Cậu thức dậy sau một đêm ngon giấc, cậu quay sang anh thấy anh vẫn còn say giấc, cậu khẽ lấy mấy ngón tay cù lét anh, anh nghiêng người qua lại đến nỗi rớt khỏi giường nằm ra sàn nhà - Ayyyy … za đau quá, em ác zậy – mặt anh nhăn nhăn khiến cậu cũng không nhịn cười được - Em xin lỗi, cũng tại anh, ai bảo anh rớt xuống giường rồi la đau – cậu bảo toàn cái vô lí của mình - Em … em … anh mà đau chết là không ai lấy em làm vợ đâu - Xí … không lấy thì thôi, hứ - Hôm nay chủ nhật, em làm gì mà dậy sớm vậy – nói rồi anh lếch xác lên giường, vẫn nhắm mắt, hình như chuẩn bị ngủ tiếp… - Đừng ngủ nữa mà, dậy đi – cậu vừa nói vừa lay lay người anh - Để anh ngủ - anh lấy chăn trùm cả người lại - Dậy đi, đồ con nợn - Để anh ngủ - …. Anh không còn nghe tiếng nói nữa, hình như là cậu đã đi xuống dưới lầu rồi, anh nằm chợp mắt đến gần trưa. Sau một hồi ngủ nướng anh mới lờ đờ đi vào nhà vệ sinh. Anh làm vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống lầu, nhìn thấy nhà cửa trống trơn, cậu đi đâu mất rồi, chắc độ này vài bữa trộm vô khuân hết nhà anh đi luôn quá, trong lòng anh lúc này nổi lên một cảm giác gì đó, vừa sợ cậu giận anh mà bỏ đi, vừa suy nghĩ lung tung gì đó…. Anh ngồi suy tư trên sofa, trong đầu anh là một đống tơ vò. Có vẻ đang hối hận khi thấy cậu biến mất mọt cách bí ẩn. Một chặp sau thì cậu bước vào, vẻ mặt hớn hở . Thấy cậu vừa bước vào cổng, anh đã chạy ra ôm chầm lấy cậu, thì thào trong miệng - Em đi đâu, em đi đâu mà bỏ anh, em có biết anh lo lắm không - Ơ … ơ … anh buông em ra, kì chết được – cậu hơi ngạc nhiên trước hành động kì quái của anh - Em đã đi đâu hả - anh từ từ buông cậu ra, tay vẫn nắm lấy hai vai của cậu… - Em đi dạo phố, mua đồ ăn sáng, sẵn tiện về nhà tí , anh làm gì dữ vậy - Anh … anh … anh lo cho em thôi - Chứ ai biểu ngủ cho lắm vào - Lần sau anh cấm nghen chưa, không được ra ngoài khi anh chưa cho phép - Biết rồi ạ !!! Tên ngốc này …. – cậu lắc đầu vài cái, anh cũng cười cười, trong lòng cậu vui khôn xiết. Con người mà, ai cũng vậy, khi được một sự quan tâm, hay sự yêu thương nào đó thì trong lòng họ cảm thấy ấm áp, vui hẳn lạ thường, cậu và anh đi vào nhà rồi cùng nhau ăn sáng. Hai người cùng nhau ăn sáng vui vẻ, cậu cứ cười mãi, anh thì cứ đắm chìm trong cái nụ cười hồn nhiên và thơ ngây ấy, anh cũng mỉm cười theo cậu, có đôi lúc hai người không nói không rằng, bất giác nhìn nhau, hai đôi mắt đối diện nhau khiến cả hai đều đỏ mặt mà không nói nên lời…. Nhiệm vụ của cậu vẫn như thường ngày, đó là rửa bát, thu dọn nhà bếp, cái này đã quá quen với cậu. Bởi vì, anh luôn ăn hiếp cậu, anh chẳng rửa bát hôm nào cả …. - Hôm nay em muốn đi đâu chơi – anh ngồi trên sofa từ phòng khách nói vọng xuống - Em không biết nữa – cậu vẫn đang lau dọn bếp - Chứ em định ở nhà à - Hông, qua nhà con Anh chơi, sắn tiện mượn bài vở về chép luôn, hôm qua nghỉ học rồi - Chăm quá ta - Hừ … tại anh mới nghỉ học á - Tại em thương anh thôi … haha … - Còn nói nữa sao …. Cái tên khốn khiếp - Ha ha - Cười gì mà cười – cậu vừa bước lên phòng khách, ngồi bệch xuống sofa. Tay cậu lạnh đi vì nước. Cậu dần dần xích lại gần anh, đặt hai tay lên mặt anh. Anh