Hãn nữ gả lần ba

Chương 2 : Mẹ con

Vương thị dùng tay xoa bóp trán. “Xã giao sao cho không kết thù không phải dễ, mẹ cũng có muốn bày ra tư thái như vậy đâu, nhưng cô ta cứ thế, mẹ đành phải theo thôi”. Yên Chi phì cười. “Mẹ, câu này truyền ra ngoài lại bị người ta nói, Định Bắc hầu phu nhân tưởng mình còn ở nông thôn sao, cho rằng nhà quyền quý giống như làng xóm dưới quê không bằng?”. Vương thị đưa tay nhéo mũi con gái. “Chỉ biết nói tôi, chính chị cũng vậy còn gì nữa? Vả lại lúc mẹ gả cho cha con, ông ấy chẳng qua là một tiểu binh trong quân, còn chưa phải Định Bắc hầu đâu”. “Dạ, dạ!”. Yên Chi ôm vai mẹ. “Cho nên á, mẹ cứ sống như thế đi, đừng để ý người khác nói gì”. Vương thị có chút bất đắc dĩ cầm tay nàng. “Vậy còn con? Yên Chi, đừng chê mẹ lải nhải, mẹ biết con chướng mắt những người đàn ông kia, nhưng ngay cả Nhị nương cũng phải tìm nhà chồng rồi, phụ nữ chúng ta tóm lại vẫn phải…”. Yên Chi buông tay khỏi bả vai Vương thị, tựa vào một bên ghế dựa. “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, đợi qua mấy năm nữa liền nhập đạo vào đạo quan tu hành, dù sao không ai dám ăn hiếp con. Còn về tái giá, mẹ, lật khắp chốn kinh thành này, danh môn đệ tử càng gặp càng không thấy ai ra dáng đàn ông, muốn con gả cho bọn họ, thà rằng tự mình sống cô độc”. Nói xong trên mặt Yên Chi nổi lên một nụ cười tinh nghịch. “Hơn nữa con không muốn có người lại bất mãn nói rằng có người mẹ như vậy nên khó trách cô cũng không quy không củ, không hiểu đạo lý. Mẫu thân của con sao lại có thể bị người khác sỉ nhục?”. Vương thị tươi cười lại bất đắc dĩ tăng thêm, người nói câu đó là mẹ chồng cũ của Yên Chi – Anh quốc công phu nhân lúc nàng mới gả tới. Lúc trước Định Bắc hầu phủ và Anh quốc công phủ kết thân gia thật là câu chuyện nổi tiếng ở kinh thành, hôm thành thân, Tào vương phi còn tự mình đưa gả, của hồi môn từ Định Bắc hầu phủ nối dài đến tận cổng Anh quốc công phủ. Bên trong đồ cưới, thứ hấp dẫn người ta nhất chính là một thanh ngọc như ý do Thiên tử ngự ban. Hôn lễ long trọng như vậy mấy tháng sau vẫn có người tấm tắc. Chỉ là một tràng hôn lễ oanh động không cam đoan được Yên Chi và con trai thứ hai của Anh quốc công vợ chồng hoà thuận, chưa đầy một tháng, giữa hai người liền nảy sinh biến cố. Nghe nói ngày ấy Yên Chi vô cớ trách mắng đánh sủng tỳ bên cạnh trượng phu, trượng phu tức sùi bọt mép, chỉ trích Yên Chi không hiền. Vợ chồng tranh cãi ầm ĩ xong, Yên Chi quay về Định Bắc hầu phủ, tiếp theo Anh quốc công dâng sớ lên Thiên tử, muốn thay mặt con bỏ vợ. Chi tiết bên trong ít người biết được, chỉ biết Yên Chi không bao giờ quay về Anh quốc công phủ nữa, Anh quốc công phủ cũng hoàn trả của hồi môn cho hầu phủ. Cuộc hôn nhân đó, cứ như vậy tan biến. Về phần sủng tỳ gợi lên sóng gió lớn như vậy, sau này cũng chẳng ai nhắc gì tới cô ta nữa. Vương thị vuốt tóc con gái, nói. “Mẹ biết con không thích nghe, nhưng bây giờ không giống khi chúng ta còn ở nông thôn”. Yên Chi thở dài không nói, ở nông thôn không thiếu chuyện vợ gặp bất mãn có thể xắn tay áo đánh nhau với chồng. Nhưng người trong kinh thành? Yên Chi không khỏi cười châm chọc, ngày ấy Anh quốc công phu nhân nói Yên Chi như vậy, Yên Chi giận dữ chống đối mấy câu. Anh quốc công phu nhân bất mãn, phạt Yên Chi quỳ xuống, Yên Chi quỳ thì quỳ, nhưng về phòng nhịn không được oán giận với trượng phu, trượng phu đương nhiên thiên vị mẹ hắn, hai người cãi nhau, Yên Chi đánh trượng phu một cái tát, tỳ nữ bên cạnh chắn cho hắn, thế