Hãn nữ gả lần ba

Chương 7 : Xưng hô

“Nhị thím nói câu này ý tứ là không muốn ở khách viện, vậy Nhị thím nói thử xem muốn nghỉ ngơi ở đâu?”. Yên Chi không buồn giương mí mắt lên, bình thản hỏi. “Chúng ta đương nhiên phải thân cận với Đại tẩu một chút, ở ngay bên cạnh Đại tẩu là được”. Hồ Nhị thím nói khiến Hồ Tam thím nhíu mày, nhưng chính bà ta cũng không ngăn cản. Hai người bọn họ hỗ động làm Yên Chi cười nhẹ, đáng tiếc, lần này bọn họ đã gẩy sai bàn tính. “Nhị thím cũng vừa mới nói, đều là người một nhà, Nhị thím muốn ở gần mẹ ta cũng được, nhưng không hề có trường hợp nào chú em lại ở trong viện chị dâu, nói vậy Nhị thúc chỉ có thể ở trọ bên ngoài. Thành Biện Kinh này a, nơi nơi phồn hoa”. Ý tứ phía sau Yên Chi không cần nói cũng biết. Hồ Nhị thím thiếu chút nữa tức bổ ngửa, không để ý Hồ Tam thím ngăn cản, liền nói. “Cô nói thối gì đó? Ngày xưa ở quê cũ, chẳng phải cũng ở chung một chỗ?”. “Cái này lạ nha!”. Yên Chi xòe tay. “Ban nãy lúc ta chưa bước vào, chính là Nhị thím ở trong phòng mồm miệng không quy củ thế này không quy củ thế kia, sao bây giờ ta nói quy củ cho Nhị thím, Nhị thím lại nhắc chuyện năm xưa? Năm đó nhà chúng ta viện nhỏ, không phân ra được, mới phải cùng ở trong một viện. Khi đó đã bao nhiêu người nói, nói không lại ông nội, bằng không đã sớm nên phân ra. Hiện tại bên này phủ đệ không thiếu viện, vì sao phải cụm lại ở? Nhị thím, thím nói thử ta nghe xem đây là kiểu quy củ gì vậy?”. Hồ Nhị thím càng thêm giận dữ trong lòng, một đứa con gái bị nhà chồng ruồng bỏ nên cụp đuôi mà sống chứ không phải mạnh mẽ đường hoàng như vậy. Thấy Hồ Nhị thím tức giận, Hồ Tam thím vội nói. “Yên Chi nói phải, bây giờ không giống ngày xưa, chúng ta muốn thân cận với Đại tẩu thì đi thêm mấy bước chân là được. Yên Chi à, chúng ta vào viện thu dọn đồ đạc trước”. Yên Chi thấy Hồ Tam thím lôi kéo Hồ Nhị thím đi, không khỏi nhếch miệng cười, cuộc sống sau này hẳn là náo nhiệt lắm đây. “Thím lôi tôi cái gì? Để tôi hỏi xem nó đã làm những chuyện gì mà bị bỏ tận hai lần, sự tình hổ thẹn với tổ tông như thế cũng mệt cô ta làm được”. Hồ Nhị thím bị kéo ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền giãy thoát khỏi Hồ Tam thím, bất mãn nói. “Nhị tẩu, chị cũng không phải không biết tính tình Yên Chi, lúc trước ở quê cũ, tuổi tác còn chưa lớn đã đánh Ngọc ca kêu cha gọi mẹ, lần đó chị đi tìm Đại tẩu lý luận, Đại tẩu động tay đánh Yên Chi, nhưng sau đó Yên Chi có sửa lại không? Em thấy, hôm nay chị mà nói thêm gì nữa, Yên Chi có thể đuổi chúng ta đi luôn”. Ngọc ca là con trai Hồ Nhị thím, nhỏ hơn Yên Chi nửa tuổi, lúc trước ở chung trong một viện, thường ăn hiếp Yên Chi. Hồ Nhị thím biết, nhưng lúc nào cũng nói Yên Chi làm tỷ tỷ phải nhường cho đệ đệ. Nói nhiều lần quá, Yên Chi không nghe nữa, có một hồi Ngọc ca đến khoe mẹ cậu ta làm bánh táo cho cậu ta, mắng Yên Chi là đứa mồ côi. Yên Chi giận lên, cầm cặp gắp than bên cạnh bếp lò, đổ ập xuống đánh cho một trận, đánh Ngọc ca lăn lộn trên mặt đất. Hồ Nhị thím nghe tiếng động, đoạt lấy cặp gắp than muốn đánh Yên Chi, ai biết Yên Chi chẳng những không sợ, còn cắn lên cổ tay Hồ Nhị thím một dấu răng. Hồ Nhị thím hết cách, đi tìm Vương thị lý luận, Vương thị đánh Yên Chi ngay trước mặt bọn họ, sau lưng lại không biết đã nói gì, Yên Chi gặp Hồ Nhị thím càng phát ra không sợ, ngược lại Ngọc ca thụt đuôi không dám kiêu ngạo nữa. Giờ phút này Hồ Tam thím nhắc lại chuyện xưa, Hồ Nhị thím không hận bản thân quản giáo con cái vô năng, ngược lại hừ lạnh. “Cũng do Đại tẩu chiều chuộng, lúc này có Đại ca ở đây, nó dám đuổi chúng ta đi không?”