Hàn mai

Chương 38

Đêm hôm đó, có người đến mặc xiêm y yểu điệu cho nàng, chải tóc, trang điểm... Mà nàng thì đã phó mặc tất cả, như thế nào cũng được, là đồ chơi hay là hình nộm... Họ dẫn nàng đến một nơi nào đó trong hoàng cung, không phải là tẩm phòng của hoàng đế, bởi nàng cảm thấy không khí nơi này thoáng đãng hơn căn phòng ngột ngạt đó nhiều... Chính là một lầu gác nghỉ giữa hoa uyển, một nơi thích hợp để thưởng nguyệt ngắm cảnh... Ban đêm, hương hoa theo làn gió thanh mát thổi tới, nhàn nhạt dìu dịu, thực khiến cho lòng người có cảm giác thư thái... Chỉ có điều, riêng với nàng, cõi lòng đã trống rỗng ... Trong lầu gác, hắn đang ngồi đợi, bàn rượu và điểm tâm cũng đã được chuẩn bị... Đối diện với phía hắn, cũng có một cây đàn được đặt sẵn... Đám hạ nhân đưa nàng tới rồi lặng lẽ lui ra. Nàng đứng đó, một thân xiêm y trắng thanh bạch, một mái tóc mềm mại hơn mây... mĩ miều tuyệt luân, thực khiến cho người ta sinh ngưỡng mộ lẫn mộng tưởng... Quả nhiên là một vật tiêu khiển hoàn mỹ... - Ngồi xuống ghế phía trước, đàn hát đi! Hàn Mai trầm lặng bước đến, quơ tay trước cung đàn... Đã lâu không chạm vào nhạc cụ, hơn nữa cũng không có tâm trạng nào để đàn hát... Đàn hát cho hắn? Nếu có thể, nàng muốn đàn lên một oán khúc thê lương nhất, kinh khủng nhất... chỉ có điều, nàng biết đó là việc không nên làm... Cây đàn của các nhạc công trong cung thực sự tinh xảo, dẫu thế nào cũng không sánh được với cây đàn mà Lam Mặc đã làm cho nàng... Lam Mặc, nàng không tự giác lại nhớ đến y rồi... "Những giây phút hạnh phúc của cuộc đời thiếp, bắt đầu từ khi hai ta gặp nhau... Hãy bước vào giấc mơ của thiếp... Hãy nghe lời của những cơn gió... Để khi lời cầu nguyện của thiếp bay đến chân trời, chúng sẽ cuốn theo những cơn gió và chàng có thể nghe thấy... Chàng có nghe thấy điều đó không? Xin hãy nghe theo giọng nói đó... Ngay cả khi chúng ta không còn ở bên nhau..." Vì vậy nàng đã cất tiếng hát, nàng tự chìm vào thế giới của mình... Tưởng tượng như trước mặt có y, nàng đàn hát lên một ngẫu khúc tràn ngập yêu thương trân trọng... Ước gì cơn gió vô tri vô giác cũng có thể có linh tính, mang những lời của nàng đi... ...o0o... Màn đêm vẫn thăm thẳm như vậy... Cũng không quá xa xôi, trong màn đêm ấy, người đó dựa lưng dưới một tán cây, nhắm mắt liên tưởng... " Dường như ta cảm nhận được..." - Đột nhiên miệng y nói rất khẽ, nụ cười cũng thoáng qua. Y rút bên mình ra một cây sáo trúc, sáo ngân lên một dòng âm thanh thăm thẳm kì diệu... Dù không trực tiếp ở bên, dù không tận mắt tận tai trông thấy, nhưng có một cái gì đó giống như là linh cảm... Ai bảo rằng chúng ta là tri âm tri kỉ, tâm tâm tương ứng? Đoản khúc này, y cũng từng viết lại cho nàng, chỉ có lời ca là không đem ra tặng... "Gió tới đây liền ngưng kết Níu giữ nỗi nhớ nhung của khách Mưa đến đây liền kết thành tơ Vấn vít chúng ta lưu luyến cõi trần Có nàng ở bên chính là duyên Duyên phận khắc trên hòn đá tam sinh Được yêu dù chỉ là một trong muôn phần mật ngọt Ta nguyện xin được chôn ở chốn này Ta ngày ngày tháng tháng năm năm Đắm đuối mãi nhìn khuôn mặt nàng Nét dịu dàng khi tức giận Nét dịu dàng pha oán