mới nảy sinh ra sự tích đánh sủng tỳ. Là đàn ông mà ngay cả một cú đánh cũng phải có tỳ nữ đỡ giúp, đàn ông như vậy, sao có thể phó thác cả đời? Tác phong của bọn họ đĩnh đạc đường hoàng chẳng qua là lừa gạt những kẻ không biết gì mà thôi. Vương thị vỗ vỗ lên tay nàng. “Chính con có chủ ý, mẹ nói cũng chẳng được. Yên Chi à, lúc trước lẽ ra mẹ không nên dạy con mọi sự cần dựa vào bản thân mình”. Yên Chi cười. “Mẹ không dạy con như vậy, mẹ con chúng ta sống ở nông thôn, ông ngoại qua đời, cha lại ra ngoài đánh giặc không rõ sống chết, chúng ta đã sớm bị người hà hiếp tới chết. Cứ thế, liền tính cha quay về báo thù cho chúng ta, chúng ta cũng đã sớm biến thành xương khô trong mộ, cha khóc một trận xong rồi cũng cưới người khác thôi?”. Vương thị và Định Bắc hầu Hồ Trừng từ nhỏ sống chung trong một thôn, sau này Hồ Trừng đi tòng quân, chỉ là một tiểu binh bé nhỏ. Vì nguyện vọng của Hồ mẫu lúc còn sống, huống chi trên chiến trường đao thương không có mắt, hàng xóm láng giềng mai mối, chưa đầy trăm ngày Hồ Trừng cưới Vương thị vào cửa, mười ngày sau lên chiến trường. Vương thị tiễn bước trượng phu, an tâm ở nhà chờ Hồ Trừng, ai biết chờ đợi lại chờ tới mười bốn năm, chờ thiên hạ bình định rồi, tiên đế phong thưởng công thần, Hồ Trừng được phong Định Bắc hầu, thế này mới cho người đón vợ và con gái vào kinh, khi đó Yên Chi đều đã hơn mười ba tuổi. Vương thị mang con gái tiến vào hầu phủ liền nhìn thấy Lưu cơ dẫn theo đàn con trai gái đứng hạ bái. Vương thị không nhận Lưu cơ lạy, từ trong bao quần áo rút ra chày cán bột liền đánh lên người tân hầu gia. Đánh Hồ Trừng chạy vòng quanh Định Bắc hầu phủ một vòng, đánh đến nỗi Lưu cơ ôm con, vẻ mặt kinh sợ không thể tin, đánh đến nhóm người hầu không dám hó hé, sợ hãi phu nhân chủ mẫu như vậy, cuộc sống sau này liền không dễ chịu được. Chỉ có Yên Chi ngồi một chỗ cắn hạt bí xem tưng bừng, dù sao mẹ đã nhẫn nhịn mười bốn năm, nhất định phải xả hết oán khí. Còn đám người hầu đang đứng phát run bên cạnh, khoé mắt Yên Chi không hề liếc nhìn, mẹ nàng không phải loại người lỗ mãng vô tri, muốn đánh sẽ chỉ đánh cha, không lấy người khác ra xả giận. Quả thực Vương thị xả hết cơn giận xong, vứt chày cán bột xuống đất, uống trà, nhận Lưu cơ bái lạy, bỏ lại một câu từ nay về sau như cũ, không nói thêm gì khác. Đám người hầu thở dài nhẹ nhõm, Lưu cơ lại lo lắng dồn lên đỉnh đầu, phu nhân nói hết thảy như cũ, nhưng thiên hạ này làm gì có phu nhân còn tại, cơ thiếp quản gia? Có tâm không muốn quản gia, ngặt nỗi Vương thị cũng một câu ta không hiểu quản gia kiểu gì, đừng khiến mọi thứ lộn xộn lại bị người chê cười. Vì thế Lưu cơ chỉ có thể tiếp tục quản gia, lại cẩn thận hết mực vì sợ chọc tới Vương thị, Vương thị tức giận động thủ đánh mình một trận thì sao? Chính thất quản giáo cơ thiếp là chuyện đương nhiên. Cũng may Vương thị giữ lời, tám năm trôi qua, ngoại trừ những lúc thật sự cần Vương thị ra mặt, Vương thị chỉ ở trong sân trồng rau tưới hoa chính mình thoải mái vui vẻ, về phần hầu phủ có bao nhiêu sản nghiệp, bao nhiêu người hầu, Vương thị một mực mặc kệ không hỏi tới. Thậm chí ngày Yên Chi xuất giá, Lưu cơ đến hỏi ý Vương thị của hồi môn của Yên Chi, Vương thị cũng chỉ nhìn lướt qua danh sách, Lưu cơ khẳng định không làm gì sai được. Càng là như thế, Lưu cơ càng cẩn thận, sợ Vương thị giả heo ăn lão hổ, đột nhiên trở mặt. Vương thị mấy năm nay cũng không phải không nhận ra Lưu cơ nghĩ gì, nhưng Vương thị cảm thấy Lưu cơ nghĩ quá nhiều. Đương nhiên Vương thị cũng sẽ không đính chính, chung quy người ta thích nghĩ thế nào là chuyện của người ta, mình chỉ cần sống đúng lương tâm là được. “Nếu lúc trước tôi không đánh cha cô lần đó thì đã chẳng có ai nói gì!”