ rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Cậu nhìn qua anh, như hiểu ý anh khẽ nói:
- Nhanh thật !!!
- Sắp tới lượt em rồi. – cậu ngồi xuống ghế đá.
- Cố lên nhé vợ của anh
- Biết rồi, tên ngốc ạ
Anh không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống ghế đá cùng cậu. Hôm nay trời dịu nhẹ, lá vàng rơi lát đát, gợi cho con người cái gì đó buồn buồn, không biết là vì sao buồn hay chỉ đơn giản là tâm trạng cũng gắn với cảnh vật. Anh nhìn về phía sân khấu, nhưng tâm hồn lại khác, lại nghĩ về cái gì đó. Anh nghĩ về cậu, nghĩ về cuộc tình của hai người. Quả thật thời gian cứ như một dòng sông, không nhanh quá, cũng không chậm quá. Vạn vật trong cõi đất trời này thiên biến vạn hóa, có cái biến thành to lớn, cũng có cái thành tro bụi cứ theo gió mà bay đi … mãi không trở lại. Anh suy nghĩ rồi tự nói với mình phải làm sao để mãi cho hạnh phúc đong đầy, để tình yêu của hai người có thể sánh với thiên trường địa cửu. Hai người cứ ngồi đó, im lặng không nói lời nào, cả hai chỉ nghe ngoài tai là tiếng hò reo của khán giả, nhưng lại có thể cảm nhận được nhịp đập từ con tim của đối phương, có thể cảm nhận được dây tơ hồng gắn kết họ với nhau. Bất chợt có tiếng nói micro từ phía loa sân khấu:
- Sau đây là tiết mục cuối cùng của buổi văn nghệ hôm nay, được thể hiện bởi Trần Hoàng Vũ lớp 10A1.
Đèn sân khấu tối lại, cậu vội bước lên sân khấu, có vài người bê giá đỡ cùng với đàn lên cho cậu, chuẩn bị đâu vào đó hết. Bây giờ mới thấy phía dưới vẫn đông thật, tâm trạng mới hồi hộp, mới khó tả làm sao. Cậu hít thật sâu, đưa mắt về phía anh, anh vẫy tay ra hiệu bảo cậu cố lên. Cậu chỉ mỉm cười, đèn đã bật lên, chỉ một vòm sáng xung quanh cậu, còn lại là màu đen của bóng đêm. Tiếng hò reo từ lớp 10A1, tiếng cổ vũ từ khán giả lại khiến cậu run hơn, lo sợ hơn. Cậu đưa tay gãy một dây đàn. Tiếng đàn ngân nga khắp nơi, bỗng nhiên khán đài yên ắng lạ thường, như có phép lạ, tiếng đàn lấn áp tiếng cười nói xôn xao cứ như rằng: “ nhất điểu nhập lâm, bách điểu áp âm.” … Cung đàn cứ ngân mãi, bàn tay cậu gãy trên từng dây đàn, âm điệu vừa phải, pha chút buồn buồn, khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, tâm hồn nhẹ nhàng thanh tao… Cậu vẫn chăm chú trên từng dây đàn, bàn tay trông thật điêu luyện… Tiết mục kết thúc bằng một cung ngân dài, cậu cúi đầu chào mọi người. Tiếng hò reo la hét lại vang lên, tiết mục cuối cùng quá đỗi ấn tượng. Cậu cúi người chào khán giả rồi bước xuống, thở hơi ra một cái thật nhẹ nhõm. Anh cười cười chạy đến bên cậu cùng với lũ bạn. Bao nhiêu người vây quanh cậu, cậu chỉ cười cười không để ý từ đằng xa có một người khác đang nhìn cậu bằng đôi mắt say đắm, miệng nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân… Hắn ta là ai đây ???
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
95 chương
105 chương
38 chương