Hãn nữ gả lần ba
Chương 5 : Dạy cho bài học
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, bên trong có pha sự chế nhạo. “Bà cố sẽ đồng ý!”.
Nói chắc chắn như vậy, Yên Chi nhăn chặt lông mày hơn, người này rốt cuộc là ai? Hơn nữa việc anh ta muốn cưới mình có vẻ không phải là một điều tốt.
“Đại ca, anh cũng biết, anh là cháu trai trưởng của Đại tổ phụ, là…”. Giọng vịt đực thật là bối rối, vốn tưởng đường huynh chỉ nhàm chán vào Hồ phủ dạo vòng vòng thôi, ai mà ngờ được anh ta có tâm muốn cưới Hồ Đại nương tử.
Cháu dâu trưởng nhà họ Triệu dễ làm như vậy sao?
“Tứ đệ, cậu cũng biết để làm dâu trưởng nhà họ Triệu không thể dễ dàng cưới bừa”. Giọng nói của người đàn ông đó vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Giọng vịt đực phá lớn lên. “Đại ca, anh cũng biết, thì cớ làm sao…?”.
“Ngu ngốc!”.
Lần này Yên Chi nghe được cả bàn tay đánh lên trán. Yên Chi vẫn chưa hết nín thở, lo lắng có bất kì động tĩnh nào sẽ kinh động đến người bên ngoài, Yên Chi vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Em, em biết rồi, Đại ca muốn coi Hồ Đại nương tử là bia đỡ đạn, em nghe nói nước Đường sắp đưa công chúa đến”. Nhà Chu đã tiêu diệt nước Thục, hiện tại chỉ còn nước Đường an phận ở một góc, nhưng Thiên tử đương triều không dễ dàng để người khác ngủ say dưới gầm giường mình đâu.
Tiêu diệt nước Đường đã là thế phải làm, đương nhiên nhà Đường không hề muốn bị diệt. Lúc tiên đế còn tại vị, bọn họ đã cống mỹ nhân và châu báu, hiện tại đương kim đăng cơ, bọn họ lại tính toán đưa công chúa đến.
Giờ phút này Yên Chi đã đoán ra, cháu trai trưởng nhà họ Triệu nhất định không ai khác ngoài cháu trai của Vũ An quận vương, thế tử Ninh quốc công Triệu Trấn. Nếu vậy giọng vịt đực kia chính là cháu trai Vinh An quận vương Triệu Chẩm.
Quả thật Triệu Chẩm nghe xong liền nói. “Đại ca, nước Đường đưa công chúa đến đây, xuất thân như vậy đương nhiên Bệ hạ thu nhận mới là đúng đắn”.
Triệu Trấn nhìn cậu em họ của mình, chỉ cười không nói. Triệu Chẩm giật mình nhận ra, công chúa nước Đường thân phận tôn quý, tiến đến triều Chu không thể nói là mỹ nữ cống nạp, nhưng gọi là hoà thân thì nước Đường chưa đạt đến mức đó. Nhất định chỉ có thể ậm ờ rằng đến triều Chu để chọn phò mã vừa ý. Vì thế, chúng quần thần đương nhiên phải phân ưu cho Thiên tử.
Hiện tại hai nước chưa xé rách quan hệ, đương nhiên phải chọn danh môn đệ tử trong triều. Hiện tại gia tộc họ Triệu thanh danh hiển hách, Triệu Trấn tự nhiên đứng mũi chịu sào. Suy nghĩ cẩn thận đến đó, Triệu Chẩm liền la lên ai nha. “Nhưng cũng không thể tuỳ tiện chọn người như vậy chứ?!”.
“Chẳng qua là bia đỡ đạn thôi, đời này, anh phải cưới người vợ tình đầu ý hợp với mình. Các cô gái con nhà người khác đều là nuông chiều từ nhỏ đến lớn, sao có thể cưới bậy. Chi bằng…”. Triệu Trấn chưa nói xong liền ngừng lại, hiện tại đang ở Hồ phủ, đừng nói lung tung thì tốt hơn.
Triệu Chẩm đã hiểu, kéo Triệu Trấn rời đi. “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi dạo chung quanh hoa viên xem Hồ Đại nương tử ở đâu?”.
Hai anh em cười nói rời đi, Yên Chi trốn trong sơn động mặt đã đen như đáy nồi, quả thật danh môn công tử ở kinh thành tất cả đều coi những người không bằng mình là cỏ rác, bùn sình dưới chân. Nghĩ cẩn thận có thể nhận ra, Triệu Trấn vội vã không muốn cưới công chúa nước Đường, nhưng lại tìm không ra ai thích hợp để ái mộ, vì vậy muốn đưa Yên Chi ra gánh trách nhiệm, chờ sự tình trôi qua, lại bỏ rơi Yên Chi. Dù sao Hồ Đại nương tử vốn đã có thanh danh không tốt.
