Hằng số tình yêu

Chương 9 : Hằng số tình yêu

Rất nhanh, Đinh Ninh cũng ra tới nơi.   Ôn Niệm Niệm nhường chỗ cho cô, còn bảo cô đi gọi đồ ngọt.   “Hôm nay Quý Trì mời, đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì cứ gọi.”   Đinh Ninh có chút ngượng ngùng, mặt hơi hơi phiếm hồng, cô không có gọi đồ, sau khi ngồi xuống liền lấy sách vở ra bắt đầu tính toán theo công thức đề toán hôm nay của tổ.   Từ sau khi gia nhập câu lạc bộ, Đinh Ninh vẫn chưa nói chuyện với họ, Ôn Niệm Niệm từng nghe lão Vương nhắc đến, cô có chút chướng ngại trong biểu đạt, không thích giao tiếp với người khác lắm.   Bởi vậy, mọi người cũng không trách móc.   Đề toán kia cũng không phải rất khó, nhưng cũng không phải là đơn giản, Giang Dữ đưa phương án giải đề quy củ thỏa đáng.   Ngay sau đó, Đinh Ninh cũng giải ra, thêm vào vài bước, phức tạp hơn so với ý tưởng của Giang Dữ, dùng tới hai trang giấy nháp để viết ra các bước.   Ôn Niệm Niệm nhìn thấy các bước giải tỉ mỉ và khó khăn của cô, liền biết, cô là cô gái thiên tài  thật sự.   Quý Trì vừa tính toán, ánh mắt vừa nhìn Ôn Niệm Niệm.   Ôn Niệm Niệm nhìn lướt qua đề bài, tùy tiện viết ra mấy công thức vào tập vở, liền giải ra đáp án chính xác.   Sắc mặt Quý Trì bỗng nhiên thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia sáng cao thâm khó đoán.   Nhỏ này, bộ óc thần à!   Giang Dữ nhìn vào các bước giải mà Đinh Ninh và Quý Trì đưa qua, cuối cùng nhìn Ôn Niệm Niệm: “Làm được chưa?”   Ôn Niệm Niệm dùng cái muỗng khều lên một viên khoai môn, đưa vào trong miệng, sau đó lắc lắc đầu: “Không biết, không làm.”   Quý Trì xuýt chút nữa lại sặc, nhỏ này rõ ràng đã giải ra! Sao lại nói mình không biết làm chứ!   Giang Dữ đương nhiên không tin, nhưng trên các tờ giấy nháp của cô không viết các bước giải đề, chỉ viết mấy cái công thức khó hiểu mà thôi.   Mặt cậu ta lộ ra vẻ nghi hoặc.   Hội họp kết thúc, mọi người lần lượt đi ra khỏi tiệm bánh ngọt, Giang Dữ do dự một lúc, đầu ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, nói: “Ôn Niệm Niệm, cậu ở lại một chút.”   Ôn Niệm Niệm vốn dĩ đã đứng lên, nghe thấy vậy, lại ngồi xuống, phòng bị hỏi: “Sao?”   Giang Dữ không nói gì, chỉ nhìn cô, rất lâu, mới nói: “Cậu đang che giấu thực lực.”   “Sao?”   Giang Dữ kiên nhẫn nói: “Đề này chắc chắn cậu biết làm.”   “Cậu... Cậu sao lại khẳng định như vậy.”   “Trực giác.”   Ôn Niệm Niệm khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi cảm ơn cậu, nhưng mà đã làm cho cậu thất vọng rồi, tôi thật sự không biết làm đề này, không chỉ đề này, tất cả các đề bài của câu lạc bộ tôi đều không biết làm.”   Giang Dữ hiển nhiên không tin lời cô nói, hỏi: “Vậy tại sao cậu lại muốn gia nhập nhóm này?”   Ôn Niệm Niệm thấy cậu ta thật sự muốn truy cứu tới cùng, không còn cách nào, cô đành dứt khoát tương kế tựu kế, đổi giọng điệu làm bộ ngượng ngùng nói: “Thì…… Còn không phải vì cậu sao.”   Giang Dữ:…………   Ôn Niệm Niệm thấy tai cậu ta bỗng nhiên đỏ ửng, không hiểu sao lại cảm thấy rất thú vị, tiến sát vào cậu ta, tiếp tục nói: “Bạn học Giang Dữ, cậu xấu hổ sao?”   “Đồ thần kinh.”   Giang Dữ ném xuống ba chữ này, lạnh mặt, xoay người rời khỏi tiệm bánh ngọt.   Có thể nhìn ra được, cậu ta bước đi có chút lảo đảo.   Ôn Niệm Niệm khẽ giương khóe miệng lên, lẩm bẩm trong lòng: “Nhóc con, muốn đấu với chị thì cậu còn non lắm.”   