Hãn nữ gả lần ba
Chương 8 : Ấm ức
Thuấn Hoa từ từ đi vào trong sảnh, được Hồ Trừng yêu cầu hành lễ chào hỏi các trưởng bối nhà họ Hồ, thẳng đến ngồi vào bàn, vẫn không mở miệng nói một lời. Biết phụ thân xuất thân không tốt, toàn bộ dựa vào dũng mãnh đánh giặc, lập quân công mới được phong tước hầu, nhưng người nhà dưới quê quả thật quá sức tệ.
Hai đứa nhỏ ban đầu còn ngồi quy củ, nhưng vừa thấy thức ăn ngon bưng lên liền ném đũa, đưa tay đi bốc. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhìn thấy, sắc mặt cũng thay đổi nhưng không dám tiến lên nói.
Thuấn Hoa thật sự muốn ném đũa bỏ đi khỏi nơi này, nhưng lại không thể làm phụ thân mất mặt, vì vậy gọi nha hoàn. “Có lẽ đũa của Ngũ đệ Lục muội quá nặng, các người mang muỗng tới đây”.
Nha hoàn tuân lệnh mang muỗng tới, đưa cho Hồ Ngũ lang và Lục nương. Hồ Lục nương năm nay chỉ mới tám tuổi, trước khi vào kinh cũng được Hồ Tam thím dặn dò, bảo rằng đến Hồ phủ phải khéo léo để Đại bá thương mới có thể ở lâu dài, bởi vậy ngoan ngoãn tiếp nhận muỗng ăn.
Nhưng Hồ Ngũ lang là con trai cưng của Hồ Nhị thím, ở nhà đừng nói các ca ca tỷ tỷ, ngay cả Hồ Nhị thím, cậu ta mất hứng muốn đánh thì đánh, giờ đây nha hoàn dâng muỗng lên, cậu ta bất mãn đánh nha hoàn một bàn tay. “Ta không cần muỗng, cứ muốn dùng tay bốc đấy!”. Nói xong liền nhét một miếng thịt dê vào mồm.
Thần sắc nha hoàn biến đổi, Thuấn Hoa thấy vậy liền dịu dàng nói. “Ngũ đệ mau cầm muỗng, rửa tay rồi ăn, nơi này là thành Biện Kinh, cũng không phải…”.
Nói chưa xong, Hồ Ngũ lang liền đẩy ghế tuột xuống, khóc lóc ăn vạ với Hồ Nhị thím. “Mẹ, có người bắt nạt con!”.
Hồ Nhị thím đang suy nghĩ làm sao chèn ép Lưu cơ, giúp Vương thị đoạt lại quyền quản gia. Nghe con trai khóc nháo, không hề cảm thấy nó làm sao, ngược lại coi đây là cơ hội tốt để hạ thấp uy tín của Lưu cơ. Hồ Nhị thím hừ một cái, nói với Thuấn Hoa. “Nhị nương tử, đệ đệ cô còn nhỏ, cô có dạy thì dạy từ từ, ai lại trừng mắt trợn mày lên như cô? Doạ đệ đệ cô sợ hãi rồi thấy không”.
Nói xong Hồ Nhị thím liền kêu con trai. “Tiểu Ngũ, con qua đây, mẹ nói cho con biết, Yên Chi mới là tỷ tỷ của con, người này a, không phải!”.
Từ lúc sinh ra tới giờ, Thuấn Hoa chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, càng chưa bao giờ gặp thành phần không lý không lẽ như thế, cả người ngây ra, mím môi thật chặt.
Hồ Trừng đang ngồi đàm đạo uống rượu với các anh em, nghe tiếng trẻ con oa oa cũng không thèm để ý, có phụ nữ ở đó, đương nhiên nên do bọn họ quản. Bởi vậy Hồ Trừng chỉ nói với Vương thị. “Bà đi dỗ đứa nhỏ đi, ở trong nhà đừng làm ồn ào”.
Hồ Nhị thím đang ôm con trai dỗ dành, nghe xong càng đắc ý, nhân cơ hội nói với Hồ Trừng. “Đại ca, có câu chỉ dám nói với người trong nhà. Theo em thấy a, nhất định là cháu gái thứ hai không được Đại tẩu chỉ bảo nên mới thiếu lễ tiết như vậy”.
Lời này khiến Thuấn Hoa thiếu chút nữa chết đi được, trước giờ đều cảm thấy bản thân thuân thủ lễ nghĩa hơn hẳn người thường, ai ngờ lại bị một người đàn bà quê mùa từ nông thôn đến quở trách.
Thuấn Hoa buông thõng hai vai, người bắt đầu run rẩy, giữ một tia lý trí cuối cùng tự nhắc mình không thể thất lễ.
