Hãn nữ gả lần ba
Chương 4 : Tình cờ gặp gỡ
Trong lúc bận rộn, vườn hoa mẫu đơn đã dần nở, ngày Hồ phủ mở tiệc ngắm hoa cũng đến. Hôm đó sáng sớm, Lưu cơ đã vào phòng con gái, nhìn Thuấn Hoa được chúng nha hoàn khéo tay trang điểm, sửa soạn trang phục.
“Khắp thành Biện Kinh này, xinh đẹp như Nhị nương tử đúng là không nhiều”. Nha hoàn ôm gương đồng cho Thuấn Hoa nhìn dung mạo chính mình, miệng không quên ca ngợi.
Gương mới đánh bóng sáng rõ, Thuấn Hoa nhìn mình trong gương, tuy nói tiểu thư khuê các đức nặng hơn vẻ bề ngoài, nhưng xinh đẹp một chút ai lại không thích?
Lưu cơ nhìn nét mặt con ửng hồng, đột nhiên có chút nghẹn ngào nơi cổ họng, đưa tay đặt lên vai Thuấn Hoa. “Hôm nay rất quan trọng với con, con phải…”.
Nói phân nửa Lưu cơ liền dừng lại, con gái không giống mình, sẽ không lâm vào cảnh giây trước còn chơi đùa vui vẻ với các tỷ muội, giây sau liền bị sét đánh ngang trời, hạ ngục nhốt vào đại lao. Quá khứ như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện trong lòng.
“Di di, con hiểu, lời ngài nói con vẫn nhớ”. Thuấn Hoa dịu dàng nói với Lưu cơ, Lưu cơ thu tay về, có nha hoàn đứng ngoài cửa bẩm. “Bên phía phu nhân đã sai người đến mời Nhị nương tử sang đó”.
Tiệc ngắm hoa hôm nay là Lưu cơ một tay an bài, nhưng bản thân vẫn không thể xuất hiện tại yến hội. Thuấn Hoa nhìn mẹ đẻ, cúi người bái tạ, lúc đứng dậy trong mắt lấp lánh ánh sáng, mình sẽ không để di di thất vọng. Thuấn Hoa đến phòng Vương thị, Vương thị đang nói chuyện với Yên Chi, hôm nay đặc thù, Vương thị cũng trang phục lộng lẫy, chỉ có Yên Chi vẫn như bình thường.
Nhìn thấy Thuấn Hoa được mọi người vây quanh đi vào phòng, Yên Chi liền cười. “Muội muội xinh đẹp như thiên tiên vậy, còn không biết lang quân nhà ai có phúc có thể cưới được muội muội về nhà”.
“A tỷ khen nhầm”. Thuấn Hoa lại đỏ mặt.
Vương thị đã đứng dậy, cười nói. “Được rồi, hai chị em cũng đừng khen nhau nữa, đi thôi, canh giờ cũng gần tới, chúng ta nên ra ngoài, bằng không bị người chê cười, khách khứa tới mà chủ nhân còn không ra mặt nghênh đón”.
Yên Chi đã đỡ cánh tay Vương thị đi ra ngoài, Thuấn Hoa nhìn Yên Chi trang điểm, có lòng muốn hỏi nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng. Phía trước Yên Chi vẫn vừa đi vừa trò chuyện với Vương thị. Thuấn Hoa nghe, chỉ nói năm nay mẫu đơn nở đẹp, qua ít ngày nữa hoa tàn có thể bào chế thuốc.
Tuy nói mẹ cả và đích tỷ đã ở trong phủ tám năm, nhưng mỗi khi Thuấn Hoa nghe mẹ cả và đích tỷ nói chuyện đều sẽ cảm thấy hồn bay ra ngoài xa. Nhà người khác, mẫu đơn sẽ được cân nhắc đầu tiên để trồng điểm xuyến cho nhà thêm đẹp, nhưng hai mẹ con này, đầu tiên là ngại mẫu đơn trồng tốn công, muốn nhổ hết đổi thành hoa khác, sau này nghe nói mẫu đơn có thể làm thuốc được, bọn họ mới dừng tay. Nhưng dù như vậy, hằng năm Hồ phủ bào chế thuốc bán cho hiệu thuốc vẫn bị người khác cười lệch miệng.
Nhà người ta bị nói như thế, hẳn là qua hai năm liền bỏ, nhưng hai mẹ con Vương thị vẫn cứ hưng trí bừng bừng. Nghĩ đến Thuấn Hoa liền thở dài, nếu không phải có mẹ cả như vậy, còn có đích tỷ bị nhà chồng bỏ hai lần vẫn không thèm để ý, chính mình đã chẳng chậm trễ đến hôm nay. Thôi, hôm nay người đến đều đủ xứng đôi nhà họ Hồ, cho dù đích tỷ có hiện hữu, nhìn cử chỉ khí độ của mình, bọn họ cũng sẽ nghĩ khác.