Cô đi tới quầy gọi thêm một ly Braised fairy grass with Taro, cho vào túi chuẩn bị mang về nhà, lại không ngờ vừa quay người lại, đối mặt liền đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của Văn Yến.   Văn Yến mặc màu áo hoodie màu đen, có hoa văn hình con dơi đỏ như máu trước ngực, dọa Ôn Niệm Niệm nhảy dựng lên, không cầm chắc ly nước trong tay, suýt nữa rớt xuống.   May mà Văn Yến nhanh tay, nhanh chóng chộp lấy miếng túi, mới không làm lãng phí 12 tệ của Ôn Niệm Niệm.   Khóe mắt cậu ta khẽ cong lên, giống như đang cười, nhưng lại không làm người khác cảm nhận được bất kỳ niềm vui và ánh nắng nào, nụ cười của cậu ta, dường như mang theo cơn gió lạnh căm căm, khiến người khác không rét mà run ——   “Đã lâu không gặp.”   “Đã… Lâu không gặp.” Ôn Niệm Niệm nghe giọng mình có chút run rẩy, trở nên không còn giống chính mình nữa.   Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Văn Yến giúp Ôn Niệm Niệm xé ra ống hút giấy, cắm vào, thờ ơ cười hỏi: “Vừa nãy là bạn trai cậu à?”   “Không phải.” Ôn Niệm Niệm vội vàng giải thích: “Một bạn học trong nhóm họp nhóm, cùng nhau giải đề.”   Văn Yến đưa ly Braised fairy glass cho cô, nói: “Sao phải giải thích với ông đây nhiều vậy.”   Ôn Niệm Niệm:……   Đúng vậy, cô sao phải giải thích nhiều như vậy!   “Tớ còn có việc, đi về trước đây.” Cô đi qua người Văn Yến.   Quý Trì dặn dò mấy trăm lần, vị đại lão này là cậu thiếu niên bị thần kinh không thể dây vào, cùng cậu ta kết giao thân thiết, sẽ không có kết cục tốt.   Nguyên chủ Ôn Niệm Niệm quen biết cậu ta, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi.   “Ây.” Văn Yến sau lưng gọi cô, nói: “Mời tớ uống một ly đi?”   Ôn Niệm Niệm quay đầu lại, nói: “Sao cậu không tự mua.”   Văn Yến lật ra túi quần rỗng tuếch, nói: “Không có tiền.”   Mấy cậu thiếu niên ở phía sau cậu ta nghe được lời này, mắt trợn trắng nhìn lên trời, đại thiếu gia tập đoàn Văn Thị giàu đến nỗi dường như có thể mua được nửa cái Nam thành, cậu nói không có tiền, có thể giữ lại chút mặt mũi được không.   Ôn Niệm Niệm thấy cậu ta rất chân thành, đôi mắt cứ nhìn thẳng không rời vào ly Braised fairy glass trong tay cô.   Coi như là lời cảm ơn ngày hôm đó cậu ta chịu đánh thay cô đi.   Ôn Niệm Niệm lại quay lại một lần nữa: "Cậu muốn uống gì?”   “Giống như của cậu.”   Vì thế Ôn Niệm Niệm lại gọi một ly Braised fairy glass with Taro, cầm lấy phiếu, đứng ở bên cạnh chờ đợi.   Văn Yến nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu.   Tiểu nha đầu mặc chiếc váy bên trong rất có nét học sinh, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng, mái tóc ngắn đen nhánh rũ xuống bờ vai.   Đôi mắt hạnh của cô cực kỳ xinh đẹp, hàng mi dài và dày giống như hai hàng bàn chải nhỏ, nhấp nháy nhấp nháy, nhìn thật kỹ, bên vành tai ửng đỏ còn tô điểm lông tơ màu trắng, cực kỳ ngoan ngoãn.   Braised fairy glass rất nhanh là làm xong, Ôn Niệm Niệm bỏ ống hút vào trong túi, đưa cho Văn Yến, nói: “Nè, mời cậu uống.”   Khóe miệng Văn Yến khẽ nhếch: “Cảm ơn.”   “Không cần cảm ơn.”   Nói xong, cô liền quay người rời đi.   Văn Yến nhai ống hút, nhìn dáng người thẳng và mảnh khảnh của Ôn Niệm Niệm.   Mẹ nó chứ, thật sự ngoan.   