Hằng số tình yêu

Chương 8 : Hằng số tình yêu

Buổi sáng, Ôn Niệm Niệm vừa tới lớp học, nhìn thấy một mình Quý Trì, cả mặt đỏ au đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.   Xung quanh không ít bạn học nữ đi qua, nhìn nhìn cậu ta, chỉ chỉ trỏ trỏ, thì thầm to nhỏ.   Quý Trì đứng ở trước cửa, toàn thân run rẩy, cứng đờ cắn chặt môi dưới, không biết nên làm thế nào, sắc mặt đỏ bừng bừng.   Ôn Niệm Niệm đi tới chỗ đám người tụ tập, dò hỏi sự tình, có mấy nữ sinh nói cho cô biết: “Mấy đứa bọn Cao Kiệt đó, nói cán bộ lúc nào cũng thích nói chuyện với con gái, cho nên đã ném ghi chép sách giáo khoa của cậu ta vào nhà vệ sinh nữ, ai cũng không thể giúp cậu ta, bắt chính cậu ta phải vào trong nhà vệ sinh nữ nhặt.”   Ôn Niệm Niệm giương mắt nhìn lên, đúng như dự đoán, do “Tiểu bá vương” Cao Kiệt lớp trên cầm đầu, mấy tên con trai đứng dựa vào tường, nhìn Quý Trì, cười đến cả người ngửa ra sau: “Đi đi, mày không phải rất thích chơi với tụi con gái sao, sao mà không dám vào WC nữ thế.”   “Ông đây ghét nhất chính là cái loại như mày, đồ bê đê.”   “Con mẹ nó tởm vãi.”   Quý Trì lấy tay bịt tai lại, nhắm mắt lại thật chặt, không muốn nghe bọn nó nói, nhưng cậu ta cũng không có dũng khí phản kháng.   Ôn Niệm Niệm biết, tính cách Quý Trì tương đối nhu nhược, thậm chí có thể nói dùng "yếu đuối" để hình dung, điều này cũng làm cho cậu ta không được hoan nghênh mấy trong một đám con trai, con gái không thể hiện đến rõ ràng như vậy, thỉnh thoảng vẫn có thể nói vài câu với cậu ta.   Bởi vậy các bạn nam càng ghét cậu ta hơn, thường xuyên sau lưng đặt biệt danh cho cậu ta, gọi là “Đồ bê đê”.   Xung quanh có bạn nữ tốt bụng muốn giúp cậu ta nhặt cặp sách, nhưng lại bị Cao Kiệt đe dọa, không dám nhặt giúp cậu ta.   Cái tên Cao Kiệt này cũng khó mà động vào, cậu ta thuộc ban thể dục trong trường, cả người cơ bắp, ỷ vào mình có thể đánh nhau, ở trong trường học gây chuyện sinh sự, tác oai tác quái ức hiếp bạn học, tụ tập cùng một đám con trai vô học dốt nát, không ai dám tùy tiện động chạm tới cậu ta.   Ôn Niệm Niệm không chút do dự đi vào WC nữ.   Cặp sách của Quý Trì bị ném lên trên nền gạch men sứ trong WC, sách vở cũng rơi đầy đất.   Cô ngồi xổm xuống, thu gọn cặp sách của cậu ta, mang ra ngoài, đi đến bên cạnh Quý Trì, nói: “Kiểm tra đi, xem có mất gì không.”   Quý Trì xoa xoa mũi ửng đỏ, cảm kích nhìn Ôn Niệm Niệm.   Lúc này, đám người Cao Kiệt liền bực, đi tới vây quanh Ôn Niệm Niệm, hét lên: “Giỏi lắm, khí phách lắm, đại tiểu thư Ôn gia là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à.”   Ôn Niệm Niệm quay người, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tránh xa tôi chút.”   Mấy tên đó dường như hơi bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho kinh sợ, ngượng ngập lùi về sau mấy bước.   Đại tiểu thư Ôn gia không phải trước giờ vừa ngu vừa vô dụng sao, ngày thường ở trong trường học giống như một con thỏ, không dám nói nhiều dù chỉ một câu.   Lúc này khẩu khí của cô lại trở nên mạnh mẽ và kiên định, so với cô trong quá khứ… như hai người hoàn toàn khác nhau.   Quý Trì đứng ở phía sau Ôn Niệm Niệm, cẩn thận mà phòng bị nhìn chằm chằm đám người đó.   Cao kiệt bị ánh mắt của Ôn Niệm Niệm nhìn tới mức hoảng sợ trong lòng, vén tay áo đi tới, không kiên nhẫn nói: “Mày nhìn cái gì mà nhìn! Đừng tưởng rằng ông đây không đánh con gái, biết điều thì cút ra xa chút cho ông đây!”   “Cao Kiệt, ỷ mạnh hiếp yếu vui lắm sao? Đánh tôi hay ăn hiếp Quý Trì, cậu cảm thấy rất vẻ vang sao? Có thể làm những người xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi cậu sao?” Ôn Niệm Niệm lạnh lùng nói: “Đều không phải đúng không, cậu không thể chứng minh được sức mạnh của mình, chỉ có thể chứng minh chính mình ngu xuẩn và yếu đuối.”   Những bạn học ngày thường hay bị Cao Kiệt bắt nạt, cũng bị những lời nói của Ôn Niệm Niệm khơi lên sự căm giận, bắt đầu thấp giọng rỉ tai thì thầm sôi nổi, chỉ trích Cao Kiệt.   Cao Kiệt bị hỏi đến nỗi hơi hung hăng, á khẩu không nói lên lời, nhìn sang các bạn chung quanh, càng không chỗ dung thân, thẹn quá hóa giận, vung tay giơ nắm đấm đi về phía Ôn Niệm Niệm.   Đúng lúc này, một thân hình cao gầy đứng chắn phía trước Ôn Niệm Niệm, bất ngờ đè lại nắm tay của Cao Kiệt, đẩy cậu ta ra.   Cao Kiệt nhất thời đứng không vững, suýt nữa té ngã, may mắn những người xung quanh người đã đỡ cậu ta.   Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, trông thấy tấm lưng lạnh lẽo của Giang Dữ.   Thiếu chút nữa cho rằng mình đã nhìn nhầm, thế nhưng thật sự là Giang Dữ!   Không chỉ là Ôn Niệm Niệm, đến cả các bạn học xung quanh đều có chút không phản ứng kịp, Giang Dữ chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, sao lại can thiệp vào những chuyện như vậy?   Hơn nữa còn là... Giúp Ôn Niệm Niệm!   Cậu ta không phải vẫn luôn ghét Ôn Niệm Niệm sao?   Cao Kiệt không cam lòng, còn muốn cùng những người anh em xông lên, giáo huấn Giang Dữ.   Nhóm bạn xấu này của cậu ta, đương nhiên không đủ can đảm xông lên, nói đùa, Giang Dữ là người như thế nào chứ, con trai của tập đoàn Giang thị, ai dám động vào nửa sợi lông tơ của vị thiếu gia này, sợ là không nghĩ tới chuyện tồn tại ở Nam Thành.   Cao Kiệt thấy mấy tên chung quanh sợ hãi co rúm lại không chịu tiến lên, cậu ta dứt khoát một mình bước lên, muốn đẩy Giang Dữ ra.   Lại không ngờ Giang Dữ có sức mạnh to lớn, đè lại vai của cậu ta, nhìn rất thoải mái dễ dàng, lại trực tiếp ném cậu ta ra ngoài.   Lưng của Cao Kiệt bị đập mạnh vào tường, bởi vì đau, phát ra một tiếng nặng nề "hừ".   “Mày... Mày lo chuyện bao đồng làm gì!”   Giang Dữ nhìn Cao Kiệt, lạnh lùng mà nói: “Cậu ấy là của tôi.”   Ôn Niệm Niệm: Hả?   Lời vừa nói ra, các bạn học xung quanh đều sững sờ ngây người, đặc biệt là các bạn nữ, che miệng suýt nữa hét lên!   Cao Kiệt cũng có chút bối rối: “Cái, người của mày cái gì?”   Giang Dữ nhàn nhạt nói: “Cậu ấy là thành viên của nhóm tôi, Quý Trì cũng vậy, cho nên, các cậu không được đụng vào, nhớ kỹ những lời tôi nói.”   Ôn Niệm Niệm:……   Cho nên có thể nói chuyện một hơi là xong không!   Quý Trì cũng sắp cảm động phát khóc, không ngờ tới Giang Dữ lại nói nghĩa khí như vậy, bởi vì cùng là thành viên trong một nhóm, cứ như vậy giúp cậu ta.   Cao Kiệt chịu thiệt không lên tiếng, có chút tức giận bất bình, nhưng cậu ta biết mình không thể đụng vào Giang Dữ, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.   Một mối nguy, cứ như vậy được Giang Dữ hóa giải một cách nhẹ nhàng bâng quơ.   