Hồ Nhị thím thấy bộ dáng Thuấn Hoa, trong lòng sung sướng lắm, từ lúc đi vào tới giờ, Thuấn Hoa luôn khách khách khí khí với nhà bà ta, nhưng Hồ Nhị thím cứ thấy Thuấn Hoa khách khí hơi bị quá phận. Chẳng lẽ không biết được bà ta là Nhị thím của mình? Thứ xuất như cô ta phải nên thân thiết với mọi người, trò chuyện vui vẻ mới đúng.
“Nhị thím nói lầm! Nhị nương tử hiểu lễ nghi, ngay cả ta còn chưa sánh bằng. Huống hồ hiện tại không phải ở quê cũ, là trong thành Biện Kinh, đương nhiên không thể tuỳ ý như thế!”. Vương thị nói khiến Hồ Nhị thím không biết đỡ làm sao.
Vương thị cười ngoắc Hồ Ngũ lang lại. “Tiểu Ngũ lại đây, nói cho Đại bá mẫu, vì sao không thích cầm đũa ăn?”.
“Cầm đũa, ăn không ngon”. Hồ Ngũ lang có thể cảm giác được mẹ mình đơ ra, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời Vương thị.
Vương thị cười. “Tiểu Ngũ năm nay bao nhiêu tuổi?”.
“Tám tuổi. Đại tẩu quên mất rồi sao? Tiểu Ngũ sinh ra vào năm hai người rời đi, nháy mắt đã tám năm rồi”. Hồ Tam thím tận dụng triệt để đệm thêm một câu.
Vương thị gật đầu, nhìn về phía Hồ Lục nương đang quy củ ngồi bên kia. “Tam thím, ta nhớ rõ lúc chúng ta vào kinh, thím còn chưa có bầu Lục nương tử đâu”.
“Trước mặt các cháu, Đại tẩu nói làm em ngượng quá”. Hồ Tam thím hơi đỏ mặt lên, chỉ nói một câu như vậy.
“Tiểu Ngũ cháu nhìn xem, Lục nương còn nhỏ hơn cả cháu mà đã biết quy củ như vậy rồi, cháu làm ca ca chẳng lẽ không bằng muội muội?”.
Lời này khiến Hồ Ngũ lang trong lòng phát thẹn, ngược lại càng khóc nháo. “Mẹ, mẹ, con không có như vậy”.
Hồ Nhị thím mặt mũi trắng bệch, không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng này. Hồ Nhị lão gia nghe tiếng con trai khóc, trừng mắt liếc Hồ Nhị thím. “Còn không mau ôm nó ra ngoài, ở nhà mất mặt đã rồi, vào thành Biện Kinh vẫn còn muốn mất mặt?”.
Hồ Nhị thím không ngờ trượng phu sẽ quở trách mình, muốn phát cơn giận ngay tại chỗ, lại nghe Hồ Nhị lão gia chuyển qua Hồ Trừng. “Đại ca, Đại ca cũng hiểu chúng em ở quê nghèo, khó tránh khỏi bận bịu làm lụng kiếm ăn, quên cả quản giáo đứa nhỏ. Lúc này còn phải nhờ phúc của Đại ca, ở trong này học tập học tập, làm sao dạy dỗ con cái nên người”.
Hồ Trừng nghe xong thở dài, gật đầu. “Nhị đệ, chú nói câu này ta ghi tạc trong lòng, ta bôn ba ngoài kia là vì cái gì? Còn không phải để làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông, khiến người trong tộc chúng ta có thể ăn sung mặc sướng?”.
Hồ Nhị lão gia và Hồ Tam lão gia liên tục gật đầu. “Đại ca nói đúng, thôi cạn chén, uống rượu”.
Hồ Nhị thím nghe xong, biết được Hồ Trừng coi như đồng ý cho cả nhà bọn họ ở đây lâu dài, trong lòng thập phần vui vẻ, không hề so đo với trượng phu, vội vàng ôm đứa nhỏ ra ngoài dỗ.
“Nhị nương, đồ ăn sắp lạnh, ăn cơm đi”. Hai tay Thuấn Hoa vẫn nắm chặt, bọn họ sẽ ở đây lâu dài, sau này mình còn mặt mũi nào ra ngoài gặp bè bạn? Nghe được Yên Chi nhắc nhở, Thuấn Hoa cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Yên Chi, tỏ vẻ không thèm để ý, nhưng vẫn cười không nổi. Vương thị nhìn bọn họ, chỉ bưng chén rượu lên uống cạn.
Bữa cơm kết thúc, Hồ Trừng đã uống say mèm, Vương thị gọi nha hoàn dìu ông ta về phòng nghỉ tạm. Lưu cơ đi ra sai sử người hầu dọn dẹp. Thuấn Hoa nhìn thấy mẹ ruột, nhớ đến ban nãy chịu ấm ức, trong lòng lập tức quặn đau, dang tay ôm lấy Lưu cơ. “Di di!”.
Lưu cơ bình thường chỉ bảo Thuấn Hoa đều không tỏ rõ hỉ nộ, giờ phút này gặp con gái giọng nói nghẹn ngào, dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu toàn bộ lui ra, mới đưa tay vuốt nhẹ sau lưng Thuấn Hoa. “Nhị nương, con làm sao vậy?”.