trách Hai ta không hiểu thế nào là giày vò yêu, hận, tình, sầu. Đều ngỡ cứ yêu nhau thì sẽ như gió mây vấn Hai ta còn chưa hiểu, biểu lộ nồng nàn là thế nào Vẫn nghĩ rằng, chết vì tình chỉ là truyền thuyết..." ..o0o... Về phần Dương Tử Luân, rõ ràng nghe thấy giọng ca cùng tiếng cùng tuyệt diệu của nàng, nhưng lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng... Bởi hắn cảm giác, nàng đang chìm vào một thế giới khác, ca từ mỹ miều đấy tình cảm kia, tưởng như muốn thực sự bay đến bên một kẻ nào khác... Hắn cảm nhận, người trước mắt không chỉ là đàn hát lấy lệ, mà là hát bằng tâm... Chỉ có điều hắn không hiểu nổi, chân tình chân ái trong đó, có cái gì đó vượt xa chốn phàm trần, phi thường lưu luyến, giống như những người yêu nhau bằng tâm hồn... Cảm giác lạc lõng đột ngột, không thể chạm tới cái cảnh giới nào đó... Lời ca vẫn cuốn hút như vậy, có điều... làm hắn trước mắt hiện ra một cảnh huyễn hoặc, một đôi tiên đồng ngọc lữ quấn quít bên nhau, còn hắn là kẻ phàm nhân không thể bước qua cây cầu... ... Phải thực sự chứng kiến hắn mới thấy, trên đời này có thứ nghệ thuật phi thường như vậy, có thể mang linh hồn của người khác đi theo, hệt như vũ khúc năm ấy... Chưa một ca vũ xuất sắc nào trong hoàng cung với được đến trình độ này... Nữ nhân này, chính hắn không thể ngờ tới... Bàn tay nàng trên cung đàn vẫn mềm mại tinh tế như cánh bướm vờn hoa, thần thái xa xăm... Thêm một khúc nữa, nàng cũng không nhận ra mình đã tự chuyển sang âm khúc của Lam Mặc... Nàng mơ hồ trong tâm trí nhìn thấy bóng y phiêu lãng mặc áo thiên thanh, đứng dưới trúc lâm xanh ngắt, thổi lên âm khúc đó... Còn nàng có thể mang cây đàn ra phụ họa với y... Viễn cảnh mà nàng nghĩ trong đầu cũng gần giống như ảo giác sinh ra cho Luân đế, thanh khúc huyền ảo này nghe qua tưởng nhẹ như gió mây nhưng lại lắng đọng, trầm luân, tùy tâm trạng con người mà dẫn dắt... Hắn nhắm mắt lại, vẫn thấy đôi thần tiên kia, trong đó một bóng tiên tử áo trắng thoát tục, tương đồng với hình bóng đã từng in sâu trong lòng hắn... Muốn với tới nàng, nhưng thực sự, thực sự không thể chạm tới... Muốn chạm tới nàng, muốn ngăn cách nàng khỏi kẻ kia, chỉ có cách chặt đứt đôi cánh của nàng, để nàng rơi xuống chốn hồng trần, dù có để nàng nhiễm bụi, phải chăng đó cũng là cách duy nhất? Hắn đang mê man, không ngờ cầm khúc đột nhiên dừng lại... Hàn Mai cũng giật mình, bởi một dây đàn đột ngột đứt, đây là điềm chẳng lành gì... Cầm khúc ngưng, hắn cũng thanh tỉnh. Trong đầu nhiều ý nghĩ hỗn tạp, phải tự trấn an bản thân... Thật không thể xem thường sự mê hoặc của nàng ta, suýt nữa khiến hắn chìm vào mê muội rồi... Tuy nhiên, trong tâm can vẫn có cảm giác gì đó hụt hẫng mất mát chân thực... Không chỉ bởi vì cầm khúc và lời ca quá cảm động... Thật không thể hiểu nổi, hắn không nên tiếp tục hàm hồ... Từ từ bước đến bên nàng, cúi xuống lạnh lùng mà nói: - Sao? Đã làm đứt dây đàn? Hắn không thấy nàng kịp phản ứng, bởi nàng như vẫn đang hoang mang, gương mặt mỹ miều ngơ ngẩn âu lo... Cầm khúc của Lam Mặc ngưng giữa chừng như vậy, sợi dây đàn đứt như vậy là có ý gì... Linh cảm của nàng cũng không ngừng trỗi