Dọn dẹp xong thì cũng đã 8h 30, cậu bước lên phòng khách loay hoay qua lại không thấy anh đâu cả …. Cậu ngồi bệch xuống sofa nghỉ mệt chút …. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng xe máy từ bên ngoài, nhòm ra thấy anh đã ngồi sẵn trên xe, hôm nay là lần đầu tiên cậu thấy anh đi xe máy… Hôm nay anh đẹp thật, hồi nãy hình như là về nhà chãi chuốc lên đồ rồi chạy xe qua đây, anh mặt áo sơ mi trắng, tóc vuốt kéo, nghe thoang thoảng là mùi nước hoa nhẹ thật quyến rũ, cậu đơ người một lúc …. - Nhìn gì nữa, vào thay đồ đi – anh hối cậu - Đi ??? Đi đâu – câu hỏi thật ngu ngốc - Đần quá !!! Thay đồ đi rồi anh đưa đi chơi - Ò … ò – cậu chạy lon ton lên lầu để thay đồ … Anh bước vòa nhà, ngồi xuống sofa một chặp sau mới thấy cậu bước xuống …1…2…3… anh đứng hình 3 giây, cậu quá đỗi dễ thương, nụ cười của cậu hút hồn anh mất thôi … - Đơi chơi hông mà cứ nhìn hoài zạ - cậu lên tiếng - Đi … đi chớ - anh đứng dậy cùng cậu ra xe Chiếc xe SH đã ở ngoài chờ sắn, anh chở cậu đi chơi… Hôm nay trời dịu nhẹ, cây hoa lá cỏ dường như thêm một sắc màu mới trong mắt cậu và anh… Anh chở cậu đi chơi tại nhiều nơi như Đầm Sen, Suối Tiên, …v…v… Họ vui vẻ bên nhau, cùng vui đùa, cười nói, hôm nay cậu cười nhiều thật, anh cũng vui theo nụ cười của cậu. Chật !!! Mới đó mà trời đã chuyển sang đầu thu, tức tháng 7- tháng 8, mùa thu hoa cúc vàng nở lưng chậu, các lối đường mòn đã đầy lá vàng rơi. Đất trời cũng u ám, mây hơi mù mù che đi mặt trời, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của trời thu, có những cơn mưa hơi phùn phùn… Cảnh buồn mà lòng vui như mới …. Chơi dạo vui vẻ, anh đưa cậu về nhà của anh. Đến tận bây giờ cậu mới được đặt chân vào căn nhà này… Wow !!! một căn nhà thật rộng lớn, có hồ bơi, có cây cảnh, có bể cá, còn có cả xích đu, như một cung điện thu nhỏ từ các câu chuyện cổ tích vậy … Vẻ mặt cậu vui mừng không ngớt … anh chợt lên tiếng - Sao hả … thích không - Ukm ukm – cậu ngồi trên xích đu khẽ gật đầu. Anh cười cười đưa cậu vào nhà. Căn nhà rộng thật, đầy đủ tiện nghi cả. Men theo cầu thang đó là những chậu hoa hồng nhỏ nhỏ, hoa nở rộ đỏ có, hồng có, vàng cũng có,… Cậu đi theo anh lên phòng. Căn phòng của anh với hai màu chủ đạo đen trắng, như là một vùng trời, một vùng đêm tối. Cậu cũng khá hiểu anh, con người anh khi xưa lạnh nhạt đến như vậy thì có bao giờ ở nơi có màu mè hoa lá đâu chứ… Cậu ngồi xuống giường… êm thật !!! Anh cầm một li nước đưa cho cậu, cậu đón lấy li nước rồi uống một ngụm nước. - Hôm nay em ở nhà anh nhé – anh lên tiếng - Hông biết nữa, sợ ba mẹ hông cho thôi – cậu nói rồi phồng phồng hai má, trông đáng yêu phết …. - Thì em gọi điện cho ba mẹ em đi, anh xin cho – anh đưa điện thoại cho cậu. Cậu ấn ấn, lướt lướt gì đó rồi đưa cho anh. Anh ra ngoài ban công nghe máy, cậu chỉ nghe được tiếng anh dạ dạ vâng vâng… Anh bước trở vào - Tối nay ở với anh - Ba mẹ cho rồi hạ - Ừm, ở với anh ha - Ò …ò – cậu hơi ngại, mặt đã ửng hồng - Em đi tắm đi rồi xuống nấu cơm cho anh - Đồ đâu mà thay - Lấy đồ anh – nói rồi anh đến tủ đồ, lục lọi tung cả lên, lấy ra một bộ quần áo, có vẻ hợp với cậu - Cảm ơn, đi tắm đây - Ukm ukm, tắm đi rồi anh tắm Cậu đi vào phòng tắm, đóng cửa một cái * cạch *, anh nằm trên giường, miệng nở một nụ cười tỏa nắng… Tiếng nước trong phòng tắm chảy róc rách, cậu ngâm nga một câu hát, anh nằm nghe từng câu cậu hát, càng nghe lại càng thích, càng say đắm … Quả thật, khi yêu một ai đó, trong mắt đối phương họ luôn là những người đẹp nhất. Cho dù lời đàm tiếu của người khác, dù sự chê bai về khuyết điểm của đối phương … Nhưng họ luôn sẵn sàng chấp nhận những khuyết điểm đó, họ luôn sẵn sàng có một bờ vai vững chắc, một điểm tựa tinh thần để đối phương an lòng. An lòng để yêu họ !!! Một chặp sau cậu bước ra khỏi phòng tắm, có vẻ đồ của anh chọn hơi rộng, cậu mặt vào khiến anh nhịn cười không nỗi …. - Hahaha … em … em trông buồn cười thế kia - Im ngay – mặt cậu đỏ bừng bừng, thật xấu hổ - Thôi … thôi, anh xin lỗi, anh đi tắm đây – anh chuồn mau, nếu không cậu sẽ giận anh mất. Cậu ngồi ra giường dạo mắt xung quanh căn phòng, căn phòng khá là ngăn nắp, cậu bật người dậy rảo bước ra ban công, ngoài ban công có một hàng hoa treo lơ lửng thật đẹp mắt … cậu ngồi đó, ngắm vài bông hoa kia, lòng cậu có gì đó khó tả thật… Bất giác trên môi cậu nở một nự cười, trông thật ngông nghênh thế kia ... Cậu đăm chiêu nhìn về phía xa xa không biết anh đã ở đằng sau cậu tự khi nào… - Em đang suy nghĩ gì à – anh hạ giọng, một giọng nói trầm ấm - Không có gì cả - nói rồi cậu quay người đi vào trong … Gió đã thổi thoang thoảng, từng cơn gió mang theo hơi lạnh khiến ta sởn gai óc… - Nấu cơm cho anh đi vợ - Xuống bếp thôi tên đại ngốc - Xuống thôi, tiểu hồ li của anh - Hứ, …. - chưa kịp nói hết câu thì anh đã bế xốc cậu lên, bế cậu đi xuống cầu thang … Cậu không biết nói gì, chỉ ấp a ấp úng, mặt đã đỏ lên vì gượng … Anh thả cậu xuống, cậu vội bước nhanh xuống bếp, còn anh chỉ cười cười lắc đầu ngồi trên sofa mà xem tivi … Anh chăm chú xem một chương trình gì đó, cũng không mấy để ý đên việc bếp núc, chỉ nược được tiếng cậu lãi nhãi gì đó … Sau một hồi cỡ 1 tiếng mài mò dưới bếp, cậu đi lên gọi anh xuống ăn cơm. - Anh ơi, xuống ăn cơm nà - Đây, anh xuống ngay đây Anh bước xuống nhà bếp và ngồi vào bàn … Cậu lay hoay chuẩn bị một hồi nữa mới ngồi xuống. Hôm nay cậu nấu thật ngon, anh ăn rất nhiều, ăn như chết đói, ăn như cái ngày đầu cậu nấu cho anh, cậu nhìn anh say đắm… bao nhiêu kí ức ùa về, cậu khẽ mỉm cười … - Ăn đi, cứ nhìn anh cười hoài – anh khẽ nói khiến cậu giật mình - Đâu … đâu có đâu … em đâu có nhìn anh – mặt cậu hơi ửng hồng, ấp a ấp