Cả khuôn mặt Yên Chi sắp trương phình lên vì tức, không dạy cho anh ta một bài học thì anh ta cứ tưởng người trong kinh thành ai vừa nghe đến tên Đại công tử nhà họ Triệu cũng đều bị hút hồn hết sao?
Yên Chi ra khỏi sơn động, nếu Triệu Đại công tử muốn tìm chính mình, sao không tương kế tựu kế?
Nàng vòng qua núi giả, đi qua con đường hải đường đã sắp tàn gần hết, phía trước kia chính là nơi những nam nữ thanh niên tài tuấn hôm nay ngâm thơ vẽ tranh. Hai anh em Triệu Trấn đã quay về trong đình, tuy cũng có người muốn mời bọn họ ngâm thơ đối đáp, nhưng vì Triệu Trấn ở lâu trong quân, lấy cớ tài năng thui chột mà từ chối.
Triệu Chẩm hùa theo đối mấy câu, không thấy Yên Chi ở đây, nhưng thấy bên trong các tiểu nương tử có mấy người gò má ửng hồng nhìn Triệu Trấn, trong lòng không khỏi buồn cười, hỏi Hồ Đại lang. “Nghe nói lệnh trưởng tỷ cũng ở trong vườn, sao không thấy bóng dáng?”.
Hồ Đại lang hôm nay vừa là chủ tiệc vừa là trọng tài, có chút bận rộn, nghe Triệu Chẩm hỏi liền nói. “Tính tình Đại tỷ hơi khác người ngoài, không biết…”. Nói xong Hồ Đại lang liền sáng mắt reo lên. “Người đang đứng bên hoa hải đường kia chẳng phải Đại tỷ tỷ hay sao? Nhị tỷ, nên mời Đại tỷ tỷ lại đây”.
Hôm nay Thuấn Hoa dù là làm thơ hay vẽ tranh đều chiếm được nổi bật, giờ phút này nghe đệ đệ nói như vậy, liền sai nha hoàn bên người đến mời Yên Chi.
Triệu Trấn thị lực tốt hơn người khác, nhìn dưới tàng hải đường, thấy Yên Chi mặc một bộ y phục màu hồng, tóc mây búi nhẹ, chỉ dùng một cây trâm ngọc cắm giữ, một luồng tóc dài đen nhánh cứ hờ hững trên vai, lộ ra cần cổ trắng noãn. Yên Chi lại giống như không biết trong đình đang có người đánh giá mình, giơ tay muốn ngắt một đoá hải đường cắm lên tóc mai.
Làm gì có tiểu thư khuê các nào ăn vận trang điểm như vậy trong trường hợp này? Triệu Trấn từ nhỏ sinh trưởng tại thành Biện Kinh, tuy mười ba tuổi đã lên đường tòng quân, nhưng bất kể là tỷ muội trong Triệu phủ hay các thiên kim nhà người khác đến dự tiệc, những dịp quan trọng đều trang điểm phục sức đúng quy củ, hành động phù hợp lễ nghi.
Nữ nhân này quả thật quá mức khinh cuồng, hành động không thoát được mùi bùn đất quê mùa. Nhưng cũng chỉ có cô ta, sự tình xong xuôi, vứt bỏ cũng không cần phiền lòng, dù sao cô ta đã bị nhà chồng ruồng rẫy hai lần rồi, có bị lần thứ ba cũng bình thường thôi. Chỉ là, làm sao mới khiến cô ta cam tâm tình nguyện gả cho mình? Triệu Trấn sờ lên mặt, cảm giác được trong số các cô gái có người đang chiếu qua một ánh mắt ngượng ngùng.
Triệu Trấn cười mỉa, gia thế, tướng mạo mình đều đứng nhất, người như mình, sao có thể không khiến Hồ Đại nương tử ái mộ được?
Yên Chi đã ngắt được hoa, cài lên tóc mai, nha hoàn chạy đến bên cạnh Yên Chi, mời nàng cùng vào đình vui chơi với mọi người. Yên Chi chuyển mắt qua, nhìn thấy trong đình có một người lạ mặt, nhìn vô cùng kiêu ngạo, hẳn là Triệu Trấn. Bởi vậy Yên Chi chỉ cười một cái. “Ngươi đến nói cho Nhị nương tử, ta muốn đi dạo trong vườn một lát, không vào”.
Nha hoàn xác nhận xong trở về trong đình nói với Thuấn Hoa. Thuấn Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục làm thơ với các tiểu nương tử.
Triệu Trấn thấy Yên Chi không vào đình, trong lòng càng đánh giá Yên Chi tệ hơn, một người không hiểu lễ tiết như vậy đúng là khó chấp nhận nổi. Nhưng không thấy mặt, làm sao khiến Yên Chi gả cho mình? Lý do tình yêu sét đánh cũng phải gặp mặt mới dùng được.
Triệu Trấn nháy mắt với cậu em họ, lặng lẽ rời khỏi đình, Triệu Chẩm biết ý, quay sang bắt chuyện với Hồ Đại lang, chặn tầm mắt của Hồ Đại lang và những người khác.
