Hãn nữ gả lần ba
Chương 3 : Thương nghị
Vẻ mất mát trên mặt Lưu cơ không thoát được ánh mắt của Hồ Đại lang, tuy cậu nhỏ tuổi hơn Thuấn Hoa, nhưng hiểu biết nhiều hơn Thuấn Hoa một chút. Biết rõ tính cách mẹ đẻ, Hồ Đại lang cũng không lên tiếng khuyên giải Lưu cơ, vẫn hì hì nói với Thuấn Hoa. “Nhị tỷ đừng thẹn thùng, đồng học trong Quốc Tử Giám có mấy người rất là xuất sắc, cũng trạc tuổi Nhị tỷ”.
Thuấn Hoa mặt đỏ như gấc chín, giọng nói lí nhí ngại ngùng. “Đệ đệ, chuyện nhà chúng ta bên ngoài có ai không biết đâu?”.
“Vậy đã làm sao?”. Nhắc đến hôn sự trai gái, Lưu cơ đổi thành hưng trí bừng bừng, tính tình Vương thị sẽ không quản hôn sự của thứ xuất, Lưu cơ lại không tin được Hồ Trừng, đại sự đương nhiên phải do mình bận tâm.
Nghe con gái nói tủi thân, Lưu cơ liền nói. “Tuy Đại tỷ tỷ con như thế, nhưng con gái của ta, làm sao thua kém danh môn khuê tú bên ngoài. Con đến Vinh An quận vương phủ, Quận vương phi khen ngợi con như thế nào?”.
Vinh An quận vương họ Triệu tên Khuông Nghĩa, cùng huynh trưởng là Triệu Khuông Dận đều là người phò tá Thái tổ, là công thần của tiên đế. Chỉ tiếc người tốt sống không thọ, mười tám năm trước Triệu Khuông Dận vết thương cũ tái phát, mặc cho tiên đế hạ lệnh điều trị hết lòng, cũng không thể cứu được. Cặp song bích gia tộc họ Triệu mất đi một người, tiên đế thậm bi thương, hạ chiếu truy phong Triệu Khuông Dận làm Vũ An quận vương, con trai trưởng Đức Chiêu làm Ninh An hầu. Gia tộc họ Triệu từ đấy về sau càng được ân đức vô tận.
Sau này tiên đế băng hà, Thiên tử lên ngôi, tôn Hoàng hậu Phù thị làm Thái hậu, phu nhân Phù thị của Triệu Khuông Nghĩa vốn là chị em ruột với Phù thái hậu, Thiên tử phong Triệu Khuông Nghĩa lên làm Vinh An quận vương.
Song vương cùng họ không phải là vinh diệu đỉnh cao của gia tộc họ Triệu, năm trước Tào Bân bình định nước Thục, Triệu Đức Chiêu thân là phó tướng cũng lập công hiển hách. Ngày khải hoàn, nguyên phối của Triệu Đức Chiêu là Tào thị lại nhân vất vả lâu ngày, tích bệnh buông tay về Tây Thiên.
Tào thị vốn là con gái của Tào Bân, người chết đi liền biến thành không phải chuyện của riêng nhà họ Triệu. Đại tang xong, trong cung truyền ra ý chỉ, Vĩnh Hoà trưởng công chúa hạ giá gả cho Triệu Đức Chiêu, mà ông này cũng được tấn làm Ninh quốc công. Gia tộc họ Triệu lại liên hệ chặt chẽ hơn với hoàng gia, trong thành Biện Kinh, ai cũng xem có thể lôi kéo quan hệ được với gia tộc họ Triệu là điều vinh diệu.
Giờ phút này nghe Lưu cơ nhắc tới, Thuấn Hoa càng thêm ngại ngùng. “Chẳng qua Phù phu nhân nghe con làm câu thơ mới khen chút thôi, ngày ấy cũng không phải không khen người khác, con có được tính là gì ghê gớm đâu?”.