. Hồ Tam thím không dám chắc như Hồ Nhị thím, tính tình Yên Chi hẳn là làm được. Chung quy bên đó mới là chí thân. Nhưng Hồ Tam thím khó mà nói ra được, chỉ kéo Hồ Nhị thím vẫn còn lầm bầm không ngừng đi hướng khách viện. Đi vào khách viện, Hồ Nhị thím nhìn bài trí không tệ, lại sờ lên giường, chăn nệm thật dày, còn có màn che và gối đầu, nhìn đều là mới mẻ, miệng liền tặc tặc hai tiếng. “Chỗ tốt như thế này, sao Đại tẩu không mau cho chúng ta cùng đi hưởng phúc? Còn có tôi bảo thím để tôi dắt theo thằng cháu cả, thím cũng không chịu”. Hồ Tam thím nghĩ xa hơn Hồ Nhị thím nhiều, bây giờ quan trọng nhất là dùng Hồ Nhị thím làm đao trong tay mình, bởi vậy Hồ Tam thím lay động cặp mắt, cười. “Ngọc ca phải canh chừng hoa màu trên ruộng đó thôi? Chúng ta làm ruộng mà sống, cần nhờ nhất chính là lúc này”. Hồ Nhị thím ngồi thử lên nệm giường, miệng dẩu lên cao. “Thím thấy không, ngay cả Lưu thị kia, tay còn mềm mại hơn cả hành lá mới hái. Nhìn là biết chưa bao giờ phải làm lụng. Thím nói xem, một đứa thiếp thôi, đã như vậy rồi, huống hồ là cháu ruột của Đại ca, nhất định phải được tung hô mà không phải chịu khổ”. Hồ Tam thím lại cười, nhìn bốn phía mới kề tai Hồ Nhị thím nói. “Em nghe nói có một chuyện này…”. Nói thì thào xong, Hồ Nhị thím liền trợn lớn cặp mắt. “Thật sự?”. “Đương nhiên là thật. Chị nghĩ xem, Đại tẩu lại không có con trai, con trai Lưu thị lại có ông ngoại là phản tặc, chỉ sợ không thể kế thừa tước vị. Đại ca vài năm nữa ắt phải chọn lựa con thừa tự trong tộc thôi”. Phải chọn con thừa tự, Hồ Nhị thím cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, làm cha mẹ ruột của hầu gia cũng có thể ăn sung mặc sướng, so với xin Hồ Trừng giúp đỡ thì tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Đặc biệt Yên Chi, đến lúc đó một đứa con gái bị nhà chồng bỏ như cô ta, chẳng phải xoa nắn tròn méo thế nào đều tùy ý mình? Hồ Tam thím nhìn nụ cười đến ngu si trên mặt Hồ Nhị thím, không khỏi cười thầm, lần này món lợi quả thật quá lớn, chính mình phải làm ngư ông thôi. Có điều phải dỗ Yên Chi cho được, cô ta chính là tâm can của Vương thị. “Mẹ, Nhị thím Tam thím vẫn hệt như ngày xưa!”. Yên Chi về phòng nghỉ ngơi một lát, chợt nghe nha hoàn bẩm báo yến hội đã tan, vì vậy đến trong viện Vương thị. Nàng gặp mẹ, không khỏi oán trách vài câu. “Cha con chính là không biết bọn họ là hạng người gì, còn tưởng rằng có thể huynh đệ hòa thuận, sống qua ngày mới tốt”. Vương thị nói xong liền rút cây trâm ra khỏi búi tóc, hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện, Yên Chi đã cho nha hoàn lui ra, thấy vậy liền tiến lên giúp mẹ tháo trang sức, chu miệng. “Cha chỉ là suy nghĩ quá đơn giản! Cho rằng vẫn là lúc trước khi cha tòng quân, anh em họ hàng thân thiết thân thiết?”. “Chẳng lẽ con suy nghĩ nhiều?”. Vương thị lắc lư đầu, trang sức đội cả một ngày, cổ muốn gãy luôn. Yên Chi cười ôm lấy bả vai Vương thị, hơi chút làm nũng. “Con mặc kệ bọn họ tranh cái gì, chỉ cần mẹ luôn tốt, tất cả đều tốt”. “Ngay cả cha cô cũng không thèm quản?”