Trong phòng học, Ôn Niệm Niệm giúp Quý Trì sắp xếp lại cặp sách, nói với cậu ta: “Về sau bọn nó bắt nạt cậu, cậu nhất định phải đánh trả, mấy cái tên đó chính là bắt nạt kẻ yếu, cậu càng là lùi bước, bọn nó lại càng hung hăng càn quấy.”   Quý Trì cảm động nhìn Ôn Niệm Niệm: “Trước kia cậu bị người khác ăn hiếp, không phải cũng không hó hé một tiếng sao?”   Cậu ta ngay từ đầu làm bạn với Ôn Niệm Niệm, cũng là bởi vì trước đây Ôn Niệm Niệm cũng bị người khác ăn hiếp, cũng là bản tính mềm yếu không dám hé răng, cậu ta cảm thấy cô chắc là sẽ không ghét bỏ mình.   “Về sau, chúng mình sẽ không để bị ăn hiếp nữa.” Quý Trì nhìn Giang Dữ đứng bên cạnh một cái, khóe miệng giãn ra, lộ ra ý cười: “Có Giang tổ trưởng ở đây, chúng mình sẽ không bị ăn hiếp.”   Ôn Niệm Niệm nhìn sang Giang Dữ, cậu ta dựa vào cái bàn trắng trong phòng nghiên cứu, khoanh tay, tay áo xắn tới khuỷu tay, lộ ra một cánh tay trắng nõn xinh đẹp.   Mắt cậu ta nhìn thẳng những lá cây ngô đồng xanh biếc ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt.   Không thể không nói, ngũ quan của cậu ta thực sự là ngọc được chạm trổ tinh vi, tìm không ra một chút khuyết điểm.   Ôn Niệm Niệm hoàn toàn không đoán được Giang Dữ sẽ giúp đỡ, cái tên này tính tình lạnh lùng, ngày thường ngoại trừ việc của chính mình, thì đối với việc khác đều không quan tâm.   Cậu ta là con trai độc nhất của Giang gia, một tiểu thiếu gia với trăm ngàn yêu thương, Giang gia cũng ký thác kỳ vọng cao vào cậu ta, việc học ngày thường của chính mình cũng khiến cậu ta bận sấp mặt, lại muốn luyện tập piano, thư pháp, cờ vây... Còn phải chuẩn bị các loại thi đua thi đấu.   Lý lịch ưu tú đến mức quả thực làm mù mắt người khác.   Cậu ta căn bản không có thời gian kết giao với bạn học, bởi vậy, cho người ta cảm giác một loại hoa cao lãnh chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể trêu đùa.   Hơn nữa tính cách của cậu ta vốn là lạnh lùng, ngày thường càng không có bạn bè gì.   Vì lễ phép, Ôn Niệm Niệm vẫn nói với Giang Dữ: “Cảm ơn cậu hôm nay đã ra tay tương trợ.”   “Không cần.” Mặt Giang Dữ không biểu cảm trả lời: “Không phải vì cậu.”   Ôn Niệm Niệm:……   Cô chưa nói là bởi vì cô mà, làm gì mà phải cố ý giải thích.   Quý Trì đề nghị, hôm nay câu lạc bộ đổi địa điểm, đi ra tiệm bánh ngọt ngoài trường học, cậu ta muốn mời Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm uống trà sữa.   Vốn dĩ Ôn Niệm Niệm cho rằng Giang Dữ sẽ cự tuyệt, cậu ta trước nay không có bất cứ sự qua lại thân thiết nào với các bạn học bên cạnh, giống như việc uống trà sữa này, căn bản không phải là việc mà một người phi thường như Giang Dữ có thể làm.   Lại không ngờ rằng, cậu ta lại đồng ý!   Trong tiệm trà sữa, các bạn học có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn chăm chăm vào Giang Dữ đang đi vào.   Giang Dữ cũng tới uống trà sữa, lại còn cùng... với Ôn Niệm Niệm?   Cậu ta không phải cực kỳ chán ghét vị đại tiểu thư “khúc gỗ phế” sống chết say mê cậu ta kia sao, sao có thể cùng cô vào tiệm bánh ngọt?   Hơn nữa, hai người lại còn ngồi với nhau, cách nhau gần như vậy!   Oh my god! Thế giới này sao vậy?   Quý Trì cầm thực đơn đi tới, đặt ở trước mặt Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm gọi một chén Chilled Mango Sago Cream with Pomelo, Giang Dữ nhàn nhạt nói: “Tớ gọi giống cậu ấy.”   Ôn Niệm Niệm liếc nhìn Giang Dữ một cái, thầm suy nghĩ trong lòng, sao lại gọi giống tớ chứ.   