Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 5 : Cứu thỏ

Người trên thế gian đều nói Lý Cảnh sủng mình nàng là vì mê luyến sắc đẹp của nàng. Nhưng chỉ có nàng và Lý Cảnh biết, trước khi nàng nhập cung thì Lý Cảnh đã thích nàng rồi. Tề Ngọc Yên nhớ rõ khi ấy mẫu thân đang bàn đạo với Huyền Giác đại sư trong thiện phòng, nàng buồn chán quá nên đã chạy ra ngoài tự chơi. Đúng lúc bắt gặp một tiều phu đang nghỉ chân ven đường. Nàng nghe thấy tiếng động trong túi trúc trên lưng người tiều phu, tò mò nổi lên bước tới, ai ngờ trong túi trúc đó lại đựng một thỏ con lông trắng như tuyết, bộ dạng cúi đầu đáng thương. Tề Ngọc Yên mủi lòng, xin người tiều phu cho thỏ con, không ngờ tiều phu lại không chịu, cho bạc cũng không đổi, nói rằng một tháng chưa được ăn thịt, muốn bắt con thỏ này làm thịt. Nàng nhìn thỏ con đáng yêu này sắp bị người tiều phu cho vào bụng, bản thân lại bất lực, nóng lòng đến độ nước mắt chực trào. Đúng lúc này, Lý Cảnh không biết từ đâu xông tới, sai thị vệ thúc ngựa xuống núi mua một miếng thịt béo lớn về cho tiều phu, tiều phu thấy thịt béo, tức thì giao thỏ con cho Tề Ngọc Yên. Tề Ngọc Yên vui mừng khôn xiết, ôm thỏ con, chạy tới một nơi vắng vẻ trong núi, thả thỏ con đi. Quay người lại thấy Lý Cảnh theo tới. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn nàng, hỏi tên của nàng. Nàng đỏ mặt mắng hắn một câu “đồ dê xồm” rồi chạy đi. Về sau, hắn hỏi thăm được thân phận của nàng từ chỗ Huyền Giác đại sư, cũng biết nàng đang chờ tuyển phi tần. Cho nên con đường tiến cung của nàng cũng thuận lợi một cách đặc biệt. Sau khi tiến cung, hắn chỉ sủng mình nàng. Chỉ có điều hắn sủng ái nàng nhưng không sắc phong nàng làm Hoàng hậu. Nàng biết, hắn sợ phụ thân nàng nắm trọng binh trong tay, sẽ vì nàng mà quyền thế càng lớn mạnh. Chính vì điều này nên về sau Phan Dửu Quân mới vu hãm (vu cáo hãm hại) nàng bất mãn với Hoàng đế mà hồng hạnh xuất tường. Nghĩ tới đây, lòng Tề Ngọc Yên căng thẳng. Nếu kiếp này nàng không muốn lại làm một sủng phi ngậm oan chết thảm, không được tới Vạn Phật tự. Tề Ngọc Yên nhanh chóng kéo tay mẫu thân, nũng nịu nói: “Mẫu thân, nữ nhi thấy mình chưa khỏe hẳn, không muốn ra ngoài đâu.” Bởi vì có ít nữ nhi bên người, trước đó quan hệ mẫu nữ cũng không thân thiết lắm. Nhưng sau khi Tề Ngọc Yên rơi xuống nước, lại quấn lấy mẫu thân bà, còn làm nũng với mình nữa, Lục thị liền không đành lòng cự tuyệt nữ nhi, chỉ đành gật đầu đáp: “Thôi thì mẫu thân cầu Phật giúp con cũng được.” “Cảm ơn mẫu thân!” Tề Ngọc Yên ôm mẫu thân, vẻ mặt vui vẻ. Lục thị dùng tay vuốt nhẹ tóc nữ nhi, trong lòng vừa thương vừa yêu người nữ nhi này. Đến ngày mùng một tháng chạp, Lục thị vì thành tâm cầu khấn, trời chưa sáng đã rời nhà. Tề Ngọc Yên cũng dậy sớm. Trong lòng nàng nhớ tới thỏ con bị người tiều phu bắt được kia, chẳng thể chợp mắt nổi. Dù sao thì, thỏ con này cũng coi như là bà mối kiếp trước của nàng và Lý Cảnh. Không có nó, Lý Cảnh sẽ không thích nàng trước khi nàng nhập cung. Mặc dù kết cục kiếp trước của nàng bi thảm như thế, nhưng tình cảm nàng dành cho Lý Cảnh không