. Vương thị hỏi khiến Yên Chi hơi khựng lại, trong nụ cười phảng phất một tia buồn bã. “Cha, không phải cha của một mình con. Cha còn có Nhị muội muội, còn có Đại đệ đệ”. Chị em cùng cha khác mẹ lúc gặp nhau tuổi tác đều đã lớn, bất kể là Thuấn Hoa hay Yên Chi cũng rất khó đối đãi nhau như chị em ruột thịt từ nhỏ cùng lớn lên. Điểm này Vương thị hiểu rõ, nếu con gái không muốn, khách khí ngoài mặt là đủ rồi, không cần thiết diễn tỷ muội tình thâm. “Yên Chi, chuyện cha con, mẹ không thể nói ông ấy làm đúng, nhưng cũng không phải là sai”. Vương thị nói khiến Yên Chi lại tươi cười. “Mẹ, con sớm hiểu ra, cha không phải là người cha mẹ luôn kể cho con nghe. Dù sao đi nữa, cha cũng không làm gì có lỗi với con. Người cha có lỗi nhất, chính là mẹ”. Vương thị muốn thở dài, nhưng thở không ra hơi, chỉ lắc lắc đầu. “Hai da, cô nhóc này, mẹ nên nói con nhìn đời quá thấu đáo, hay nên nói con suy nghĩ quá đạm mạc đây”. “Mặc kệ nghĩ nhiều hay nghĩ ít, dù sao mẹ à, con chỉ nhớ được nhất định không để cho bất kì ai bắt nạt mẹ”. Nói xong Yên Chi dừng lại. “Dù là cha cũng vậy”. Vương thị nắm tay con gái chặt thêm một chút, nếu như không có con bầu bạn những năm này, làm sao lúc bà gặp lại Hồ Trừng, chỉ dùng chày cán bột đánh ông ta một trận liền thôi? Yên Chi vẫn tươi cười xán lạn như vậy, cuộc sống quan trọng nhất là biết được mình đang có gì, mà không phải ai oán bất bình, chăm chăm vào những thứ đã mất đi. Giờ cơm chiều, Hồ Trừng dặn Lưu cơ bày tiệc rượu, là người một nhà, đương nhiên không cần quy củ chủ khách, vợ chồng Hồ Trừng ngồi ở chủ vị, còn lại ai nấy tự ngồi. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, thậm chí Hồ Trừng còn cho Lưu cơ ra gặp người nhà họ Hồ, nghe Hồ Trừng bảo bọn họ gọi Lưu cơ là tiểu Đại tẩu, Yên Chi không khỏi nhìn hướng hai vị thím. Hồ Nhị thím và Hồ Tam thím đã thương lượng nửa buổi chiều, giờ phút này gặp Yên Chi nhìn qua, cho rằng Yên Chi bất mãn trong lòng, mới nói với Hồ Trừng. “Đại ca, xưng hô như vậy, tuy là Đại ca săn sóc Lưu cơ, nhưng chúng em chỉ có một Đại tẩu mà thôi”. Hồ Trừng bản thân không suy nghĩ nhiều như vậy, trong mắt ông ta, mấy năm nay Lưu cơ sinh con dưỡng cái lo liệu gia vụ, cũng rất tôn trọng Vương thị, đệ đệ mình gọi Lưu cơ một tiếng tiểu Đại tẩu cũng là xứng đáng. Ai ngờ Vương thị còn chưa nói gì, Hồ Nhị thím liền phản đối trước, sau đó Hồ Trừng nghĩ cẩn thận, giống như quả thật mình làm không đúng, vì vậy muốn lên tiếng sửa sai. Vương thị đã cười. “Chỉ là chút việc nhỏ, tính toán gì, hơn nữa gọi như vậy cũng thật sự xứng đáng”. Hồ Trừng nghe Vương thị nói vậy, gật đầu. “Phải đấy, Lưu cơ cũng đừng từ chối”. Lưu cơ cung kính vâng theo, hành lễ với mọi người xong, Lưu cơ rút lui vào trong. Lúc nhập tiệc, Hồ Nhị thím trao đổi ánh mắt với Hồ Tam thím, quả nhiên là thế, hai mẹ con thôn quê đi vào thành Biện Kinh, nhìn phú quý vinh hoa, tự nhiên sẽ bó tay bó chân, không dám nói một chữ. Yên Chi hung hãn cũng không dám hung hãn với cha mình. Lưu cơ xinh đẹp nũng nịu như vậy, Hồ Trừng đương nhiên sẽ vội vã chăm sóc. Nghĩ đến Vương thị không biết mấy năm nay chịu bao nhiêu ấm ức, bằng không đến giờ đã chẳng rơi vào cảnh không thể quản gia sự, chỉ biết xu nịnh Hồ Trừng. Nghĩ đến đoạn, Hồ Nhị thím quyết định muốn giúp Vương thị đoạt lại quyền quản gia, như vậy Vương thị nhất định sẽ thập phần cảm kích mình.