Nhưng cô cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của Giang Dữ, cậu ta cũng không phải là người thường xuyên ăn đồ ngọt, thậm chí cô hoài nghi cậu ta là lần đầu tiên tới tiệm bánh ngọt.   Sau khi Quý Trì gọi đồ xong, đem đề toán lão Vương phát hôm nay chép lại vào giấy, cho mọi người xem, nói: “Đề này cũng không khó, chắc là rất dễ giải, nhưng lão Vương nói nếu chúng ta có thể dùng nhiều cách giải ra thì càng tốt.”   Ôn Niệm Niệm nhìn nhìn Giang Dữ, ngón tay thon dài của cái tên này cầm cái muỗng nhỏ, đang chăm chú ăn Chilled Mango Sago Cream with Pomelo.   Quý Trì gọi to cậu ta mấy tiếng, cậu ta mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.   Quý Trì bất đắc dĩ nói: “Vậy... Cậu ăn xong đi.”   Ôn Niệm Niệm nhìn bộ dạng của Giang Dữ, hỏi: “Cậu có phải là trước nay chưa từng ăn qua Chilled Mango Sago Cream with Pomelo à?”   Mặt Giang Dữ dường như hơi hơi đỏ, thành thật mà “Ừm” một tiếng.   Quý Trì kinh ngạc nói: “Đệch, cậu mà lại chưa từng ăn Chilled Mango Sago Cream with Pomelo?”   “Rất lạ sao?” Giang Dữ hỏi lại.   “Ừm, có hơi kỳ lạ.” Quý Trì khó tin nhìn Giang Dữ, nhân vật giống như thần tiên này, sao có thể chưa từng ăn Chilled Mango Sago Cream with Pomelo chứ.   Ôn Niệm Niệm thật sự rất hiểu Giang Dữ, cậu ta rực rỡ chói mắt như vậy, gần như là đứng ở chỗ cao nhất, hoàn toàn không giống với cuộc sống thường ngày của các bạn học thông thường.   Sự cô độc và sự đơn điệu trong cuộc sống của cậu ta đã được định trước.   Ôn Niệm Niệm thực sự rất đồng cảm với cậu ta, khi vẫn chưa xuyên không tới đây, cô cũng từng vì việc học, mà từ bỏ quá nhiều thứ.   Bên bàn ghế ngoài tiệm bánh ngọt, ngồi một nhóm người khác, trong đó một thiếu niên mặc áo hoodie màu đen, đội mũ, dưới vành nón, ánh mắt cậu ta đen nhánh như hố sâu.   Bên cạnh, anh chàng đẹp trai xăm hình Tần Xuyên cầm theo ba ly trà sữa đi ra, để một ly ở trước mặt Văn Yến.   “Yến ca, em vừa mới nhìn thấy tiểu thanh mai của anh lần trước.”   Văn Yến lấy ra bật lửa, tự châm cho mình điếu thuốc.   Đã sớm thấy cô ấy rồi.   Nhiều năm như vậy, hình dáng của cô thật sự không thay đổi là bao.   “Nhỏ là học sinh trung học Đức Tân đó.” Tần Xuyên nhìn thấy đồng phúc màu xanh trắng trên người Ôn Niệm Niệm, nói: “Người có tiền.”   “Đâu chỉ có tiền, học sinh của cái trường đó, tuỳ tiện chọn ra một đứa cũng có thể treo no.1 của trường chúng mình lên đánh quay vòng vòng.”   Một cậu con trai khác với cái đầu xù bên cạnh Văn Yến nói: ”Toàn bọn trâu bò.”   Bên mày trái Văn Yến có dán một cái băng keo cá nhân, ngũ quan thấy rõ sự cường tráng và mạnh mẽ, so với cậu trai lạnh lùng phi phàm ngồi bên Ôn Niệm Niệm kia, hoàn toàn là hai loại loại hình khác hẳn nhau.   Tần Xuyên thấy đôi mắt Văn Yến đen như mực không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người ta, nói: “Trung học bên cạnh, đều rất kiêu ngạo, nhỏ kia với chúng ta không đi chung một đường.”   Tóc xù cũng nói: “Đúng vậy, Văn ca không phải ghét nhất đứa con gái như vậy sao, một chữ thôi, ra vẻ.”   Tầm mắt Văn Yến thu trở về, chuyển về tên tóc xù, rất bình tĩnh ngẩng đầu, đạp đổ cậu ta.   May cho đầu xù né rất nhanh, che lại mông liên tục lùi lại phía sau, oan ức nói: “Đá em làm gì, Văn ca!”   Văn Yến uống ngụm trà sữa, nhàn nhạt lẩm bẩm một chữ ——   “Cút.”