“Nhị thím vô lễ, ngược lại mắng con không có giáo dưỡng. Di di, con…”. Thuấn Hoa đã nghẹn ngào nói không nên lời. Những lời nhục mạ như vậy nhưng phải cố gắng nuốt xuống. Liền tính báo cho phụ thân bản thân ấm ức, chỉ sợ phụ thân cũng sẽ bảo rằng không nên so đo với con nít, rồi có lệ cho qua.
Lưu cơ chỉ biết một hai phần mười sự tình phát sinh trên bàn, cũng không rõ ràng, giờ nhìn con mình tràn đầy khổ sở, thở dài đỡ con ngẩng dậy. “Nhị nương, con nên nhớ rõ những lời ta đã nói”.
“Dạ”. Thuấn Hoa ngẩng đầu lên. “Con nhớ rõ, di di từng nói, mặc kệ là thời điểm nào, không nên vì người khác vô lễ mà khiến bản thân thất nghi, càng không thể vì bị vây khốn cảnh liền quên bản thân từng học được lễ nghĩa”.
Con gái học rất khá, Lưu cơ vui mừng thở dài, tiếp theo nói. “Nhị nương tử, những người kia là người trong tộc của phụ thân con, bọn họ dù là tốt hay xấu con đều phải đón nhận. Còn…”.
Lưu cơ dừng lại không nói nữa, Thuấn Hoa nói tiếp. “Di di, con hiểu được, con sẽ không để bọn họ nhìn thấy mình mất lễ nghi”. Lưu cơ vỗ nhẹ lên má con, không nói gì.
Ngày tiếp theo Hồ Trừng tỉnh dậy sớm, trong miệng đắng chát khát nước, giãy giụa đứng lên tìm nước uống, trong tay đã bị nhét vào một cái chén lớn, Hồ Trừng một hơi uống cạn, cảm thấy thư thái hơn nhiều, ngáp xong lại nằm xuống.
Vương thị cất chén đi, nhéo lấy lỗ tai ông ta không tha. “Chớ ngủ nữa”.
“Hôm nay không cần vào triều, lại không có chuyện đại sự quốc gia, bà để tôi ngủ thêm một lát”. Hồ Trừng nhắm mắt lại làu bàu. Vương thị tăng thêm sức, Hồ Trừng nhảy dựng lên. “Đừng nhéo nữa, có chuyện gì bà nói đi!”.
“Ông định giữ gia đình hai người em của ông ở tới khi nào?”. Hồ Trừng xoa xoa lỗ tai. “Luôn là người một nhà, hiện tại tôi không thiếu tiền nuôi thêm mấy người, thậm chí…”.
Hồ Trừng định thốt ra bị Vương thị trừng mắt liền ngừng lại, vội vàng nói. “Tôi biết, lúc trước bà ở chung với bọn họ, khó tránh khỏi sinh chút thù cũ, nhưng ngay cả bát đũa cũng có lúc va chạm, tôi thấy không phải chuyện gì to tát, quên đi thôi”.
“Không phải chuyện to tát? Ông, thật đúng là chẳng biết chuyện gì trong gia đình cả”. Vương thị cười lạnh một tiếng. “Hôm qua, Nhị thím đã khiến Nhị nương tử hận triệt để, chẳng lẽ ông không nhận ra? Còn có, trong lòng bọn họ đang suy tính âm mưu gì, tôi không tin ông không biết”.
Hồ Trừng chần chờ một lúc mới nói. “Xuân Hoa, bà cũng biết nhà chúng ta không giống ngày xưa nữa, cho bọn họ chút tiền cũng không phải không có, hơn nữa…”.
“Hơn nữa có thể dùng tiền bảo bình an. Tôi thấy ông là sống sung sướng quen rồi, muốn ăn đau khổ mới thoả mãn”. Vương thị nói khiến Hồ Trừng đổi sắc mặt không tốt.
“Xuân Hoa, Xuân Hoa, tôi nói hơi khó nghe một chút, bây giờ chúng ta muốn vò nắn bọn họ thế nào còn không phải đơn giản hay sao”.
Quả thật trượng phu của mình chỉ có lúc đánh nhau mới thông minh một chút, tất cả những chuyện khác đều mù mờ. Vương thị trầm ngâm rồi nói. “Mà thôi, nói mà ông không nghe, ông cũng nên đi an ủi Nhị nương tử một chút, con bé từ nhỏ kim tôn ngọc quý lớn lên, hôm qua bị như vậy, chưa bao giờ kinh qua hẳn sẽ sợ mất hồn”.
“Sao Thuấn Hoa không giống Yên Chi chút nào hết vậy?”. Hồ Trừng nói ra bị Vương thị trợn trắng mắt liếc, Hồ Trừng vội vàng nói. “Được rồi, tôi đi”.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
4 chương
126 chương
21 chương
279 chương