không nói gì, chỉ cười cười kèm theo đó là tiếng “ hít hà”, có vẻ lạnh thật…. - Em dám sao – anh nằm đè lên người cậu lấy hai tay véo má cậu - Á… á… anh tha cho em - Hừ … tha em lần này. Nhưng ….. - Nhưng sao ….. - ….. – anh không nói gì cả, chỉ khẽ hôn lên má cậu một cái rõ kêu, mặt cậu ửng hồng trông thật dễ thương. Không kìm được anh hôn lên má cậu một cái nữa - cái tên đáng gét này – cậu bật người dậy, mặt vẫn chưa hết đỏ - Haha, đi thôi ….. - Đi đâu cơ - Đồ ngốc, đi qua nhà Lan Anh chơi rồi mượn vở chép bài, không phải lúc nãy em nói sao ? - À à, đúng rồi, em quên - Ngốc thật - Anh mới ngốc đấy … Tên đại ngốc ạ - Hừ, mau đi thôi Anh lấy xe cùng cậu qua nhà Lan Anh, hai người vừa đi vừa cười đùa. Trời hôm nay hơi xe lạnh, thu về rồi, những chiếc lá vàng rơi lác đác trên con đường. Chật, bởi vậy người ta mới nói mùa thu là mùa của sự dịu nhẹ nhưng cũng là mùa của sự nhớ nhung, là mùa của những con người mang một vẻ sầu vạn kiếp. Cậu khẽ lấy tay ôm anh từ đằng sau, chà trời hơi se lạnh như thế này, ôm một người mình thương, ở cạnh người mình yêu thì còn gì bằng. Hỡi thế gian, tình là chi mà khiến người ta vui buồn ghen gét, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết, nam bắc hai đàng mà biệt li, mưa dầm dải nắng hai ngả quan sang …Hỡi người ơi tình yêu là gì mà khiến đôi ta xa nhau vạn lí, mà khiến đôi ta hạnh phúc đến trăm năm, khiến ta thương nhau đến muôn đời vạn kiếp. Quả thật, tình yêu chỉ đơn giản là khi tim bạn vỡ vụn và đau nhòi lúc họ buồn, là khi bạn bằng lòng ở bên người một cách không hối hận mặc cho ngoài kia còn bao nhiêu cám dỗ, là khi bạn chấp nhận lỗi lầm của họ bởi nó là một phần tính cách của đối phương. Rõ hơn đó là khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa… Là khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng… Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ? Nếu có thì đó chính là TÌNH YÊU. Anh khẽ mỉm cười trên môi, cảnh vật thấm đượm nỗi buồn man mác, nối ưu sầu nhân thế như vậy đấy nhưng có ai nào biết được tâm trạng của anh lúc này, mới vui làm sao, mới phấn khởi làm sao. Đấy ! Thế đấy ! Có vậy họ mới biết trân trọng thứ mình có, trân trọng cái gọi là tình yêu. Hai người dừng xe trước cổng nhà nhỏ Anh, cậu với tay bấm chuông “ bing boong! Bing boong”. Từ trong nhà có tiếng vọng ra - Ra ngay đây - Lẹ lên con kia – cậu nói vào - Mầy từ từ, tau đập mầy á – cô từ từ mở cửa, cũng rất đổi ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng cậu. Chợt lúc sau nở nụ cười tủm tỉm như hiểu ra chuyện … Cô mời hai người vào nhà. - Mấy nay tau hông đi học rồi có sao không? – cậu hỏi Lan Anh - Không sao, ba mày gọi cho thầy Khánh báo mày bị ốm - Ukm, vậy cũng được, mà chặp cho tau mượn vở về chép bài, mới đầu năm vô học cứ nghỉ hoài… - Ukm ukm, mà sao mầy đi chung với ông Huy zạ - Ờ … ờ thì ….. – cậu ấp a ấp úng - Thì tại hai tụi này yêu nhau – lúc bấy giờ anh mới lên tiếng - Woa … đẹp đôi ha – máu hủ nữ của nhỏ lại trỗi dậy - Hừ …. – cậu liếc nhìn anh một cái thật sắc bén, quay qua nhìn nhỏ Anh, mặt cậu đã hơi đỏ đỏ, thật dễ thương quá … Nhỏ Anh cũng gọi thèn Tùng tới, cả bốn người nói chuyện rôm rả, vui