. Vương thị nói xong bị Yên Chi liếc một cái, Vương thị ho nhẹ. “Con gái ngoan, đừng chê mẹ càm ràm, mẹ biết con ghét bỏ các công tử danh môn ở kinh thành. Nhưng làm đạo cô có gì tốt chứ?”. “Có ăn có uống không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, không cần suy nghĩ tranh đấu, có gì không tốt đâu? Mẹ, con biết mẹ mong ôm cháu, nhưng đừng nói Nhị nương, Đại lang năm nay cũng mười ba rồi, qua mấy năm nữa có thể cưới vợ sinh con, đến lúc đó mẹ cũng có cháu ôm vậy?”. “Cái này không giống, bọn họ sinh ra không phải cháu ruột của mẹ”. “Vậy đã làm sao, bọn họ sinh là cháu ruột của cha. Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi…”. Nói xong Yên Chi cười, trong tươi cười pha đôi phần bỡn cợt. “Có điều, nếu bây giờ mẹ sinh cho con cậu em trai, con không xuất gia nữa, ở nhà trông em lớn lên”. Vương thị mặt nhất thời co giật, đánh tay con gái một cái. “Nói bậy bạ, tôi đã bốn mươi rồi cô ơi, làm sao sinh em cho cô nữa?”. “Cái này không biết chừng nha, lúc trước Tam thím ở cách vách sinh con trai út cũng bốn mươi lăm đó thôi”. Yên Chi nói càng khiến mặt Vương thị đỏ hơn. Nha hoàn ở ngoài cửa bẩm. “Phu nhân, Đại lang tới”. Vương thị và Yên Chi vội vàng chỉnh lại tư thế. Mành nhấc lên, Hồ Đại lang đi vào, năm nay đã mười ba, là con trai cả Lưu cơ sinh cho Hồ Trừng. Lưu cơ luôn dạy dỗ trai gái phải biết lễ phép đối đãi người khác. Nhìn Hồ Đại lang hành lễ vấn an mình, Vương thị liếc mắt qua con gái, Lưu cơ chỉ bảo con cái càng phù hợp vị thế hiện tại, nhưng mà Yên Chi không thích như vậy. Nghĩ đến lời con vừa mới nói, Vương thị không khỏi thở dài trong dạ, nếu Yên Chi không thích, tuỳ theo ý nàng thôi. Vương thị hỏi qua Hồ Đại lang từ học hành đến cuộc sống hằng ngày, cũng nói với Hồ Đại lang. “Con cũng nên đi gặp Lưu di của con, Lưu di nói chờ mấy ngày nữa mẫu đơn nở, muốn bày tiệc ngắm hoa. Nếu con muốn hẹn bạn hữu đến thì cứ nói với Lưu di”. Hồ Đại lang cung kính dạ vâng rời khỏi. Chờ cậu ta vừa đi, Yên Chi liền chớp mắt nhìn qua Vương thị. “Mẹ, mẹ nói thử xem, Nhị nương và Lưu cơ ở một mình với nhau trong phòng cũng cung kính như vậy sao? Mẹ con như vậy giống như chẳng thân thiết gì mấy”. “Không phải cô nói mấy năm nữa cô sẽ nhập đạo làm đạo cô sao? Giờ còn hỏi cái này làm gì?”. Yên Chi cười hì hì. “Con chỉ là nói chuyện phiếm với mẹ thôi mà? Hơn nữa con nhập đạo cũng miễn cho em dâu sau này cảm thấy có người chị chồng hung hãn như con, không dám gả vào”. “Cô á, là đại trí giả ngu”. Vương thị cuối cùng vẫn luyến tiếc con gái mình. Yên Chi lại cười. “Mẹ, ngài trong thô ráp có tinh tế, không cho con đại trí giả ngu sao?”. Bên kia Lưu cơ cũng đang dặn dò Thuấn Hoa, cử chỉ hành vi phải như thế nào tại tiệc ngắm hoa. Thuấn Hoa nghiêm túc nghe xong, chân mày vẫn thẳng nhíu. “Di di, này đó con đều biết, nhưng…”. Chưa nói xong, nha hoàn bên ngoài đã bẩm có Đại lang tới, tiếp theo Hồ Đại lang liền vén rèm lên, cười hì hì đi vào, trước chào hỏi Lưu di di tốt lành, sau lại nói với Thuấn Hoa. “Nhị tỷ sắp kén rể, em làm đệ đệ phải hỗ trợ mới được”. Thuấn Hoa mặt lập tức đỏ, Lưu cơ nhìn con trai, đứa con này đủ để gọi là niềm kiêu ngạo của Lưu cơ, nhưng có tốt mấy cũng không có biện pháp, là chính mình làm liên luỵ nó, chung quy nó sẽ chẳng kế thừa được Hầu phủ này.