Hãn nữ gả lần ba
Chương 9 : Bổ não
Vương thị thế này mới cười cười, đưa tay sửa sang lại quần áo cho Hồ Trừng. “Ông gặp Nhị nương tử, cũng hỏi một chút hôm qua trong yến hội con bé vừa lòng ai, có ý tưởng gì”.
Hồ Trừng ừ hử, lại nói tiếp. “Việc này tôi không tiện hỏi”.
Vương thị gắt ông ta một cái. “Ông là cha nó, có gì không tiện hỏi? Tôi biết lẽ ra nên là tôi đi hỏi, nhưng tôi sợ người ta nói cách một cái bụng là khác một trời”.
Câu này ngay cả người tính tình thô ráp như Hồ Trừng cũng nghe ra tiếng Vương thị thở dài trong lời nói, ông ta nhìn người vợ, nhất thời không biết nói gì.
Vương thị liếc trắng trượng phu một cái. “Nhìn gì, mau chóng đi đi. Tuy nói con bé và Đại lang đều không phải tôi sinh, dù sao cũng là con của ông, chẳng lẽ tôi có thể nhìn nó tuỳ tiện gả ra ngoài?”.
“Xuân Hoa, bà chính là tốt như vậy, trước nay chưa hề giấu giếm buồn phiền trong lòng, muốn nói cứ nói”. Hồ Trừng cười ha ha vui vẻ, Vương thị lại lườm ông ta, Hồ Trừng cũng bước ra khỏi phòng, đi tìm Thuấn Hoa.
Vương thị cho người hầu vào dọn dẹp phòng ở, bản thân mang cuốc ra sau viện xem vườn rau, thừa dịp mấy ngày nay mưa xuống, chăm sóc cuốc xới đất đai. Nhổ bỏ cỏ dại, tưới thêm một lần nước, Vương thị đang rửa tay thì có tiếng bước chân vang lên. Trong nhà này, ngoại trừ hai cha con Yên Chi và Hồ Trừng, người khác sẽ không đi vào, bởi vậy Vương thị tưởng là Yên Chi, không quay đầu liền cười nói. “Yên Chi à, con tới đây nhìn xem, mẹ…”.
Chưa nói xong đã nghe ai khóc rấm rứt, doạ Vương thị nhảy dựng, quay đầu thì nhận ra là Hồ Nhị thím. Hồ Nhị thím gặp Vương thị quay lại, khóc lớn tiếng hơn. “Đại tẩu, thì ra Đại tẩu sống khổ cực thế này”.
Sống khổ cực? Vương thị chẳng hiểu gì, khổ cực chỗ nào? Hồ Nhị thím đã xắn tay áo lên muốn đi túm lấy Vương thị. “Đại tẩu, em hiểu, nhất định là Lưu thị sinh con trai được sủng ái, mê hoặc Đại ca mới khiến Đại tẩu chịu nhiều ấm ức. Đáng thương cho Đại tẩu và Yên Chi, ở thành Biện Kinh tám năm không nơi dựa dẫm, bị hà hiếp cũng không biết khóc kể với ai”.
Nói cứ như Hồ Trừng đã chết, mẹ con mình không có chỗ dựa, bị người bắt nạt sỉ nhục không biết khóc với ai? Vương thị nhíu nhíu mày, vốn định giải thích rồi lại muốn biết mục đích của Hồ Nhị thím nằm ở đâu, bởi vậy im lặng.
Bộ dạng càng khiến Hồ Nhị thím khẳng định Vương thị ăn rất nhiều đau khổ, không khỏi âm thầm khinh thường một chút, lúc trước bà chị ở quê cũ vô cùng hung hãn, bây giờ vào thành Biện Kinh liền lưu lạc đến mức ăn không ngon ngủ không yên, phải tự mình trồng rau trong viện để ăn. Hôm qua còn bày ra điệu bộ đắc ý, cũng chỉ có thể khoe khoang trước mặt mình thôi. Dù Hồ Nhị thím khinh thường trong lòng, nhưng vẻ mặt tràn đầy căm phẫn, nếu là trước mặt Lưu cơ, chỉ sợ Hồ Nhị thím đã sấn tới quăng cho tát tai.
“Đại tẩu, chớ sợ, hiện tại người nhà đã tới, nhất định sẽ làm chủ cho Đại tẩu, làm sao để mặc cho thiếp thất kia diễu võ dương oai? Đại tẩu, em dẫn chị đi tìm Lưu thị kia, vả cho mấy cái lên mặt”.
Hồ Nhị thím càng nói Vương thị càng nhăn mày, bà vẫn muốn moi thêm được tin tức từ lời nói của Hồ Nhị thím, bởi vậy không kể tình hình thật, mà nói với Hồ Nhị thím. “Nhị thím, lúc trước chúng ta…”.
Quả nhiên có chỗ dựa là khác ngay, Hồ Nhị thím xắn tay áo. “Đại tẩu, em biết chị muốn nói gì, yên tâm, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, chúng ta vốn là người một nhà, nên cùng nhau đối phó thế lực bên ngoài”.