mang nửa phần giả dối. Còn Lý Cảnh, kỳ thực trước khi phế nàng, luôn sủng ái nàng đến tận xương. Nếu không phải do Phan Dửu Quân gài bẫy hãm hại, có lẽ nàng và hắn thật sự sẽ có một kết cục mỹ mãn. Nhưng yêu thiên tử, nhất định chỉ nhận được kết cục thê thảm thôi. Kiếp này, tuy rằng nàng không thể tình cờ gặp gỡ Lý Cảnh ngoài Vạn Phật tự, không thể khiến hắn thích mình, nhưng tình cảm nồng nàn tại kiếp trước của hai người vẫn ẩn sâu trong lòng nàng như cũ. Nàng không đành lòng để thỏ con đã thành toàn cho nàng và Lý Cảnh nhận kết cục vào bụng người khác, cho nên, tuy rằng nàng không thể tới Vạn Phật tự, nhưng vẫn phải cứu thỏ con. Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên ngồi dậy, gọi người bên ngoài phòng: “Người đâu!” Rất nhanh, Lan Hương chạy vào, ngoan ngoãn cười nói: “Cô nương có việc gì ạ?” Nhìn thấy Lan Hương, Tề Ngọc Yên cảm thấy đầu đau buốt, nàng day day huyệt Thái dương, nói với Lan Hương: “Ngươi gọi Mai Hương tới đây.” Lan Hương ngẩn ra, cũng không hỏi nhiều, gật đầu cười nói: “Dạ, cô nương.” Rồi lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Mai Hương vào phòng, hỏi Tề Ngọc Yên: “Cô nương có việc gì căn dặn em ạ?” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn gương mặt tròn trịa của Mai Hương, trong lòng ấm áp. Nàng ở kiếp trước, chê Mai Hương cao lớn thô kệch, không thích nàng ấy lắm, thích diện mạo ôn nhu của Lan Hương hơn. Ai ngờ Lan Hương ở bên cạnh nàng lâu, lại thích Lý Cảnh, chẳng những không thành công, còn thiếu chút nữa bị Lý Cảnh đưa tới xưởng nhuộm. Chính vì thế, Lan Hương mới hận nàng, cuối cùng bị Phan Dửu Quân lôi kéo, khiến nàng ta không còn đường quay đầu. Mà Mai Hương, vẫn luôn trung thành tận tâm với mình. Sau khi mình bị biếm vào lãnh cung, thỉnh thoảng dành thời gian chạy tới Lan Vu cung, liều lĩnh trèo lên cái cây ngoài cung vào trong viện thăm mình. Sống lại một kiếp, Tề Ngọc Yên tự nhiên muốn đối xử tốt gấp bội với người đã đối xử mình thật lòng thật dạ kia. Nghĩ vậy, Tề Ngọc Yên kéo tay Mai Hương, nói: “Mai Hương, ta có việc cần em làm.” Được Tề Ngọc Yên đối xử như vậy, Mai Hương thụ sủng nhược kinh*:”Cô nương có việc xin cứ căn dặn.” (Thu sủng nhược kinh: được sủng ái mà sợ hãi.) Tề Ngọc Yên cười cười, dặn dò Mai Hương một hồi. Mai Hương nghe Tề Ngọc Yên nói, sửng sốt: “Cô nương, vì sao ạ?” Tề Ngọc Yên vỗ về tay Mai Hương, nói: “Em đừng hỏi nữa, chỉ cần làm theo những gì ta dặn là được rồi.” Mai Hương gật đầu, nói: “Dạ, cô nương.” Nghĩ ngợi, Tề Ngọc Yên lại dặn dò: “Nếu như em có gặp ai muốn nói chuyện với em, ngàn vạn lần đừng nói thân phận của em cho hắn.” Mai Hương tủm tỉm cười nói: “Ai rảnh mà đi hỏi em chứ?” Tề Ngọc Yên cười, nói: “Không chắc lắm, nhưng mấy tên dâm dê nhiều. Dù sao em nhớ kỹ lời ta là được.” “Dạ, cô nương, vậy em đi ngay lập tức.” Mai Hương nói. Theo lời dặn của Tề Ngọc Yên, Mai Hương cầm một giỏ trúc, tới phòng bếp xin một miếng chân giò lớn tốt nhất đặt vào trong giỏ trúc rồi ra khỏi Tề phủ, đi về hướng Vạn Phật tự. Cùng lúc đó, một nhóm khác cũng ra ngoài thành. Nhóm người này chính là thiếu niên thiên tử