Con gái đúng là vậy, trong lòng rõ ràng vui sướng, bên ngoài lại bày ra bộ dáng như không muốn. Hồ Đại lang oán thầm Thuấn Hoa một câu, mới nói. “Em và Triệu Chẩm, cháu trai Vinh An quận vương, là bạn thân. Hay là ngày hôm ấy em rủ cậu ta đến dự tiệc ngắm hoa luôn?”.
Thuấn Hoa thông minh, làm sao nghe không hiểu ý đệ đệ, mặt đỏ như thấy máu. Lưu cơ nhìn con gái, vui mừng cười, nếu Thuấn Hoa có thể gả vào nhà họ Triệu, tiếc nuối cả đời mình liền thoả mãn. Chỉ mong trời toại lòng người, con gái có thể thuận buồm cả đời, không giống như mình, luôn nơm nớp lo sợ như bước trên băng mỏng, sơ sẩy một cái sẽ bị người ta vạch trần quá khứ, liên luỵ các con.
Tiệc ngắm hoa lần này ở Định Bắc hầu phủ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra là để kén rể cho Thuấn Hoa. Chỉ là Hồ Thuấn Hoa nhân phẩm gia thế tướng mạo không tệ, nhưng vì mẹ đẻ là hậu duệ tôn thất tiền triệu, ông ngoại ruột lại là phản đồ, dù đương kim Thiên tử khoan hồng độ lượng không đề cập tới, nhưng Hồ Trừng vẫn chậm chạp không xin tấn phong con trai độc nhất Hồ Đại lang làm thế tử, mà nói Vương thị năm nay chưa tới năm mươi, không phải không có khả năng sinh ra đích tử, chờ Vương thị sinh đích tử lại xin tấn phong cũng không muộn. Xem ra bản thân Hồ Trừng cũng băn khoăn chuyện đó, cũng vì vậy, gia thế Hồ Thuấn Hoa lại giảm đi mấy phần.
Chính bởi lý do này, Định Bắc hầu phủ phát ra nhiều thiệp mời nhưng mấy nhà Lưu cơ nhìn trúng không hề trả lời chắc chắn rằng ngày ấy sẽ đến. Lưu cơ vô cùng buồn bực, lại chẳng thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân mình. Những nhà trả lời chính xác sẽ đi, gia thế tướng mạo nhân phẩm đều thấp hơn, nghĩ đến cô con gái mình đặt hy vọng từ nhỏ sẽ không gả được người chồng nào bằng Yên Chi, Lưu cơ ngoại trừ thở dài cũng chỉ biết thở dài.
“Mẹ, con nghe chúng nha hoàn nói, Lưu di bên kia mấy hôm nay trong lòng không thoải mái”. Yên Chi nói không thể khiến Vương thị ngừng việc trong tay, thấy nàng định đến cạnh giếng xách nước, Vương thị vội vàng giữ lại. “Đừng nhúc nhích, để đó mẹ làm cho, tay của con mềm mại hơn lúc trước nhiều rồi, đừng lại để thô ráp”.
“Làm sao cứ để mẹ xách hoài được?”. Yên Chi cười hì hì xách thùng nước lại, cầm bầu múc tưới rau, xong mới buông thùng ra. “Siêu! Nhà người ta phu nhân trồng hoa, nuôi chim, lễ Phật, chỉ có mẹ con là chính mình tự trồng rau”.
“Chẳng qua thấy nhớ, bày đặt ra cho vui thôi”. Vương thị thấy xong việc, rửa tay ngồi xuống bên vườn rau. “Lưu di của con á, nghĩ quá nhiều, luôn cảm thấy không cam lòng. Thật ra cô ta ăn sung mặc sướng không ai quản thúc, so với các chị em của cô ta thì đã tốt hơn vạn phần”.
“Mẹ, lời này chỉ có thể nói với con, chớ nói với Lưu di, dì ấy lại đau khổ một phen”.