Đám bạn phía sau đi lên, trong đó Tần Xuyên-cái cậu có hình xăm ở cánh tay hỏi: “Văn ca, rốt cuộc anh đang làm gì! Không phải anh ghét nhất uống mấy cái đồ ngọt ngấy này sao?”   Văn Yến nhai một viên trân châu, nói: “Muốn uống rồi, ý kiến gì?”   Từ Dương nắm lấy đầu Tần Xuyên liên tục mà lắc: “Tuyệt đối không có, Văn gia anh vui là được.”   *   Thành tích của kỳ thi giữa kỳ đã có, trong giờ học, một vài học sinh giỏi trong lớp vây quanh Ôn Khả Nhi, dò hỏi thành tích.   Ôn Khả Nhi cầm phiếu điểm của mình, vẻ mặt chán nản nói: “Đừng hỏi nữa, lần này thi tệ quá, lần thi trước tớ đều đọc sách mấy mà, các cậu cũng biết, gần đây tớ vẫn luôn ở bận rộn tập trung cho mấy cuộc thi đấu.”   Từ Viên - đại diện môn toán là một cô gái ngay thẳng, cô an ủi Ôn Khả Nhi nói: “Không sao đâu, cậu có nền tảng căn bản, lần sau thi đọc sách nhiều hơn, khẳng định có thể nâng điểm lên.”   Ôn Khả Nhi dụi dụi mắt, từ từ mở tờ bài thi của mình, thở dài nói: “Aiya, lần này thi thật sự quá tệ.”   Từ Viên nhìn vào bài thi toán với thành tích là 147:…………   Làm phiền rồi.   Ôn Khả Nhi chân thành nói: “Tớ thật sự rất không hài lòng với thành tích này, nếu như không phải do bất cẩn, tớ có thể sẽ đạt điểm tuyệt đối, aiya, tiếng Anh cũng vậy, có 142, haizz, quá buồn.”   Vài bạn học xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, đều không có gì để nói, lặng lẽ tản ra.   Thành tích của Ôn Niệm Niệm đặc biệt khiến người khác kinh ngạc, lại có thể nhảy từ thứ hạng cuối trong lớp lên hạng giữa của lớp, lại là bơi tới vị trí top trên của hạng giữa trong lớp, tiến bộ như vậy, gần như có thể nói là giống như tốc độ tên lửa!   Trong buổi họp lớp, trong lòng Ôn Khả Nhi tràn đầy mong đợi giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ giống như mọi khi, đề cập đến cô ta trong buổi họp, lấy cô ta làm tấm gương, để các bạn học noi theo.   Nhưng không như mong muốn, buổi họp lớp lần này, một cái tên mà chủ nhiệm lớp nhắc liên tục, không phải là top 3 trong kỳ thi-Ôn Khả Nhi, mà là... Ôn Niệm Niệm.   Sự tiến bộ của cô thật sự làm người khác khiếp sợ, mặc dù thầy toán luôn nói Ôn Niệm Niệm là thiên tài, nhưng là chủ nhiệm lớp vẫn kiên trì cho rằng, Ôn Niệm Niệm là dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước in từng dấu chân đi tới vị trí này.   Thầy kêu gọi các bạn học, phải học tập nhiều hơn ở Niệm Niệm, chỉ cần chịu nỗ lực, dù là đội sổ trong lớp, cũng có thể một bước lên trời!   Ôn Khả Nhi hoàn toàn bị chủ nhiệm lớp phớt lờ, cả buổi đều trở thành sân nhà của Ôn Niệm Niệm, điều này khiến cô ta cảm thấy khá căm tức, tay siết chặt bài thi, gần như sắp xé nát nó ra.   Chính Ôn Niệm Niệm cũng không dự đoán được, cô không viết bài văn tiếng Anh, thậm chí bài văn môn ngữ văn cũng bỏ trống không viết, bài thi trắc nghiệm Hoá Học Vật Lý toàn bộ đều chọn C, cứ như vậy làm bừa toàn bộ, vốn dĩ nghĩ là chỉ cần tiến bộ so với quá khứ một chút, tốt nhất là khống chế thành tích tiến bộ trong vòng 10 hạng của lớp, như vậy là đủ rồi.   Không ngờ rằng lại vượt lên phía trước nhiều hạng như vậy…   Cô đã đánh giá quá cao trình độ của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm rồi, thật thất sách.   Tuy nhiên việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể thừa nhận, nếu chủ nhiệm lớp tin rằng cô là “Trời đãi kẻ cần cù”, cô cũng chỉ có thể nhận cái danh "lãng tử quay đầu" siêng năng cần cù này.   