Lý Cảnh và tùy tùng của hắn. Vạn Phật tự tọa trên núi Kim Minh ở phía Đông ngoài thành, nghe nói Huyền Giác đại sư trong chùa tinh thông phật pháp. Lý Cảnh nhất thời hứng khởi, kết thúc lâm triều sớm, dẫn theo Mã Bình cùng vài tên thị vệ theo người tới núi Vạn Phật, muốn luận phật pháp với Huyền Giác đại sư một phen. Hiện tại đã tới trước tự, Lý Cảnh cảm thấy bây giờ phải nghỉ ngơi một chút, nên gạt bỏ lòng trần nhiễu nhương sự việc ở ngoài rồi mới vào trong luận thiền với Huyền Giác đại sư, nên bảo đám Mã Bình và mấy người thị vệ theo người nghỉ tạm trong chốc lát. Mã Bình tìm một nơi sạch sẽ, Lý Cảnh ngồi xuống, mấy người Mã Bình ngồi ở một bên, vây quanh Lý Cảnh, cẩn thận hộ vệ. Vừa ngồi chưa lâu, một nữ tử tầm mười bốn mười lăm tuổi chạy vội từ dưới chân núi. Chỉ thấy nàng ta vì chạy gấp, gương mặt tròn trịa ửng đỏ, trên trán đầu mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng lại lộ ra vẻ đáng yêu. Nàng nghỉ ngơi gần chỗ đám Lý Cảnh, nhìn xung quanh một lượt, lẩm bẩm: “Cô nương nói chắc là chỗ này.” Sau đó nàng vỗ đầu mình kêu lên: “Hỏng bét, chẳng biết tay tiều phu kia đã đi chưa.” Mai Hương quay đầu, nhìn sang đám Lý Cảnh, tựa như đang do dự gì đó, sau đó nàng giống như cắn răng đi tới. Thấy có người tiến tới, đám người Mã Bình tức thì cảnh giác. Mai Hương tiến lại gần, lúc nhìn thấy Lý Cảnh, nàng ta ngẩn ra một lúc, sau đó tới chỗ Mã Bình, hỏi: “Xin hỏi đại ca, ngươi có thấy có tiều phu nào đi qua đây không?” Mã Bình nghiêm mặt nói: “Không có.” Mai Hương nghe xong, sửng sốt trong giây lát, lại lẩm bẩm: “Không gặp? Vậy tay tiều phu kia là chưa đến hay là đã đi mất rồi?” Nói xong thở dài một hơi, nói: “Chuyện của cô nương làm khó mình muốn chết.” Mai Hương tới một bên, ngồi xuống, hai tay chống má, nhìn chòng chọc lên núi. Mã Bình chú ý quan sát Mai Hương, sợ nàng ta có hành động khác lạ. Đột nhiên, y nhìn thấy thiếu nữ bật người lên, mừng rỡ kêu lên: “Trời ơi, cô nương quả là thần cơ diệu toán! Có tiều phu tới thật kìa!” Lý Cảnh nghe được lời của Mai Hương, ngước mắt nhìn lên núi. Quả nhiên trông thấy một hán chừng bốn mươi tuổi đi tới từ trên núi, gánh bó củi, trên lưng đeo một chiếc túi trúc nhỏ. Tiều phu giống như mỏi mệt, tới chỗ đất bằng rồi đặt gánh trên vai xuống, ngồi xuống đất thở phì phò. Mai Hương tiến nhanh đến, nhẹ nhàng hỏi tiều phu: “Xin hỏi đại thúc, trong túi trúc này của người có phải đựng một con thỏ không?” Tiều phu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Mai Hương, kinh ngạc hỏi: “Tiểu cô nương, sao cô biết trong túi trúc này của tôi có một con thỏ?” “Thật sự có thỏ ư?” Biểu tình của Mai Hương còn kinh ngạc hơn tay tiều phu, nàng ngẩn ra một lúc, lại lẩm bẩm: “Tay tiều phu cùng con thỏ đều đoán chính xác, chẳng lẽ cô nương là Gia Cát chuyển thế?” Lý Cảnh nghe xong cũng sững sờ, nghe ý tứ của nha hoàn này thì cô nương nhà nàng ta biết lúc này có một tay tiều phu sẽ đến đây, hơn nữa còn biết tiều phu có một con thỏ? Nhưng sao lại có thể được chứ? Đột nhiên hắn có hứng thú, liền xem nha hoàn này, không, hẳn là cô nương nhà nàng ta muốn làm gì tiếp