Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 9
Anh đón taxi đi thẳng đến trước nhà cậu, anh bấm chuông cửa * bing boon *… Anh mong rằng sẽ có một giọng nói quen thuộc vọng ra … Cậu ngồi bên trong, nghe chuông cửa cũng đứng dậy ra cổng, qua khe hở của cánh cửa, cậu thấy một bóng hình quen thuộc đó là anh. Cậu đứng lại, nước mắt cứ rơi khi nhìn thấy anh, cảnh tượng chiều hôm ấy lại ùa về như bão lũ trong tâm trí cậu … Anh ở ngoài cũng nghe được tiếng nấc phát ra từ cổ họng cậu … Anh đập cánh cửa kia
- Vũ … Vũ … em mở cửa ra đi, anh có chuyện muốn nói- chẳng biết tự bao giờ anh đã gọi cậu bằng “ em”
- Không … không, anh đi về đi, đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh – cậu cũng chẳng hiểu mình gọi cậu ta là “ anh” tự bao giờ
- Anh xin em, mở cửa ra đi, anh cầu xin em đấy
- Anh đi đi … tôi không muốn nghe gì hết … cũng không cần nghe – mưa lại rơi, mưa to thật, cậu ngoảnh mặt đi vào nhà, nếu không cậu sẽ ngồi bệch xuống đất mà khóc như một đứa trẻ mất … Cậu không nghe tiếng gọi nữa, cậu nghĩ anh đã về rồi …. Ngoài trời cứ mưa mãi không thôi, mưa nghe thật buồn… Đời tự muôn thuở, tiếng mưa có vui bao giờ ? Quả thật là đúng, cảnh vật cũng nhộm màu tâm trạng của cậu, cậu nhìn ra những cây hồng trong sân, cũng thật buồn tẻ, vô vị, cũng đúng thôi: “ cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Mọi thứ theo tâm trạng của cậu mà thành một sắc thái ưu lo, sầu tủi … Mưa mãi đến gần tối mới thôi … Cậu nghe bên ngoài có tiếng xe kèm với tiếng nói của ba và mẹ cậu
- Vũ ơi, mở cửa ra con
- Dạ dạ con ra ngay – cậu chạy ra mở cửa, bà Ngân đi xe vào, còn ông Thanh hình như còn có gì đó ở ngoài, lúc sau ông mới dìu một cậu thanh niên vào, cậu thanh niên này trên người ướt sũng, cậu ta ngất đi chắc do mắc trận mưa lớn vừa rồi… Cậu ngạc nhiên khi anh vẫn đợi ngoài cửa, cậu đã hơi vô tâm rồi, … lòng cậu đau thắt, bất chợt cậu hét to:
- Anh Huy !!!
- …. – bà Ngân cũng hơi ngạc nhiên, còn ông Thanh chỉ * à * lên một tiếng rồi đưa cậu ta lên phòng của Vũ… Hôm nay ông để cậu chăm sóc anh ta, ông dặn dò vài thứ rồi đi xuống dưới lầu…
- Sao vậy anh, sao đưa cậu ta vào phòng con mình – bà Ngân lo lắng
- Không sao đâu, chuyện là vầy …abc…xyz – ông kể lại chuyện cậu yêu anh
- Ukm … vậy cũng tốt, mong sao hai đứa nó hạnh phúc
- Ukm, đi nghỉ thôi, muộn rồi – nói rồi ông tắt đèn cùng bà Ngân đi nghỉ.
Trên phòng, có một người đang lo lắng, chăm sóc cho một tên ngốc, một tên đại ngốc vì tình yêu mà chịu nhiều đau khổ như vậy.
Cũng thật là:
“ Cửu U Âm Linh... Chư Thiên Thần Ma
Dĩ Ngã Huyết Khu... Phụng Vi Hy Sinh
Tam Sinh Thất Thế... Vĩnh Đoạ Diêm La,
Chỉ Vi Tình Cố... Tuy Tử Bất Hối.
Tạm Dịch:
Hỡi những linh hồn trong 9 cõi đất trời
Hỡi các vị thiên thần ma quỹ
Ta nguyện hiến máu của thân thể ta
Ta nguyện sẽ hi sinh
Ba đời bảy kiếp này
Ta sẳn sàng chịu đoạ đầy dưới Diêm La
Chỉ vì tình yêu
Dù chết cùng không hề hối hận.”