Sau giờ học, Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì đi ra khỏi cổng trường, Giang Dữ bỗng nhiên đuổi theo, đè lại bả vai của Ôn Niệm Niệm.   Quý Trì chào hỏi Giang Dữ : “Bạn học Giang Dữ, cậu có việc gì?”   “Tôi tìm cậu có việc.” Giang Dữ nắm chặt tay Ôn Niệm Niệm, kéo cô đi về phía đường bên kia.   “Ayza! Làm gì vậy làm gì vậy! Nói chuyện bình thường không được à!”   “Đừng có lôi lôi kéo kéo!”   Cả mặt Quý Trì kinh ngạc, lại không thức thời mà đứng im tại chỗ, không động đậy.   Không chỉ có Quý Trì, các bạn học xung quanh đang lục tục đi ra khỏi cổng trường thấy tình huống này, đều kinh ngạc đến dừng lại, thấp giọng thì thầm vào tai nhau.   Có chuyện gì vậy!   Trước đây Ôn Niệm Niệm theo đuổi Giang Dữ đến chết không bỏ, hiện tại thì sao… Đổi ngược lại rồi?   Ôn Niệm Niệm vung tay Giang Dữ ra, nhìn nhìn các bạn học dừng lại xung quanh, hạ thấp giọng chất vấn: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì!”   Giang Dữ lạnh giọng nói: “Lúc trước tôi ở phòng giáo vụ đã xem qua bài thi của cậu, bài luận tiếng Anh và Ngữ Văn cậu không viết, đề trắc nghiệm cậu chọn toàn C, trừ những cái đó ra, tất cả các câu hỏi đã làm, đều chính xác, cậu có gì giải thích không?”   Ôn Niệm Niệm hoài nghi nhìn Giang Dữ, ngoại hình cậu ta thanh tú, đôi mắt màu cà phê sâu tuyệt đẹp với vẻ vô cùng nghiêm túc.   Cái tên này này, lại đi lục bài thi của cô, rốt cuộc cậu ta... rảnh cỡ nào!   “Sao tôi phải giải thích với cậu chứ.” Ôn Niệm Niệm cảm thấy có chút hoang đường: “Sao cậu bám lấy tôi không buông như vậy.”   “Cậu cố ý, rõ ràng có khả năng đạt được vị trí đầu, cậu lại cố ý giả vờ yếu kém, che dấu thực lực.”   Trong lòng Ôn Niệm Niệm hơi hồi hộp.   Không hổ là thiếu niên thiên tài mà các cô gái toàn khối đều ngưỡng mộ-Giang Dữ, thoáng qua một cái là nhìn thấu căn bản của cô rồi, nhưng cho dù như vậy thì sao, điều này không có bất cứ liên quan nào đến cậu ta, được không.   “Đừng có lại lôi lôi kéo kéo nữa.” Ôn Niệm Niệm không muốn giải thích gì với cậu ta: “Ở đây nhiều người như vậy, cậu chú ý tới ảnh hưởng một chút.”   Chính xác, miệng những cô gái chung quanh đều sắp mở theo hình chữ O, chưa khi nào thấy Giang Dữ thất thố như vậy.   Cậu ta không phải trước nay luôn thanh tâm tiết dục, không dính một chút khói lửa phàm tục, đối với con gái đều không nhìn hơn một cái sao, sao bây giờ lại thấy, giống hệt như tình trạng lúc trước Ôn Niệm Niệm theo đuổi cậu ta, giống nhau như đúc vậy!   Đạo Trời luân hồi sao?   Ôn Niệm Niệm xoay người muốn đi, Giang Dữ nắm chặt cổ tay cô: “Nói rõ ràng đã.”   “Tôi không có gì để nói hết.”   Đúng lúc này, một đôi tay khác bỗng nhiên đè lại cổ tay Giang Dữ, cứng nhắc kéo cậu ta ra.   Cánh tay Ôn Niệm Niệm rơi vào khoảng không, nhanh chóng lùi về sau hai bước.   Ngẩng đầu, chỉ thấy Văn Yến di chuyển cách một bước, bảo vệ trước người cô, kéo tay Giang Dữ ra, với vẻ lạnh lùng treo trên mặt, gằn từng chữ một nói ——   “Không được chạm vào cậu ấy.”   Các bạn học xung quanh lập tức bùng nổ!   Hotboy của trường trung học số 13 bên cạnh - Văn Yến, chính là thiếu gia Văn gia mà đến hiệu trưởng nhìn thấy cũng không thể không nể mặt ba phần, nghe nói lúc điên lên đều không quen biết ai - đại ca Văn Yến......   Thế mà lại, đang giúp Ôn Niệm Niệm!