Yên Chi nói khiến Vương thị cười, tiếp theo liền thở dài. “Kim chi ngọc diệp nhưng lại không có sức sống, ở nông thôn chúng ta thì sao? Đầu tiên là Tấn, rồi lại Hán, hiện tại là Đại Chu. Con nói thử xem, họ Lưu bọn họ được chưởng thiên hạ nhà Tấn, chẳng lẽ không cho họ Sài được chưởng thiên hạ nhà Lưu? Người sống như thế, tự bản thân không nghĩ thoáng ra được, có ý tứ gì đâu?”.
Yên Chi lại cười, tựa vào vai Vương thị làm nũng. “Đúng vậy nha, mẹ, ngài cũng nghĩ thoáng ra đi, đợi mấy năm nữa, con sẽ vào đạo quan ở”.
Đứa nhỏ này, tuy con gái đã hai mươi mốt tuổi, gả qua hai lần, nhưng trong mắt Vương thị, con gái vẫn là bé con ngày xưa sống nương tựa cùng mình.
“Hai mẹ con ở đây à?”. Hậu viện an tĩnh đột nhiên thêm một giọng nam, Hồ Trừng sải bước đi tới, cũng không ngồi xuống ghế mà ngồi xổm ven vườn rau nhìn xem. “Xuân Hoa, bản lĩnh trồng trọt của bà chưa bao giờ mòn đi nha, chờ cơm trưa tôi muốn ăn canh rau cải trắng, lại làm bánh bột trứng gà, thêm hành lá ăn thiệt là thơm”.
“Được, ông có việc cứ nói thẳng, chớ cong quẹo khen tôi làm chi. Năm đó ông cũng cày cấy gặt hái đó thôi”. Không quan tâm Hồ Trừng hiện tại đã là hầu gia, thường mang binh đánh giặc bên ngoài, đối với Vương thị, vào cái nhà này, ông ấy vẫn là người đàn ông của bà, đã là người bên gối, sao cần cẩn thận chọn lọc, khách khí với nhau?
Hồ Trừng cười ha ha, xoa xoa tay. “Xuân Hoa à, tôi nói bà cái này”. Dứt lời bị Vương thị trừng mắt, Hồ Trừng vội nói. “Nhị nương năm nay mười sáu rồi, Lưu thị nói với tôi muốn tổ chức tiệc ngắm hoa cho con bé kén rể. Ngày ấy bà trăm ngàn nhớ rõ giữ tư thái nghiêm trang dùm tôi nhé”.
Vương thị liếc ông ấy một cái. “Nói cứ như tôi không hiểu lễ nghĩa vậy, tám năm nay lúc nào nên bày tư thái tôi chưa bao giờ lơi lỏng. Được rồi, biết rồi, ông khỏi cần cố ý dặn dò. Có việc gì cần nói nữa không?”.
Hồ Trừng lại cười cười, thế mới nói. “Tôi nhận được thư ở quê, Nhị đệ Tam đệ bọn họ đều nói, năm trước Niên thành thất thu, trong nhà ăn uống gian nan, muốn vào kinh một chuyến thăm chúng ta”.
Hồ Trừng là con trai độc nhất, Nhị đệ Tam đệ trong miệng ông ấy là chỉ anh em họ nhà Hồ Nhị thúc. Vương thị vừa nghe, hai hàng lông mày liền dựng đứng lên. “Hồ ly lộ đuôi rồi sao? Cái gì mà ăn uống gian nan, chẳng qua muốn vào kinh dựa hơi ông mà hưởng phúc thôi. Năm đó ông không ở nhà, tôi bị bọn họ bắt nạt cũng đủ rồi”.
Hồ Trừng liên tục xin tha. “Rồi, rồi, tôi biết được những năm đó bà và Yên Chi đều phải chịu ấm ức, nhưng bây giờ khác hẳn hồi xưa rồi không đúng sao? Bà nghĩ xem, bây giờ tôi là hầu gia, đỡ đần huynh đệ chút cũng là chuyện bình thường. Máu mủ ruột rà làm sao cắt đứt”.