dậy xôn xao... - Hi vọng không có chuyện gì... - Môi nàng lẩm bẩm rất khẽ. Dương Tử Luân thu mọi biểu cảm vào trong mắt. Xem ra không phải nàng ta cố tình, nhưng cũng chỉ là đứt dây đàn, tại sao hỗn loạn như vậy... Nãy giờ còn như không xem có hắn tồn tại. Phải, chính là như vậy... - Cầm khúc kia tên là gì? - Hắn nắm lấy cánh tay nàng mà hỏi, dùng một chút lực đủ khiến nàng đau mà hồi tỉnh. Nàng không đáp, gương mặt hơi cúi xuống. - Không đáp sao? - Thanh âm của hắn phảng phất sự nguy hiểm. - Không có tên... - Cầm khúc của mẫu thân ngươi sao? - Hắn hừ lạnh một cái. - Không phải... - Nàng lắc đầu, giọng điệu bình thản mà xa xăm. Hắn ngồi xuống bên cạnh, vì còn chút bận tâm mà hỏi tiếp. - Cầm khúc không có người viết mà cũng không có tên sao? - Hắn nghĩ tới chuyện nàng đang trả lời chống đối. Đổi lấy là sự im lìm của nàng. Hàn Mai thầm nghĩ trong lòng, nếu như còn cơ hội tái ngộ thì đã có thể bắt y đặt một cái tên cho cầm khúc... chỉ tiếc là... Nghĩ đến đó, bộ dáng của nàng không thoát khỏi sự chuyển biến ảm đạm bi thương... Sự bi thương thống khổ này, hoàn toàn không giống như những biểu hiện trước mặt hắn lúc trước, ngay cả khi hắn muốn trừng phạt Đường Thuận, biểu cảm của nàng bi thương phẫn uất, nhưng không tê tái u uẩn như vậy, khiến hắn tạm thời không thể giải thích được lý do... Mất một thời gian, Hàn Mai mới lấy lại tinh thần, nàng hiểu được hoàn cảnh của mình và nhận rõ sự tồn tại của Luân đế, thoáng chốc gương mặt trở nên lạnh lẽo bất khuất. Hắn nhận ra sự chuyển biến này, cũng như hắn, qua đi cảm giác mơ hồ, lại trở nên tàn nhẫn độc đoán. - Đây là ngươi ca múa lấy lòng ta sao? Một chút hưng phấn cũng không có! - Hắn mạnh bạo xoay gương mặt nàng lại. Dĩ nhiên nàng oán hận muốn lên tiếng phản bác hay oán hận, nhưng bản thân nàng hiện tại lại không có thể làm gì ngoài ngầm nguyền rủa... Cảm giác ghê tởm khi bàn tay của hắn chạm vào nàng, mân mê theo những lọn tóc xuống cổ, bờ vai... Nàng dùng giọng lãnh đạm : - Đường đường là Luân đế, ngươi thiếu nữ nhân sao? - Ngươi muốn ta đem một vài phi tử đến đây, cùng với ngươi luân phiên sủng ái? - Hắn thâm độc mà đáp, bàn tay luồn sâu vào vạt áo nàng. - "..." Hàn Mai không còn muốn kháng cự, nhục nhã như thể nàng đã bán đứng chính mình... Không còn gì đáng giá có thể giữ lại... Thấy gương mặt nàng nhăn nhó, đôi mày liễu nhíu lại, hàm răng cũng cắn chắc, bộ dạng như đang thập phần chịu đựng một điều kinh tởm, hắn thoáng nổi lên phẫn nộ cùng dục vọng muốn chinh phục. Không cần quá vội, hắn chậm rãi khiêu khích, cắn mút từng tấc da thịt non mềm của nàng đến tím đỏ, bàn tay không ngừng sục sạo ... Hắn không tin nàng còn có thể chống đối... Hàn Mai biết rằng thất tình lục dục của thế gian là thứ bụi bặm, bản năng con người lại không thể chống đối... khi đó tâm hồn và thể xác có thể không đồng nhất. Hắn cười tà ác khi nghe thấy tiếng thở dốc cùng với thanh âm rên rỉ đầu tiên của nàng, càng gục đầu xuống, bận rộn chiếm đoạt... Hừ, ả nữ nhân Hàn gia này đúng là loài yêu tinh mị hoặc, một chút phản ứng nhỏ nhặt cũng vô tình khiêu khích lại hắn, khiến hắn chính tại nơi hoa uyển này muốn chiếm giữ lấy...