Hai Kiếp Làm Sủng Phi
Chương 4 : Sống lại
“Yên nhi! Yên nhi!”
Trong mơ hồ, Tề Ngọc Yên loáng thoáng nghe được tiếng mẫu thân gọi. Hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.
Nàng ngẩn ra. Không phải mắt đã bị Phan Dửu Quân khoét mất rồi ư? Sao còn có thể có nước mắt? Chẳng lẽ sau khi chết đi, thứ gì đã mất sẽ trở lại nguyên vị? Nàng giật giật ngón tay, cảm giác rõ ràng xúc cảm từ hai tay. Tốt quá, tay cũng trở về rồi.
Lúc này, một đôi tay ấm áp nắm chặt lấy tay của nàng, giọng mừng rỡ cất lên: “Yên nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi à?”
Đây là thanh âm của nương, đây là tay của nương.
Nhưng tay người chết sao lại ấm thế này.
Tề Ngọc Yên chầm chậm mở mắt ra, liếc mắt liền thấy Lục thị đang ngồi bên tháp của mình.
Thấy Tề Ngọc Yên tỉnh lại, Lục thị vội gạt nước mắt, cười nói: “Yên nhi, con tỉnh lại rồi. Con có biết suýt nữa con hù chết mẫu thân không.”
Tề Ngọc Yên cảm giác được ánh nắng chan hòa ngoài cửa sổ, không hề có âm khí của âm tào địa phủ như trong tưởng tượng. Nàng giật mình, hỏi: “Mẫu thân, sao địa phủ với nhân gian giống nhau thế?”
Lục thị nghe thấy lời Tề Ngọc Yên nói, thoáng sửng sốt, sau đó phỉ phui nói: “Yên nhi, nói bậy bạ gì đó? Chỉ hơn tháng nữa là sang năm mới rồi, nhưng cũng đừng có ăn nói lung tung!”
Nghe Lục thị nói, mắt Tề Ngọc Yên chợt mở lớn: “Mẫu thân, ý nương là, con… con vẫn còn sống?”
Lục thị ngơ ngác ngác nhìn nữ nhi một hồi, vươn tay ra, sờ lên trán nữ nhi, lẩm bẩm: “Đâu có sốt, vậy sao vẫn cứ nói sảng nhỉ?” Nghĩ ngợi, còn nói thêm: “Xem ra phải xem ngày tới Vạn Phật tự thắp hương bái Phật, cầu bình an mới được.”
Tề Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Lục thị. Từ biểu tình của mẫu thân, không giống như đang nói dối. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ mình rõ ràng bị Phan Dửu Quân cho uống thuốc câm, rồi bị khoét mắt chặt tay, nàng không chịu nổi đã đập đầu mà chết, nhưng tại sao mình vẫn nằm khỏe ở đây? Còn mẫu thân đã bị hại chết trong lời Phan Dửu Quân lại đang chăm sóc mình?
Mẫu thân còn sống, vậy phụ thân đâu? Huynh trưởng, tiểu đệ đâu? Tẩu tẩu và tỷ đệ Hoan nhi, Duyệt nhi đâu? Bọn họ đang ở đâu? Bọn họ vẫn sống tốt chứ?
Đúng lúc này, một phụ nhân trẻ trung bước từ ngoài vào phòng, bụng nhô lên rõ rệt, đoán rằng đang mang thai tháng thứ sáu thứ bảy.
Tề Ngọc Yên nhìn bụng nàng ấy, nét mặt ngẩn ra, sau đó hỏi: “Tẩu tẩu, tỷ lại mang thai à?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Trương Tương Như cười rộ lên: “Sao muội muội lại nói vậy? Bị bệnh đến hồ đồ rồi à?”
Lục thị trừng mắt với Tề Ngọc Yên, nói: “Tẩu tẩu con mới mang thai đầu, sao lại nói là lại mang thai?”
Thai đầu? Tề Ngọc Yên cảm giác có một trận sấm sét nổ oành trên đầu mình. Tẩu tẩu rõ ràng đã sinh Hoan nhi, Duyệt nhi rồi, sao lại là thai đầu?