Thuấn Hoa lặng lẽ siết tay quyết tâm, nhất định phải biểu hiện tốt một chút, không, mình vốn là tốt, phải để mọi người biết trong Hồ phủ có hai vị tiểu nương tử khác nhau một trời một vực.
Đoàn người đã đến hoa viên, hôm nay tiệc ngắm hoa đặt tại nơi gọi là Vãn Hương đình, nhìn thấy các chủ nhân tới, nha hoàn bà tử bận rộn trong đình vội vàng tiến lên hành lễ.
Vương thị cho họ đứng dậy, chậm rãi bước vào đình, nhìn bài trí khắp nơi, cười nói với Thuấn Hoa. “Di di của con quả thật mạnh hơn ta nhiều. Yên Chi, con chờ ở đây, mẹ và muội muội con ra ngoài đón khách”.
Yên Chi vâng lời, Thuấn Hoa nghe mẹ cả nói vậy, trong lòng càng vui vẻ hơn, theo Vương thị ra ngoài đón khách.
Yên Chi nhìn tứ phía, phân phó người hầu chỉ giữ lại vài người chờ lệnh, những người khác đều lui ra.
Hồng Ngọc là một trong số những người lưu lại, thừa dịp nói với Yên Chi. “Hôm nay Nhị nương tử y như tiên nữ trên trời vậy. Đại nương tử cũng nên trang điểm ra ngoài, tướng mạo ngài không hề kém Nhị nương tử chỗ nào”.
Yên Chi thừa kế từ Vương thị mắt hạnh, má đào, mũi thon cao, tuy không trang điểm nhiều, nhưng liếc mắt vẫn là một vẻ phong lưu, trong đám đông bình thường sẽ dễ nhận ra nàng nổi bật. Bằng không Đại công tử phủ doãn Khai Phong đã chẳng nhìn trúng nàng trong bữa tiệc, tiếng sét ái tình, về nhà liền nhõng nhẽo nài nỉ, nhờ bà mối sang hỏi cưới Yên Chi vào cửa. Nhưng mối hôn sự đó cũng chẳng kéo dài nổi, vỏn vẹn ba tháng sau, Yên Chi bị bà mẹ chồng thứ hai bắt con trai bỏ vợ, nói rằng người vợ lười biếng bất hiếu như vậy sao có thể làm dâu trưởng nhà họ Chu?
Chu Đại lang vạn lần không muốn, lặng lẽ nói với Yên Chi, chờ trở về nhà sẽ thuyết phục mẹ mình, qua một năm sẽ đón Yên Chi về nhà. Yên Chi nhìn người đàn ông từng thề non hẹn biển với mình, chỉ thấy hắn nhát gan quá mức, đường đường nam nhi chi chí, không che chở được vợ mình thì còn nói gì khác được nữa?
Hồng Ngọc nhìn thần sắc Yên Chi liền hiểu Yên Chi không nghe lọt, thở dài buồn bã. Yên Chi thần trí đã quay lại, cười nói. “Nhà ngươi thở dài cái gì, chờ vài năm nữa lớn hơn, ta gả ngươi ra ngoài là được”.
Hồng Ngọc còn muốn lên tiếng, Yên Chi đã đặt ngón tay lên miệng ý bảo Hồng Ngọc không được nói, Hồng Ngọc đang lấy làm lạ, chợt nghe Yên Chi cười. “Vừa nghe được chim sẻ kêu ríu rít, hay hơn chim trong lồng Lưu di hay treo trên hành lang”.
Hay? Hồng Ngọc lại muốn nhíu mày, chẳng qua là chim hoang dại trong rừng, làm sao êm tai bằng bách linh, hoạ mi, hoàng oanh Lưu cơ cho người tỉ mỉ chọn lọc?
Yên Chi biết Hồng Ngọc không hiểu mình, cũng chẳng thèm để ý, thấy có khách đến liền bận rộn nghênh đón, ai nấy chào hỏi nói giỡn mấy câu, an bài vào vị trí. Yến hội vốn là như vậy, nụ cười vĩnh viễn nhoẻn trên môi, nói chuyện cũng phải nhẹ nhàng thủ thỉ. Thức nhắm rượu ngon trên bàn, không mấy ai chú ý. Yên Chi chỉ gắp một đũa anh đào và uống một ngụm rượu trái cây thôi mà đã bị một vài ánh mắt kì quái dòm ngó. Yên Chi rõ bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, làm như không thấy bọn họ, chuyên tâm nhìn thức ăn trước mặt, không muốn xã giao với nhiều người.
“Hồ Nhị nương, Đại tỷ tỷ cô và cô đúng là hai người trái ngược nhau”. Tiểu nương tử thân với Thuấn Hoa nhỏ giọng thì thầm. Thuấn Hoa cảm thấy mỗi lần trong nhà mở tiệc, Yên Chi luôn hành động mất mặt, giờ nghe có người quen nói vậy, sắc mặt có chút đỏ lên vì xấu hổ.