Cặp mắt Vương thị vẫn lạnh như băng, Hồ Trừng lại nghĩ. “Nói thật vậy, ba ngày trước bọn họ đã lên đường rồi”. Vương thị nhìn bốn phía, trong hậu viện chỉ có mình và trượng phu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, được, lão này sợ là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vương thị hừ lạnh một tiếng. “Bây giờ ông là hầu gia, muốn gì mà chẳng được, tuỳ ý ông”.
Đồng ý sảng khoái như vậy? Hồ Trừng thấy Vương thị đứng dậy, vội vàng đuổi theo. “Vậy hôm nay cơm trưa của tôi?”.
“Không có cơm trưa cho ông, ông cũng không phải không biết, tôi chỉ ăn một ngày hai bữa”. Vương thị tới thành Biện Kinh nhiều năm như vậy rồi vẫn duy trì một ngày hai bữa cơm, không có thói quen ăn trưa.
Hồ Trừng mặt tỏ ra buồn rầu, Yên Chi đã khoác giỏ trúc đi tới, thấy Hồ Trừng như vậy liền đưa giỏ trúc qua. “Cha, đây là con làm cho cha, cha nếm thử đi”.
Hồ Trừng nhận giỏ, thấy bên trong là một bát canh cải trắng, bên cạnh là bánh bột vàng ươm, đặt giỏ trúc xuống đất, nhận đôi đũa con gái đưa, Hồ Trừng cắn miếng bánh, bên trong có thịt dê kho ngũ vị hương. Cảm giác sâu sắc con gái tri kỷ, Hồ Trừng không khỏi thở dài. “Con nói thử xem mẹ con đã đến thành Biện Kinh tám năm rồi, sao vẫn giữ nguyên xi tính tình cũ không đổi?”.
“Đó là vì mẹ coi cha là người trong nhà, trước mặt người nhà, cần gì nói vòng vo giữ kẽ?”.
Yên Chi cho Hồ Trừng mát dạ một chút, Hồ Trừng hưởng thụ lắm, nhanh chóng ăn hết hai miếng bánh, bưng bát canh uống cạn một hơi. Hồ Trừng cầm khăn tay chùi miệng. “Ăn như vậy mới thấy ngon nha”.
“Cho nên cha à, mẹ mặc kệ chuyện bên ngoài, tuỳ ý cha và Lưu di sống làm sao, cha cần gì cấm cản chuyện của mẹ ở đây?”.
Hồ Trừng nhìn con gái, rất lâu sau thở dài. “Yên Chi, con thật sự không muốn tái giá sao? Lần này cha chọn cho con một võ tướng”.
Đúng là lại nói tới mình rồi, Yên Chi thu dọn vật dụng, bỏ vào trong giỏ trúc, cười híp mắt nói. “Cha ơi, con vẫn giữ quan điểm cũ, con đã gả hai lần rồi, chuyện của con cha đừng vất vả nữa. Cứ tập trung suy nghĩ làm sao chọn cho Nhị muội một cậu rể ngoan đi thôi!”.
Hồ Trừng gặp vợ con đều rời đi, cũng không ở thêm, liền đi tìm Lưu cơ nói chuyện Thuấn Hoa. Có lẽ nhờ Hồ Trừng an ủi, Lưu cơ chậm rãi bình tĩnh trở lại. Đặc biệt biết được cháu trai Triệu Chẩm của Ninh An quận vương đã đồng ý đến tiệc ngắm hoa, thậm chí mẹ của Triệu Chẩm cũng sẽ tới, trong lòng Lưu cơ càng thêm vui sướng, có thêm hai vị khách này, những người khác có không tới cũng không làm yến hội mất sắc.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
62 chương
58 chương
105 chương
54 chương
19 chương