Nàng ngây ngốc một lát, nhìn mẫu thân hình như trẻ hơn so với trong trí nhớ của mình, lúc này mới nhìn kỹ lại căn phòng mình đang nằm, đây chính là khuê phòng của mình ở Tề phủ. Trong lòng nàng mơ hồ cảm giác được điều gì đó, vùng dậy, Lục thị vội vã đỡ nàng tựa vào thành giường.
Lúc bấy giờ Tề Ngọc Yên mới hỏi: “Mẫu thân, hôm nay là ngày mấy năm thứ mấy ạ?”
Lục thị đắp chăn cẩn thận cho nữ nhi, kỳ quái nhìn nữ nhi một lúc rồi nói: “Hôm nay là ngày 23 Đông Nguyệt năm Vĩnh Gia thứ sáu.”
(Đông Nguyệt: tháng 11.)
Ngày 23 Đông Nguyệt năm Vĩnh Gia thứ sáu? Trong lòng nàng chợt nảy dựng. Nàng nhớ rõ mình nhập cung vào ngày mùng một tháng ba năm Vĩnh Gia thứ bảy, thời điểm chết là Vĩnh Gia năm thứ 13, nhưng mẫu thân lại nói bây giờ là Đông Nguyệt Vĩnh Gia năm thứ sáu. Chẳng lẽ lúc mình dốc hết sức lực đập mạnh, không chết đi mà là trở về khoảng thời gian trước khi nhập cung.
Ông trời cho mình cơ hội này là có ý gì? Để mình sống lại một kiếp, thay đổi vận mệnh bi thảm kiếp trước của bản thân? Kiếp trước bởi vì mình nhập cung được sủng ái, quyền lực phụ huynh tăng tiến nhanh, khiến người khác đố kỵ, cuối cùng rơi vào họa diệt môn. Đời này, nếu ông trời đã cho mình trở về trước khi tiến cung. Như vậy có phải kiếp này chỉ cần không nhập cung, không bị sủng ái, vận mệnh già trẻ cả nhà Tề gia sẽ thay đổi?
Nhưng muốn nhập cung hay không, cũng không phải do một mình Tề Ngọc Yên quyết định được. Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên vụng trộm nhìn mẫu thân, cắn môi.
Từ khi nàng bảy tuổi, đã cùng tiểu đệ theo tổ mẫu sinh sống tại Mi Dương, chín năm qua hầu hạ tổ mẫu thay phụ mẫu, đặt chữ hiếu lên đầu. Nhưng vì một đạo ý chỉ tuyển phi cho Vĩnh Gia đế mà khiến nàng 16 tuổi không thể không rời khỏi tổ mẫu kính yêu của mình, trở về kinh thành cùng với đệ đệ.
Mặc dù năm nay Vĩnh Gia đế Lý Cảnh mới chỉ 19 tuổi, nhưng hắn đăng cơ từ năm 12 tuổi, 15 tuổi tự mình chấp chính, cần mẫn với chính sự, ngoại trừ Hoàng hậu, hậu cung hầu như không có người, đến nay dưới gối vẫn chưa có một mụn con. Cuối cùng Thái Hậu hạ chỉ, phàm là quan gia ngũ phẩm trở lên tại kinh thành có nữ tử chờ gả đều phải tuyển vào cung. Phụ thân nàng Tề Trí Viễn vì là Vinh Uy đại tướng quan tam phẩm, tất nhiên nàng cũng ở trong hàng ngũ này, cho nên mới không thể không dẫn đệ đệ về lại kinh thành, chờ chuẩn bị tuyển.
Nhưng mà nàng là người sống lại một kiếp, biết cảnh ngộ sau khi mình nhập cung kiếp trước, vì thế kiếp này, nàng thật sự không muốn nhập cung. Chỉ cần nàng không nhập cung, không bị sủng, phụ huynh sẽ không khiến người ghen ăn tức ở, coi như quyền cao chức trọng, cũng là dùng mồ hôi xương máu của mình để đổi lấy, sẽ không khiến người ta tưởng rằng bản thân hưởng lấy ánh sáng sủng phi mà ghen ghét.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này tuyệt đối không thể để bi kịch kiếp trước tái diễn.