“Thuấn Hoa là Thuấn Hoa, Hồ Đại nương tử là Hồ Đại nương tử, hai người bọn họ vốn không hề giống nhau”. Nghe có người giải vây cho mình, Thuấn Hoa cảm kích cười cười.
Triệu phu nhân ngồi ghế trên nghe các tiểu nương tử trò chuyện xôn xao, nói với Vương thị. “Thứ lỗi cho tôi đảo khách thành chủ, các tiểu nương tử làm gì có kiên nhẫn theo chúng ta tâm sự, cứ để bọn họ tự ý thích đi thưởng hoa đi thôi”.
Vương thị đương nhiên tán thành, vì vậy Thuấn Hoa liền dẫn các tiểu nương tử ra khỏi đình viện, hướng đến vườn hoa.
Người chung quanh đều tán đi gần hết, Yên Chi buông đũa, ban nãy nhiều người không ai chú ý đến mình, giờ phút này chỉ còn một mình, cũng đừng làm hành động đáng chú ý. Vì vậy Yên Chi nói với Vương thị. “Mẹ, các muội muội ra ngoài ngắm hoa, con đi theo bọn họ”.
Vương thị biết con gái đã sớm không chịu được, nếu không phải vì trượng phu, Vương thị cũng ước không phải xã giao ở bất kì yến hội nào. Không thể trừng mắt với con trước mặt mọi người, Vương thị chỉ cười. “Vậy con đi đi”.
Yên Chi hành lễ chào mọi người trong đình rồi rời khỏi, chờ Yên Chi vừa đi, liền có người nói với Vương thị. “Phu nhân có hai cô con gái thật là mỗi người một vẻ, khiến người ta muốn khen cũng không biết khen thế nào”.
Bản lĩnh trợn mắt nói láo này, mấy năm nay ở thành Biện Kinh, Vương thị đã thói quen, cười trả lời. “Nhị nương tử thôi, tôi thường bị Đại nương tử nháo cho đau đầu, phu nhân thích như vậy, tôi liền tặng Đại nương tử cho phu nhân làm con gái”.
Người nói che miệng cười. “Nếu trong nhà tôi có con trai thì tốt rồi, nhưng mà không có nên câu này tôi không dám nhận”.
Mọi người cũng cười theo, Vương thị nhìn nụ cười rập khuôn của bọn họ, khẳng định những người này mời cùng một người dạy lễ giáo về nhà.
Yên Chi biết Thuấn Hoa không muốn gặp mình, ra đình không đi về phía vườn mẫu đơn, nhưng sợ đi thẳng về phòng, lát nữa mẹ sẽ không tha cho mình. Bởi vậy Yên Chi thả bộ theo lối mòn, tới núi giả liền vào ngồi ở ghế trong sơn động, thở dài một hơi, hai da, nếu mẹ sớm ngày đồng ý cho mình vào quan đạo làm đạo cô thì tốt rồi.
Sơn động rất im ắng, Yên Chi cảm thấy hơi buồn ngủ, định nằm chợp mắt một chút, chợt nghe bên ngoài lào xào có tiếng nói chuyện, hình như là giọng nam. Nhớ ra hôm nay Hồ Đại lang cũng hẹn đồng học đến dự tiệc, nghe nói bên trong còn có cháu trai Triệu Chẩm của Vinh An quận vương.
Yên Chi vốn cho rằng bọn họ vô tình đi ngang qua, theo thói quen bình thường, các tiểu nương tử ngắm hoa xong sẽ vòng lại hội họp với các lang quân, ngồi trong đình ngâm thơ vẽ tranh, tiểu nương tử hoặc lang quân nhà ai tài hoa tốt nhất cũng đủ để khoe mọi người. Ai biết tiếng nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, hình như đang tranh chấp gì đó.
“Đại ca cười một cái đi mà”. Bên ngoài truyền đến giọng nói oang oang vịt đực, rất lâu sau liền có giọng nam trầm khác vang lên. “Không thấy chính chủ, anh đến làm gì?”.
Cái gì chính chủ? Chẳng lẽ anh ta có tiểu nương tử mình ái mộ, hôm nay hẹn gặp tại yến hội nhưng người ta không tới? Yên Chi bắt đầu cố gắng hình dung xem là ai. Chợt nghe giọng vịt đực thở dài. “Đại ca, chẳng lẽ anh thật sự muốn cưới Hồ Đại nương tử? Cô ta là một con cọp mẹ, gả hai lần đều bị bỏ, bà cố nhất định sẽ không đồng ý”.
Hồ Đại nương tử, hình như là mình thì phải? Thế nhưng vẫn có người muốn cưới mình? Yên Chi lòng nghi ngờ càng lúc càng sâu, nín thở nghe tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
44 chương
7 chương
47 chương
47 chương
116 chương