hết cả nhà. Tuy nhiên, anh vẫn có phần hơi ngại vì cũng chưa thân lắm với hai đứa này. Thời gian cũng thoắt trôi qua, vậy mà cũng gần đến trưa thế là anh và cậu ra về. Anh lại chở cậu, hôm nay anh sẽ ở nhà cậu ăn trưa. Gọi là gần trưa vậy đấy nhưng trời cũng âm u, mây mù mù như hồi sáng, cũng phải, trời vào thu mà, những tia nắng hiếm hoi mà yếu ớt cũng chỉ có lọt được qua khe mây nhưng rồi cùng bị gió trời thu vụt tắt. Cậu ôm anh thật chặt, dường như là sợ đánh mất một cái gì đó quan trọng. Cậu vẫn như một đứa con nít, vẫn có tính nhõng nhẽo hay là có tính tình hoàn toàn là con nít. Còn anh, khi xưa anh là một kẻ lạnh lẽo, anh như là cành đào mùa đông, vẫn chưa có tia nắng ấm nào có thể khiến cành đào này nở hoa. Nhưng giờ thì sao ? Anh đã tìm được rồi, tìm được cái gọi là tình yêu, cái gọi là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là một quá trình dài chứ không phải là điểm đến, hạnh phúc cũng như một ngọn đèn, điều quan trọng là ngọn đèn này phải được giữ cho thắp sáng mãi chứ không thì gió sẽ thổi tắt nó đi mất. Khóe miệng anh nở một nụ cười, nụ cười của hạnh phúc. Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà cậu, cậu nhảy vọt xuống xe chạy vào nhà. Lúc này bà Ngân đang xem tivi trong phòng khách… - Mẹ con mới về - cậu chạy đến bên cạnh bà - Ừm, về rồi đấy à - Thưa bác con mới đến – anh lễ phép chào bà Ngân - Vào đi con – bà cười cười đón cậu con rể tương lai này - Mẹ, anh ấy ăn hiếp con - * bộ mặt tội nghiệp* - Em … em …. – anh hơi đứng hình - Thôi, con đừng có chọc nó nữa, mẹ thấy con ăn hiếp Huy chứ ai ăn hiếp con – bà đã có thiện cảm với anh - Mẹ này …. – cậu liếc nhìn anh một cái. Anh chỉ lắc lắc đầu rồi cười cười. Cả ngày hôm đó cậu bị dồn vào thế bí của anh và mẹ cậu. Hai người đó cứ chọc cậu hoài, khiến cậu đỏ hết cả mặt lên. Hôm nay anh sẽ ngủ lại nhà cậu, trời về khuya lạnh thật. Cái lạnh này không nhẹ như là Đà Lạt, cũng không lạnh quá như là Sa Pa, ở đây, trên mảnh đất Sài Gòn này, trời thu thì chỉ lạnh man mác, một cái lạnh dịu nhẹ cũng đủ khiến người ta có một đêm ngon giấc, cũng đủ khiến hai người ấm áp mãi bên nhau. *** Sáng hôm sau *** Lại một buổi sớm mai đến, từng cơn gió mùa thu len lỏi qua các con hẻm, luồng vào các căn nhà thổi đến con người thật lạnh lẽo, đến nỗi phải sởn cả gai óc. Những giọt sương đêm vẫn còn vươn mình trên lá bỗng rơi xuống đất vỡ òa rồi thấm vào lòng đất. Trời hôm nay vẫn như hôm nào, u ám thật, mùa thu này bầu trời với những đám mây như những cục kẹo bông gòn, nói cho đúng là bầu trời như một con nhện khổng lồ đang giăng tơ không cho mây bay… Trên chiếc giường kia có hai con người vẫn còn say sưa ngủ. Tiếng chuông đồng hồ reo lên, phá tan không khí yên tĩnh đó “ Tít tít tít tít ! Tít tít tít tít! …”. Cậu giật mình, mắt vẫn còn lim dim với tay tắt chiếc đồng hồ đi. Cậu quay người sang anh: - Anh à, anh, dậy đi, dậy đi học nè - Hơ … ơ … để anh ngủ xíu nữa đi – nói rồi anh lấy chăn trùm người lại - Dậy đi … không là em đi một mình á - Đây … đây … anh dậy đây - Hỳ hỳ - cậu đi vào wc để đánh răng rửa mặt. Anh ngồi trên giường một lúc rồi cũng bước vào wc. Cậu đang đánh răng, thấy vậy anh