Lục thị thấy nữ nhi cúi đầu chăm chú suy nghĩ, vội hỏi: “Yên nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn mẫu thân, nói: “Nương, nữ nhi có thể không vào cung không?”
Lục thị đưa mắt nhìn nữ nhi, thở dài một hơi, nói: “Mẫu thân cũng không muốn con nhập cung, hậu cung hiểm ác, đứa nhỏ tâm tư đơn thuần như con làm sao đấu đá được người khác chứ. Nhưng Thái Hậu bất ngờ hạ chỉ, chúng ta không thể không vâng theo.”
“Nếu như ngay bây giờ con ước hôn với một nhà nào đó thì sao?” Tề Ngọc Yên nói: “Vậy thì con sẽ không cần phải dự tuyển tiến cung nữa.”
“Chủ ý kiểu này mà con cũng dám nghĩ ra được hả?” Lục thị đầu tiên hít vào một hơi sâu, sau đó hung dữ trừng nàng, nói: “Để cho địch thủ của phụ thân con biết được, không túm lấy nhược điểm để kết tội phụ thân con mới là lạ, nói không chừng còn trị chúng ta tội khi quân, lưu đầy còn là nhẹ ấy.”
Nghe mẫu thân nói, Tề Ngọc Yên bất đắc dĩ thở dài ngao ngán, nói: “Vậy chỉ đành mong con không bị Thái Hậu ngắm trúng thôi.”
Trương Tương Như thấy Tề Ngọc Yên lo lắng, “xì” cười, nói: “Bộ dạng muội muội đẹp như vậy, chỉ sợ Thái Hậu, Hoàng đế thấy bức họa của muội sẽ chẳng thể dời mắt đi đâu được nữa. Sao có thể không chọn chứ?”
Tề Ngọc Yên nghe tẩu tẩu nói xong, giật mình nói: “Nương, hay là nương đút cho tay họa sư kia ít bạc, bảo hắn vẽ con xấu xấu vào, chẳng phải sẽ không lọt vào mắt Thái hậu ư?”
Lục thị nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên, thần sắc có chút quái lạ: “Yên nhi, con quên rồi ư? Mấy ngày trước họa sư đã đến vẽ rồi.”
“Sao cơ ạ? Đã vẽ rồi ạ!” Tề Ngọc Yên nghe xong, lại ngẩn ra, sau đó trong lòng có chút nhụt chí. Nàng biết kiếp trước sau khi Thái hậu nhìn thấy bức họa của mình, đã chọn mình nhập cung. Xem ra nếu không muốn nhập cung bị sủng ái phải nghĩ cách khác thôi.
“Tỷ thấy tinh thần muội muội rất tốt, chắc khỏe hẳn rồi.” Trương Tương Như cười nói.
“Muội đổ bệnh ư?” Tề Ngọc Yên ngửa mặt nhìn Trương Tương Như.
“Đứa bé này, sao chẳng nhớ được cái gì hết thế này? Xem ra vẫn nên tìm lang trung xem cho con mới được.” Vẻ mặt Lục thị khẩn trương nhìn nữ nhi.
Trương Tương Như ở một bên nói: “Sáng nay muội và đại ca muội, với đám người Chung Vũ Lang đi du hồ, không cẩn thận rơi xuống, sau khi cứu được lên chẳng thấy thở nữa, dọa đại ca muội sợ chết. Vẫn là Chung Ngũ Lang nghĩ ra cách, để đại ca muội cõng muội chạy một lúc, sau đó thì muội mới phun nước ra, mặc dù đã thở bình thường, nhưng vẫn hôn mê, đến tận giờ mới tỉnh lại.”
Chung Ngũ Lang? Lòng Tề Ngọc Yên nhảy dựng lên, vội hỏi: “Là Chung Dục công tử của Hoài Dương hầu phủ đúng không?”
“Ngoài hắn ra còn có Chung Ngũ Lang nào khác à?” Trương Tương Như cười nói: “Cũng là hắn vớt muội lên từ dưới hồ đó.”