Người nhà? Người ngoài? Vương thị nhìn nhìn Hồ Nhị thím. “Nhị thím, Lưu thị là thiếp của Đại ca các người, ngày thường làm việc tận tâm, không hề…”.
“Đại tẩu bị bọn họ hà hiếp đến mức không dám nói thật luôn rồi. Đại tẩu, em nói cho chị hay…”. Hồ Nhị thím còn định nói tiếp, Vương thị đã lắc đầu. “Tôi muốn sống cuộc sống như thế nào, trong lòng tôi hiểu rõ, Nhị thím nếu muốn vào thành Biện Kinh thăm người thân, học hỏi kiến thức, tôi không ngăn cản. Nhưng nếu thím định khoa tay múa chân dẫn tôi vào tròng, Nhị thím, thím tính toán sai lầm rồi”.
Phỉ nhổ, chỉ dám lên mặt với mình ở đây. Hồ Nhị thím hung hăng mắng Vương thị một phen trong bụng rồi mới lộ ra tươi cười. “Đại tẩu, chị nhìn đi, lúc trước chị ở quê cũ là một người sảng khoái nhanh nhẹn, sao mới vào kinh mấy năm đã bị mài thành thế này”.
Vương thị chân tâm không muốn nhiều lời với Hồ Nhị thím, cầm cuốc lên. “Nhị thím, tôi muốn về phòng, thím đứng chàng ràng ở đây là muốn giúp tôi nhổ cỏ hay thế nào?”.
Hồ Nhị thím đảo mắt một vòng, muốn ra mặt thay Vương thị còn phải được chính Vương thị chủ động đáp ứng mới có thể, bằng không tuỳ tiện chạy đi, bên người Lưu thị tôi tớ như mây, mình tới hai bàn tay trắng không đọ lại được, ăn đau thì sao?
Bởi vậy Hồ Nhị thím vội nói. “Đại tẩu, em hiểu nỗi khổ trong lòng chị, vậy đi, chúng ta vào nhà, cũng dễ ôn chuyện cũ”.
Vương thị liếc bà ta, không thèm để ý, đi về phía trước.
Trong viện Vương thị có nha hoàn hầu hạ, nhìn thấy Vương thị đi ra, có cả Hồ Nhị thím đi sau lưng, nha hoàn vội vàng tiến lên hành lễ. “Phu nhân, nô tỳ ngăn viện quân, bảo rằng phu nhân ở sau vườn không cho người khác đi vào, nhưng mà…”.
“Mà thôi, ta hiểu được”. Nha hoàn hầu hạ bên trong hầu phủ còn nũng nịu hơn cả con gái phú hộ ở nông thôn, chỉ bằng hai bàn tay yếu mềm, giọng nói nhỏ nhẹ của bọn họ làm sao ngăn lại Hồ Nhị thím đã quen làm ruộng lại cư xử vô lối?
Nha hoàn được xác nhận, Hồ Nhị thím mặc kệ Vương thị và nha hoàn nói gì, tiến lên vén rèm vào phòng Vương thị. Bài trí trong phòng Vương thị là Hồ Trừng nhờ Lưu cơ chọn lựa lúc bọn họ còn chưa đến thành Biện Kinh, bởi vậy vừa thanh lịch lại không mất phú quý. Vương thị vào thành rồi, cảm thấy ánh mắt Lưu cơ không tệ, dựa theo đề nghị của Lưu cơ chọn thêm một vài gia cụ mới, tới giờ chưa thay đổi.
Hồ Nhị thím là bà già ở nông thôn, không phân biệt được đẹp xấu, cho rằng dát vàng chói lọi thì là phú quý thôi. Vào phòng nhìn thấy tranh chữ, dù đều là bút tích của danh nhân, bà ta không biết mai lan cúc trúc quân tử thế nào, chân mày đã co rút lại. “Đại tẩu, sao không treo tranh mẫu đơn? Ngày ấy em ở nhà người ta thấy bọn họ treo một bức mẫu đơn đồ, phú quý ghê lắm”.
Vương thị đang sai nha hoàn dâng trà, nghe lời này thiếu chút nữa phụt hết trà nước ra, nhưng vẫn đưa cho Hồ Nhị thím. “Nhị thím nói nhiều chắc là khát nước, uống ngụm trà đi”.
Hồ Nhị thím tiếp nhận chén trà, nhìn thấy sứ trắng sáng bóng, không biết được đây là đồ sứ thượng hạng xuất từ Sài lò hoàng gia ra, màu sắc trơn tru, càng khiến nước trà phá lệ mê người. Uống một hớp, cũng không thưởng thức ra được trà ngon hay dở, chỉ tưởng rằng Lưu cơ khắt khe Vương thị, chẳng những đồ đạc sơ sài, thậm chí trà nước cũng kém.