Yên Chi còn đang suy nghĩ nên dạy cho Triệu Trấn một bài học như thế nào, chợt nghe tiếng bước chân sau lưng, Yên Chi không xoay người mà tiếp tục bước đi.
Triệu Trấn đi theo Yên Chi vài bước, cảm thấy bắt chuyện như thế này có vẻ rõ rệt quá, nhìn ven đường có viên đá nhỏ, nhặt lên ném ra, hòn đá đánh trúng chân Yên Chi. Yên Chi đang đi đường bình thường, đột nhiên cảm thấy chân đau nhói, nhất thời giận dữ, đang định quay lại nhưng chới với sắp ngã. Triệu Trấn chính là chờ giờ phút này, đưa tay đỡ lấy nàng. “Tiểu nương tử cẩn thận”.
Bây giờ khoảng cách gần, Yên Chi nhìn được kĩ hơn ban nãy, quả thật rất điển trai, dung mạo như vậy khó trách hắn kiêu ngạo, nhưng vừa nghĩ đến ý định đáng khinh của anh ta, Yên Chi liền thấy ghê tởm, người như vậy thật sự là tâm địa rắn rết.
Yên Chi đã nghĩ ra mình nên dạy cho anh ta bài học gì, bởi vậy Yên Chi lùi ra sau một bước, giả bộ nũng nịu, giọng nói giống như chảy từ trong cổ họng ra. “Đa tạ lang quân, không biết lang quân tên họ là gì, ngày sau ta xin được cảm tạ”.
Triệu Trấn rùng cả mình, nhưng nghĩ đến kế hoạch, liền tỏ ra tác phong nhanh nhẹn đĩnh đạc. “Tại hạ họ Triệu, nhà ở Minh Đức phường”.
Minh Đức phường gần hoàng thành, bên trong chỉ có một nhà họ Triệu. Yên Chi trong bụng mắng đồ giả tạo, nhưng ngoài mặt vẫn nói. “Thì ra là Triệu công tử, ta đã biết. Chờ yến hội hôm nay tan, liền khiển người hầu đến nói lời cảm tạ”.
Thật là không biết liêm sỉ, ban nãy còn tỏ ra ngượng ngùng, giờ phút này như vậy. Triệu Trấn cũng suy nghĩ là thế, ngoài miệng vẫn nói. “Chỉ là chút việc nhỏ, cần gì đa sự?”.
“Là nên”. Nói xong Yên Chi đột nhiên nhanh trí rút khăn tay ra, làm bộ muốn lau mồ hôi trên trán cho Triệu Trấn. “Triệu công tử làm sao trên trán toàn là mồ hôi?”.
Triệu Trấn bắt đầu hối hận, có phải kế hoạch của mình quá tệ không? Cô gái này nói chuyện không đã đủ làm mình té hết khẩu vị, nhìn Yên Chi muốn lau mồ hôi cho mình, Triệu Trấn vội vàng lùi ra sau, ai ngờ Yên Chi không chịu tha. Hai người giằng co ở đó, hoá ra Hồ Đại nương tử là người mê trai. Triệu Trấn bắt đầu suy nghĩ biết vậy đừng làm, Yên Chi đã chạm được khăn lên trán anh ta, sắp lau qua lau lại, Yên Chi đột nhiên la lên. “Ai da chết rồi, ban nãy vừa chùi nước mũi còn chưa giặt”.
Triệu Trấn vừa nghe liền muốn phát nôn, anh ta tòng quân nhiều năm nhưng trời sinh ăn ở sạch sẽ. Ai biết Yên Chi rút khăn về, tấm khăn liền lướt qua cả mặt Triệu Trấn. Nghĩ đến khăn dính nước mũi người khác lau qua mặt mình, Triệu Trấn lập tức muốn oẹ, nhưng nhịn xuống trước mặt Yên Chi. Yên Chi thấy anh ta chưa nôn, tăng thêm mức độ, thu khăn này lại, tung khăn khác ra, một đống vỏ hạt bí rơi lộp độp lên người Triệu Trấn.
Triệu Trấn vội nhảy tụt ra sau, nhưng vẫn bị dính chưởng một vài cái. Yên Chi làm như không biết, sấn lên mấy bước. “Triệu công tử, đến đây, ta lau mồ hôi cho công tử”.
Triệu Trấn không nhịn được nữa, ngồi xổm ven bụi cây nôn khan. Yên Chi thấy thế mắt chớp chớp. “Triệu công tử có vẻ thân thể ôm bệnh, trời đang nóng bức chớ ra ngoài nắng đứng. Ta sai người đưa công tử về”.
Nói xong Yên Chi liền muốn đỡ Triệu Trấn dậy, kinh qua chuyện vừa rồi, Triệu Trấn sợ hãi Yên Chi còn giấu thêm nhiều “vũ khí bí mật” trong tay áo, chỉ sợ ngay cả tay Yên Chi cũng bẩn, sao chịu để Yên Chi đụng vào mình, vội vàng lẩn trốn.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
44 chương
7 chương
47 chương
47 chương
116 chương