Tên này thật là ngốc, quả thật là tên đại ngốc. Cậu chuẩn bị nước ấm, thuốc hạ sốt như lần trước, có vẻ lần này anh sốt hơi cao. Cậu chắc cũng có một đêm mệt nhọc đây…
Cậu thay đồ cho anh, lau khăn ấm cho anh, chăm cho anh từng li từng tí, cậu đã yêu anh quá rồi …. Không biết từ bao giờ, cậu thiếp đi bên cạnh giường, một tay vẫn nắm chiếc khăn, một tay đang nắm lấy bàn tay của anh…
Mặt trời đã rọi những tia nắng sớm lên khuôn mặt của anh, anh dần tỉnh dậy sau một đêm được chăm sóc từ người ấy, anh nhìn qua nhìn lại mới nhận ra đây là phòng cậu, còn tay anh đang nắm tay ai vậy. Thì ra là cậu, khóe môi anh khẽ mỉm cười, cậu vẫn thương anh, cậu vẫn như ngày xưa, chăm sóc anh lúc anh bệnh, … nhìn cậu nằm ngủ say đầu gác lên giường còn thân thì vẫn còn ngồi dưới sàn nhà, anh thương cậu quá… Anh bế xộc cậu lên giường, đắp chăn cho cậu, khẽ hôn lên trán cậu một cái rồi cũng nằm xuống cạnh.
Sau một hòi ngủ cạnh anh, cậu dần tỉnh giấc, thấy mình nằm trên giường, cậu cười cười nhìn qua anh, anh vẫn đang nhắm mắt, cậu bước xuống giường đã bị một bàn tay nắm tay cậu mà kéo lại. Cậu quay lại thấy anh đang tròn xoe đôi mắt nhìn cậu
- Em đi đâu đấy, anh không cho em đi, ở lại mà nghe anh nói đã
- Ưm … ưm … anh muốn nói gì
- Chuyện hôm bữa học thể dục, không như em nghĩ đâu …. Là do Tâm kéo anh đến chỗ đó rồi nói yêu anh rồi cưỡng hôn anh thôi … Anh không có gì hết đâu
- Ừm … anh nói chi với em
- Chớ em không phải thương anh sao
- Không
- Chứ nhìn thấy cảnh đó, em khóc rồi chạy đi nữa, còn chối sao … hôm trước còn ôm anh ngủ mà
- Anh … anh …. – mặt cậu đỏ ửng lên, đã hết đường chối cãi
- Lại đây – anh kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng, rồi tiếp lời
- Bây giờ anh nói anh yêu em, em có tin không
- Không tin đâu – cậu ngại đến đỏ mặt như quả cà chua chín mọng
- …. – anh không nói gì chỉ đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu, thật nồng nàn, cậu chỉ biết ngồi mà tận hưởng cảm giác ấm áp, hương vị của tình yêu … Anh dần buông đôi môi cậu ra…
- Tên đáng gét – cậu ngại ngùng
- Ha ha … tin rồi chứ
- um ..um – cậu gật đầu nhẹ
- Đi xuống dưới nhà nấu bữa sáng cho anh đi vợ
- Xí, ai vợ anh, em có phải ô – sin đâu mà phải nấu cho anh, muốn ăn thì tự nấu …
- Hay za … sớm muộn gì cũng thuộc về anh – anh lãi nhãi trong miệng
- Anh nói gì – cậu nghe tiếng được tiếng không
- Không … không có gì, nấu cho anh đi mà … mà
- Được rồi, đi xuống dưới thôi
- Đi thôi
Anh và cậu cùng nhau đi xuống dưới lầu… Ba mẹ cậu cũng đi làm như thường ngày chỉ có hai cậu là hôm nay được xin phép nghỉ, cũng nhờ ba cậu cả… Hai người tách ra, cậu thì xuống bếp, còn anh thì ngồi phòng khách xem tivi ….
- Sung sướng quá ha, chỉ được cái ăn rồi ngủ, rồi xem tivi – tiếng cậu vọng từ dưới bếp lên
- Lo làm đi, càu nhàu mãi, mau già đó – anh châm chọc cậu
- Hừ, đáng gét, sao tui khổ thế này
- Yên tâm đi, mai mốt anh bù cho … haha
- Bù cái gì hả
- Đợi đi rồi biết
- Hừ, tên đáng gét … xuống ăn sáng này
- Đây, anh xuống liền đây …
Anh ngồi vào bàn cùng cậu ăn sáng, hai người cười cười nói nói những chuyện bâng quơ, cậu vẫn còn hơi ngại ngại … mặt hơi hơi ửng hồng nhìn anh, anh cười tỏa nắng đáp lại cái nhìn, cậu cúi gầm mặt xuống ….
- Sao vậy, sao cúi mặt xuống không nhìn anh nữa – anh chợt lên tiếng
- Cái tên này … đáng chết – cậu ngảnh mặt làm lơ sang nơi khác, kẻo anh thấy khuôn mặt đỏ hồng của cậu…
- Hahaha, ăn xong rồi, em dọn dẹp đi ha – cậu chưa kịp gì cả, anh đã bước ra trước cổng… Hình như anh đi đâu đó, cậu cũng không mấy bận tâm đành quay lại bếp thu dọn bãi chiến trường ….
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
43 chương
7 chương
55 chương
86 chương
5 chương