Nhìn Vương thị còn đang bưng chén thưởng trà, Hồ Nhị thím nhăn dữ dội hơn. “Đại tẩu, lúc trước là người cương liệt cỡ nào, hôm nay bị khắt khe mà không nói một chữ. Chị nhìn phòng chị bài trí thế nào? Nửa điểm quý khí cũng không có. Ngay cả chén trà cũng trắng trơn, nước trà thì vừa đắng lại chát. Nhất định là Lưu cơ giấu giếm hết trà ngon”.
Vương thị hiện tại đã biết Hồ Nhị thím nhắm tới điều gì, trong lòng chỉ cười mà không nói, Hồ Nhị thím càng thêm căm phẫn. “Không được, em phải đi tìm Đại ca lý luận, sao lại khi dễ người ta như vậy được”.
Nói xong, Hồ Nhị thím đứng phắt dậy chạy đi, nha hoàn vốn định ngăn đón, nhưng thấy Vương thị không nói gì bởi vậy cũng khoanh tay đứng hầu, nhẹ giọng nói. “Phu nhân, để viện quân tuỳ ý hồ nháo như vậy, không khỏi…?”.
Vương thị liếc mắt qua nha hoàn, nha hoàn vội vàng ngậm miệng, sau một lát Vương thị mới nói. “Nhị nương tử các người tính tình thế nào?”.
Nha hoàn không ngờ bị hỏi như vậy, vội nói. “Dịu dàng, xinh đẹp, đa tài, ai cũng nói…”. Nha hoàn vội vàng ngậm miệng, câu sau chính là Hồ Nhị nương tử tốt đẹp hơn Hồ Đại nương tử nhiều lắm.
“Dịu dàng vâng lời, xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ưu điểm nhiều không cần nghĩ cũng có thể nói được. Nhưng mà, phụ nữ muốn tồn tại trong thế gian này, sống tốt, tất yếu cần một đôi mắt thông tuệ. Nhị nương tử của các người chính là thiếu cái đó”.
“Nhưng có liên quan gì đến việc để mặc viện quân đi hồ nháo đâu phu nhân?”. Nha hoàn nghi hoặc hỏi.
Vương thị cười. “Phải gặp qua hết thế gian hiểm ác, con bé mới có thể hiểu ra, trên đời này không phải chỉ có một đạo chiếu thư khiến cả nhà ngã xuống phàm trần mới là đại nạn”.
Điểm này, Lưu cơ không hiểu, ban đầu sinh ra trong hoàng tộc, cha mẹ thương yêu, sau này bị ban thưởng đến Tào phủ, chủ nhân nhà họ Tào cũng không hề khắc bạc, chờ gả cho Hồ Trừng, Hồ Trừng tuy là đại quê mùa, nhưng cũng thật lòng thương yêu Lưu cơ. Lưu cơ chịu khổ có hạn, tự nhiên tâm tư cũng có hạn, dạy dỗ con cái vẫn là những thứ học khi còn trong khuê các. Lưu cơ còn chưa rõ lòng người sâu cạn đâu.
Vương thị than nhẹ một tiếng, không vì gì khác, vì chính trượng phu của bà, phải dạy cho Nhị nương tử biết, trên đời này có những sự ấm ức còn hơn cả thân là thứ nữ, mẹ cả lại bị người đời đánh giá thấp.
Nha hoàn có chút vỡ ra, lại có chút hồ đồ, nhìn Vương thị không nói gì nữa, cũng đành khoanh tay đứng hầu.
Hồ Nhị thím ra khỏi viện của Vương thị, lại không biết Lưu cơ ở đâu, nhìn đường chẳng hiểu đi hướng nào, còn đang quay tới quay lui, chợt nghe giọng Hồ Tam thím. “Nhị tẩu, chị cũng đến thăm Đại tẩu?”.
“Chào buổi sáng Nhị thím!”. Hôm nay Yên Chi còn đang ngủ, Hồ Tam thím đã vào phòng nói lằng nhằng đủ thứ, bây giờ nàng theo Hồ Tam thím lại đây, nhưng đầu vẫn còn hơi choáng, ước gì gặp được Vương thị, ném hết hai người này cho bà ứng phó, chính mình nhanh chóng về phòng ngủ bù.
Hồ Nhị thím gặp Yên Chi, vui mừng lắm, kéo tay Yên Chi nắm chặt trong lòng bàn tay. “Yên Chi à, thím biết cháu và mẹ cháu ăn không biết bao nhiêu là khổ, chưa nói gì khác, cháu bị nhà chồng đuổi về, chúng ta nên ra mặt cho cháu, không để cháu bị bọn họ vứt bỏ mới đúng”.
Sao mới ngủ một đêm mà Nhị thím lại thay đổi thái độ dữ vậy? Yên Chi che miệng ngáp một cái mới nói. “Nhị thím, việc này…”.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
8 chương
18 chương
17 chương
294 chương
325 chương
102 chương
10 chương
116 chương