từ đằng sau tiến lại, quàng tay ôm cậu. Cậu giật mình: - Anh này, bỏ ra coi - Ứ chịu – anh đặt cằm lên vai cậu, hôn vào má cậu một cái “ chóc” - Thôi, đi làm vệ sinh cá nhân đi, hông là em đi học một mình á - Anh biết rồi – anh buông cậu ra rồi cũng làm vệ sinh cá nhân, còn cậu thì đã đi vào phòng, hình như là thay đồ. Sau một hồi loay hoay cậu và anh cùng đi xuống phòng khách, hôm nay cậu không nấu bữa sáng, cái nhiệm vụ rửa chén bát ám ảnh cậu quá rồi. Cậu liếc nhìn anh một cái chỉ thấy anh cười cười rồi đi ra ngoài. Anh lấy xe ra trước, cậu bước lon ton theo sau. Hôm nay trời nắng nhat, chắc là những tia nắng hiếm hoi của những ngày trời thu, gió thổi man mác len lỏi khắp nơi, len lỏi vào chính trong con tim mỗi người. Anh chở cậu đi đến một quán ăn gần trường, nắng nhạt đi rồi. Cái trời thu này không như bao người khác tả, họ tả trời thu trong xanh cao vời vợi, có những đám mây mỏng nhẹ trôi, gió thu êm dịu vô cùng. Nhưng trời thu này lại là bầu trời với mây xám, nắng đã tắt hẳn đi, gió cũng không dịu nhẹ mà là mang theo hơi lạnh khiến người ta rùng mình. Quả thật mùa thu rất đẹp, nếu xuân sang là mùa đẹp nhất trong cái mới, trong cái rộn ràng thì thu về là vẻ đẹp của những cái âm thầm lặng lẽ, là vẻ đẹp nhẹ nhàng thanh tao vậy mà yên ắng. Điểm xuyết vào không khí yên tĩnh sáng mai này chính là màu vàng nhạt của những bông cúc ven đường: “ Cứ mỗi độ thu sang Hoa cúc lại nở vàng Ngoài vườn hương thơm ngát Ong bướm bay rộn ràng” Anh và cậu dừng lại ở một quán ăn, gọi hai tô phở rồi từ từ mà thưởng thức, từ từ mà cảm nhận vị ngọt, vị nóng của phở trong cái tiết trời hơi se lạnh này. Anh nhìn cậu, hôm nay anh vui thật, có gì đó thích thích, có gì đó ấm áp… Quả thật: “ yêu nhau yêu cả đường đi/ Gét nhau gét cả tông chi họ hàng”. Ăn xong thì hai người trả tiền rồi tiếp tục đến trường… Cậu dắt xe vào nhà giữ xe còn anh thì đợi cậu cùng vô lớp… Hai người đi trên hành lang dài và rộng, tâm hồn gắn với nhau, hai trái tim xích gần nhau và như cùng chung một nhịp đập. Quả thật tình yêu là thứ đẹp đẽ vô cùng, có lúc nó rộn ràng như mùa xuân, có lúc xinh đẹp như hoa hồng, nóng bỏng như hoa gạo nhưng lại có lúc thanh tao như sen hồng, lại nhẹ nhàng như cúc xuân… Bởi vậy mà ngôn ngữ của nhân thế cũng không đủ để diễn tả hết cái đẹp của tình yêu. Người ta so sánh cặp đôi nào cũng như chim bồ câu hay là đôi rồng phượng. “ Trai anh hùng gái thuyền quyên/ Phỉ nguyền sánh phượng đẹp duyên cưỡi rồng”.* * trích Truyện Kiều – Nguyễn Du Cậu cùng anh bước vào chỗ ngồi. Lan Anh với Tùng cũng đã đến từ trước, thấy hai người bước vào mới hỏi chuyện: - Đi chung miết ha – nhỏ Anh chọc cậu - Đâu… đâu có đâu … cái con này – mặt cậu hơi đỏ đỏ - Còn chối nữa sao – Tùng cũng tham gia - Hai đứa bây ăn hiếp tao – cậu chu chu cái miệng, vẻ mặt đáng thương - Thì đi méc anh ấy đi – hai người cười cười nhìn anh, anh cũng chỉ cười trừ đáp lại. - Hừ … tụi bây ngon á – cậu quay người về chỗ cũ, liếc xéo anh một cái. Anh cúi người né đi cái liếc muốn ăn tươi nuốt sống đó … Anh kéo cậu lại sát, kề sát tai thỏ thẻ gì đó: - Hôm nay em về một mình nha, anh phải về nhà trước - Sao vậy - Ừm, hôm nay có ba