úng - Hừ … còn chối, mặt mũi đỏ lên cả rồi kìa – anh vừa nói vừa tập trung chuyên muôn là ăn … - Ơ .. cái tên này – cậu cuối mặt và ăn cơm. Suốt bữa cơm anh cứ chọc cậu hoài khiến mặt mũi cậu cứ đỏ hết cả lên như người say rượu … Ăn xong thì anh cũng buông đũa đi lên, không quên kèm theo một câu nói - Rửa bát nhé - Anh … anh … em ô xin của anh à - Thôi mà, rửa đi, có một bữa hà - Hứ … tên đáng gét … đi lên đi – cậu hậm hực rửa bác … Anh với bộ dạng cười khe khẽ trông khoái chí mà đi lên xem tivi … Cậu vẫn lãi nhãi trong miệng gì gì đó, vẻ rất cau có, haizz … za, anh cũng thật đáng gét mà !!! Sau khi xem tivi xong, anh tắt đèn cả … không biết sơ ý hay cố tình anh tắt luôn điện dưới nhà bếp - Aaaaaa … sao tối thui tối mò vầy – cậu hoảng hốt - Anh tắt đấy – anh cười khúc khích - Bật lên cho em …. Tối thui nè - Hông bật, làm gì anh - Anh bật mau lên – cậu vẫn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, cậu có tật là sợ bóng tối mà đặc biệt ở đây là một ngôi nhà chỉ có hai người … anh mà bỏ lên phòng chắc cậu đứng mãi ở đây quá !!! - Giờ muốn anh bật hả ??? – anh vẫn cười cười - Uk uk, bật đi, bật đi mà - Vậy thì kêu là chồng yêu đi, kêu và yêu chồng đi - Hông đâu - Bây giờ có kêu không ? - Không - Ờ vậy anh lên lầu, em ở đó một mình đi, nhỡ tối có con gì thì đừng có gọi nghen … - nói đoạn anh bước chân lên cố tạo ra tiếng động để cậu nghe thấy - Thôi mà, đừng lên mà … - Có gọi không - Không … không - Vậy anh lên - Có … có mà – cậu sợ đến mức mặt mày tái xanh - Gọi đi - Chồng … chồng yêu … yêu … chồng … nhiều – cậu không cam tâm, nếu mà bật đèn lên thì anh đã chết với cậu rồi … - Rồi .. rồi, chồng yêu vợ ha – anh từ từ bật đèn rồi vội lên phòng … Cậu vội đuổi theo anh … - Tên đáng gét kia … đứng lại cho em – cậu đuổi theo anh lên đến phòng - Haha … ha ha – anh nằm xuống giường, cậu ngồi lên người anh, túm lấy cổ áo, mặt có vẻ là rất giận, một phần là rất ngại … - Anh dám sao …. – cậu nói - Thôi … thôi, tha cho anh, lần sau anh không dám nữa đâu … - Còn có lần sau …. – cậu nghiến chặt răng - Thôi thôi mà … xin lỗi mà - Hừ … - cậu buông cổ áo anh ra, dần dần cũng bớt giận nhưng vẫn yên chỗ cũ, vẫn ngồi trên người anh. Bất chợt anh ngồi dậy khiến cậu ngã ra giường, anh cúi mặt áp xuống mặt cậu … Mặt cậu đỏ lên, anh áp mặt gần hơn, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu, lưỡi anh từ từ quấn quít lấy lưỡi cậu, cậu có đáp trả anh, khiến anh càng hôn cậu sâu hơn, mãnh liệt hơn … Anh buông cậu ra … - Ngủ thôi vợ - Ưm … ưm – cậu ngại quá nên quay mặt sang nơi khác, anh thấy vậy cười cười xoay người cậu áp vào lồng ngực của mình. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, có thể nghe con tim anh đập từng nhịp, có thể nghe được tiếng thì thầm từ con tim anh: “ ANH YÊU EM… VŨ ƠI”… cậu và anh dần chìm vào giấc ngủ …