theo. Chỉ thấy Mai Hương cười hì hì nói với tay tiều phu: “Đại thúc, cháu muốn con thỏ này của thúc được không?” Nhìn tiều phu ngây ra như phỗng, Mai Hương mau miệng: “Cháu sẽ không lấy không con thỏ của thúc, cháu sẽ trao đổi với thúc.” Tiều phu liếc nhìn Mai Hương, lắc lắc đầu, nói: “Con thỏ này, tôi không đổi đâu! Một tháng rồi tôi chưa biết vị thịt nó ra sao, đang mang con thỏ này về làm môt bữa ngon lành cành đào đây!” Mai Hương cười rộ lên: “Cô nương nhà cháu đã biết thúc muốn ăn thịt từ trước rồi.” Nói xong nàng lấy ra một miếng chân giò tốt nhất từ trong giỏ trúc, huơ huơ trước mặt tay tiều phu, cười nói: “Cái này ngon hơn con thỏ kia chứ? Đại thúc, thúc có muốn trao đổi không nào?” Quả nhiên, tay tiều phu kia vừa thấy miếng chân giò, mắt tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhanh chóng nói: “Đổi! Đổi!” Tiều phu vội vàng ôm thỏ đưa cho Mai Hương, sau đó đoạt lấy miếng chân giò, như thể sợ Mai Hương đổi ý, mau chóng gánh củi rời đi. Mai Hương bế thỏ con, đầu ngón tay chọc nhẹ trán nó, nói: “Thỏ con, số mày hên lắm đấy. Cô nương Gia Cát nhà ta cứu mày một mạng đó. Cô ấy đặt biệt gọi ta đi cứu mày, sau này mày thành tiên nhất định phải báo đáp cô nương nhà ta đó.” Mã Bình nghe Mai Hương lầm bầm, buồn cười không nhịn được bật cười thành tiếng. Trái lại Lý Cảnh đối với vị cô nương có khả năng bấm toán của Mai Hương kia nảy sinh hứng thú, vội vẫy tay gọi Mã Bình lại, nói: “Ngươi đi hỏi xem, nàng là hạ nhân nhà ai? Cô nương trong lời nàng ta là người nào?” “Dạ.” Mã Bình nhận lệnh, rồi tới trước mặt Mai Hương, chắp tay thi lễ với Mai Hương, hỏi: “Xin hỏi quý phủ cô nương ở đâu? Cô nương nhà cô là ai?” Mai Hương nghe câu hỏi của Mã Bình, lòng run lên. Cô nương cũng tính đến việc sẽ có người đến hỏi, chuyện này cũng kỳ quá đi? Nghĩ tới Tề Ngọc Yên từng nói nàng ngàn vạn không được để lộ thân phận, liền lắc đầu nói: “Cô nương nhà ta bảo không thể nói.” “Tại sao?” Mã Bình sửng sốt. “Cô nương nói người nào đến hỏi ta đều là đồ dê xồm!” Mai Hương thành thật nói. Mã Bình nghe Mai Hương nói, mặt thoáng chốc đỏ bừng. Lúc này trong lòng Lý Cảnh lại nghi ngờ, vì sao chuyện gì chủ tử nha đầu kia cũng biết? Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nghĩ đến đây, hắn hơi nghi ngờ rằng đây là nữ tử nhà nào đó muốn dự tuyển tiến cung cố tình dàn dựng, nói không chừng cả tay tiều phu kia cũng là móc nối với các nàng, bây giờ lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này, chính là muốn mình chú ý. Nghĩ vậy, Lý Cảnh liền mất đi hứng thú, vẫy tay với Mã Bình. Mã Bình hiểu ý, chắp tay chào Mai Hương: “Đắc tội với cô nương rồi!” Sau đó xoay người trở về. Mai Hương thấy bọn họ không dây dưa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm thỏ con chạy vào núi, tìm môt nơi vắng vẻ phóng sinh nó. Mà Lý Cảnh cũng không phái người tìm hiểu thân phận của Mai Hương. Hắn kiếp này, không giống với kiếp trước, nhờ thỏ kết duyên trên núi Kim Minh, thích một nữ tử tên Tề Ngọc Yên. Chuyện trên thế gian, thường vì nhịp sai bước, lại thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.