mẹ anh ở nhà - Uk uk, anh cứ về trước đi, khỏi lo cho em - Ukm ukm – anh ngó ngang ngó dọc không có ai chú ý mới khẽ hôn lên má cậu một cái “ chóc”, cậu đỏ mặt mà quay lên không nhìn anh thử một cái, anh cũng chỉ cười cười . Các tiết học trôi qua âm thầm, nhè nhẹ, cậu bước ra về cũng có hơi buồn buồn, mấy nay anh đi với cậu mãi, mới xa nhau đó lại thấy thương thấy nhớ rồi. Gió đã nổi lên, trong lòng cậu cũng có cái gì đó, vẻ như bất an… Cậu đi qua một khúc quanh hành lang, có bàn tay ai đó kéo cậu lại sân sau trường. Thì ra đó là con Tâm, người hôn anh hôm trước, cậu có gì đó hơi ghen gét khi nhớ lại cảnh tượng này. Con Tâm mới lên giọng, nắm tóc cậu giật ngược lại đằng sau: - Thèn này, mày ngon, giành anh Huy với tao hả, hôm nay tao phải trị mày cái đã – nó vung tay tát cậu một cái “ bốp” - Con thối tha, mày thả ông mày ra gấp – cậu cũng chẳng ưa con này - Mày ngon, tao không thả, mày làm gì tao - …. – cậu im lặng xoay người, vung một cú đạp, nó ngã nhào ra đám cỏ ven sân. Cậu cũng chả chừa, cậu học võ cũng được 5 năm rồi, ít ra cũng phải bảo vệ được chính bản thân mình. - Tao cảnh cáo trước, chỉ cần đụng chạm đến tao, coi như tao không chừa mày – cậu quay người bước đi. Mặt cậu sưng lên vì cái tát lúc nãy, đau thật, đầu tóc cậu rối tung lên, cậu bực bội ra về Trời hôm nay đen xám xịt, cũng không có tâm trạng mấy, vừa bước vào nàh, tiếng đau đớn của cánh cửa vang lên “ rầm”. Lúc giờ ba mẹ cậu cũng chưa về, họ làm việc vất vả quần quật vậy cũng vì con cái mà thôi.Chính cậu tự nhủ bản thân mình: “ cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm mà theo đuổi, không cần phải vì sợ hãi hay tự ti mà đứng mãi một chỗ…. Giữa biển trời mênh mông, tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu, người ngay đó, giữa chốn hoa đăng đã lụi tàn… Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không còn gì hối tiếc.”* Cậu không mấy bận tâm nữa, lên phòng nằm bệch ra giường, chợp mắt một lát. * trích Mạch Thượng Hoa Khai *** Nhà Gia Huy *** Hôm nay có ba mẹ anh ở nhà, trong lòng anh vui như mới. Quả thật tình cảm gia đình cũng rất đẹp nhưng lại mang một vẻ đẹp khác tình yêu, tình cảm gia đình như là dòng nước mát giữa mùa hè rợp nắng, là một chiếc chăn ấm trong cái lạnh mùa đông. Quả thực tình cảm của đấng sinh thành cũng không thể tả bằng lời, cũng chỉ là ngôn ngữ trần gian sao khờ dại quá, đâu đong đầy nổi hai tiếng cha mẹ. Anh bước vào nhà, ông Bảo và bà Mai cũng đã ngồi đợi sẵn trên sofa. Cậu bước vào: - Ba! Mẹ - đôi mắt long lanh diễn tả niềm vui, nỗi nhớ vô bờ, cũng tại hai người đã lâu rồi chưa về nhà thăm anh. - Con trai về rồi à – ông Bảo ân cần gọi đứa con của mình - Vâng ạ - Lên tắm rửa, thay đồ rồi xuống ăn cơm đi con – bà Mai hối giục anh. Anh bước đi lên phòng, chiếc cầu thang như ngắn lại vài bước đã đến, anh cũng mong sao mình tiết kiệm bao nhiêu thời gian thì được ở bên ba mẹ bấy nhiêu thời gian. Dù là một phút hay một giây thì đều đáng quý cả, chắc lần này cũng như bao lần, họ ở rồi đến mai cũng đi làm tiếp thôi, nào là công tác, nào việc bận bịu ngược xuôi, cũng không nỡ trách họ được. Anh chỉ thở dài một cái rồi bước vào phòng tắm.