Đúng là Chung Dực rồi. Nghĩ tới y, trong lòng Tề Ngọc Yên có một loại cảm giác nói không thành lời. Nàng vẫn luôn biết Chung Dục đối với mình tốt, nhưng trong lòng nàng chỉ có Lý Cảnh, coi Chung Dục như ca ca của mình mà ỷ lại, không ngờ cuối cùng chính mình lại hại chết y. Khi đó, Phan Dửu Quân trù tính hạ thuốc mê mình và Chung Dục, chờ sau khi nàng và Chung Dục hôn mê đã cởi sạch xiêm y của hai người, đem hai người lên trên giường, lại gọi Lý Cảnh tới bắt gian.
Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ lúc mình tỉnh lại trông thấy gương mặt kinh hãi và phẫn nộ của Lý Cảnh. Chung Dục bị xử tử ngay tại chỗ, còn mình thì bị giam vào lãnh cung, cuối cùng cũng chạy không thoát kết cục chết thảm. Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên không khỏi rùng mình. Nàng tự nhủ trong lòng, mọi chuyện đã qua. Kiếp này, mọi chuyện sẽ không phát sinh nữa.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nói với mẫu thân: “Mẫu thân, con muốn tự mình đến Chung phủ gặp Chung gia ngũ công tử, ở trước mặt gửi lời cảm tạ tới hắn.”
Lục thị cười cười, nói: “Đợi con khỏe rồi mẫu thân cùng con tới Chung phủ cũng được.”
Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn khoảng mười bốn tuổi đẩy cửa đi vào, hành lễ với người trong phòng sau đó đưa chén thuốc tới trước mặt Tề Ngọc Yên, cười nói: “Cô nương, thuốc sắc xong rồi, nô tỳ hầu hạ cô nương uống thuốc trước.”
Tề Ngọc Yên thoáng nhìn qua mặt nha hoàn này, chân mày hơi nhíu lại, nói: “Lan Hương, ngươi cứ đặt thuốc xuống trước đã, lát nữa ta sẽ uống.”
“Dạ.” Lan Hương cầm chén thuốc đặt nhẹ lên bàn, nhẹ nhàng lui xuống.
Nhìn bóng dáng Lan Hương, trong lòng Tề Ngọc Yên ấm ách. Nàng vào lãnh cung rồi mới biết được chính Lan Hương đã giúp đỡ Phan Dửu Quân hãm hại mình và Chung Dực. Loại tôi tớ phản bội này, phải tìm cơ hội đuổi cổ nàng ta càng sớm càng tốt.
Lục thị nhìn sắc mặt nữ nhi không tốt, đưa tay thử độ nóng trong chén thuốc, rồi bưng chén lên, dùng thìa khuấy nhẹ, ngẩng đầu nói với Tề Ngọc Yên: “Thuốc đặt đây sẽ nguội mất, để nương đút thuốc cho Yên nhi, có được không?”
Tề Ngọc Yên nhìn mẫu thân đã mất trước kia nay có lại, không nghĩ tới bản thân còn có ngày này, vội gật đầu, cười nói: “Dạ được.” Nên mẫu thân đút từng thìa tới hết sạch chén thuốc.
Ngày hôm sau, Hà đại phu của Hồ Xuân đường lại đến xem bệnh cho Tề Ngọc Yên, nói rằng đã không còn gì đáng ngại, cuối cùng Lục thị cũng yên lòng, nghĩ vài ngày nữa là tới mùng một tháng chạp, bà và Tề Ngọc Yên sẽ cùng tới Vạn Phật tự ở Tây Sơn bái phật tạ thần.
Nghe thấy Lục thị bảo với mình mùng một tháng chạt sẽ cùng bà đến Vạn Phật tự, tim Tề Ngọc Yên nhảy dựng lên.
Kiếp trước, chính là mùng một tháng chạp, nàng theo Lục thị đến Vạn Phật tự bái phật thì gặp được Lý Cảnh.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
79 chương
68 chương
85 chương
52 chương