Hai " cầm" cùng vui
Chương 10 : Bác Sĩ Dịu Dàng Ôn Nhu, Ôn Thiều Thanh
Sau khi bác sĩ xác định không có gì đáng ngại, một bên cúi đầu viết đơn thuốc, một bên nghiêm túc hỏi những dị ứng với các thành phần thuốc của cô. Kiều Nhạc Hi càng nhìn càng thấy anh chàng này được mắt, khoé miệng không ngừng nhếch lên, vừa gãy trái vừa gãy phải nháy mắt mấy cái với Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác đứng bên cạnh không nói gì đôi mắt trợn trắng, tỏ ra khinh bỉ cô.
Bác sĩ đưa đơn thuốc cho Giang Thánh Trác, "Được rồi, đi lấy thuốc đi".
Giang Thánh Trác nhìn tờ giấy trên tay, hỏi "Vậy là xong rồi? Nhưng cô ấy còn sốt?"
Ánh mắt bác sĩ nhìn Giang Thánh Trác rồi lướt qua Kiều Nhạc Hi, nhìn tới nhìn lui mấy lần, cười nói, "Nếu cậu không yên lòng thì có thể truyền dịch".
Vậy là chỉ vì một câu nói của Giang Thánh Trác mà Kiều Nhạc Hi bị kim đâm.
Kiều Nhạc Hi nhìn qua khe cửa thấy Giang Thánh Trác và anh chàng bác sĩ đứng bên ngoài nói chuyện cả buổi, còn nghe thấy tiếng cười của cả hai. Không lâu sau Giang Thánh Trác đẩy cửa đi vào.
Truyền được hơn nửa bình thì mấy triệu chứng của cô dần dần lắng xuống, có tinh thần hơn. Cô đùa Giang Thánh Trác, "Haiz, anh bác sĩ vừa rồi, cậu quen thân à?".
Giang Thánh Trác bên cạnh nhàm chán lật tờ báo, không mấy bạn tâm trả lời, "Ừ, trước kia đi du học có quen biết".
Kiều Nhạc Hi cười híp mắt, muốn moi tin từ cậu, "Hiếm khi thấy bác sĩ nào đẹp trai như vậy nha! Tên gì vậy?".
Vẻ mặt Giang Thánh Trác không vui, "Tớ cũng rất đẹp sao không thấy cậu khen lấy một câu?"
Kiều Nhạc Hi cắt một tiếng, "Cậu có thể so sánh với người ta sao? Người ta là thiên thần áo trắng, người ta cứu người, cậu là đồ bẻ hoa (hại người), đúng rồi, lần trước cậu nói cái gì nà… À, đúng! Đồng phục hấp dẫn!".
"Cái gì của tớ trong mắt cậu cũng sai là sao?" Giang Thánh Trác sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần.
Kiều Nhạc Hi cẩn thận dụ dỗ, "Không có, đây không phải nói hai người các cậu thực ra là một kiểu sao? Không phải thời nay người ta đang ưa chuộng loại phong lưu xấu xa sao? Nói mau, anh ta tên gì?"
Giang Thánh Trác hừ hừ hai tiếng, với lời nịnh hót của cô xem như khá hài lòng, mới phun ra một cái tên, "Ôn Thiều Thanh".
Ai kia mặt mày mê luyến, "Đến tên cũng dịu dàng như ngọc, thật là hiếm thấy!".
Giang Thánh Trác quay đầu chăm chú nhìn cô, khẽ mĩm cười, "Thật ra cho dù tớ có nói tên gì, dù có là chó hoặc mèo cậu cũng đánh giá như vậy, đúng không?".
Kiều Nhạc Hi bĩu môi, lại bị cậu nói trúng tim đen.
Từ bệnh viên đi ra, Kiều Nhạc Hi mới phát giác mình đói bụng, đá đá Giang Thánh Trác, "Này, tớ đói!"
Hai tay Giang Thánh Trác bỏ túi quần, chậm rãi đi theo tốc độ của cô, thong dong trả lời, "Cậu đi ăn Ôn Thiều Khanh đi".
Kiều Nhạc Hi hơi lảo đảo, Giang Thánh Trác kịp thời đưa tay đỡ lấy.
Kiều Nhạc Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt không thể tin nói, "Đàn ông đàn ang như cậu sao lại dễ dàng giận dỗi như vậy?"
Giang Thánh Trác cười nhạt, mắt nhìn phía trước, "Đúng vậy, tớ keo kiệt, không dịu dàng như ngọc, tên thì tục".
Kiều Nhạc Hi bắt đầu giơ tay chân đấm đá tên xỏ lá nào đó, "Giang Thánh Trác! Tớ đói bụng! Cậu mau dẫn tớ đi ăn!"
Giang Thánh Trác tay dài chân dài nhanh chóng ngăn cản công kích của cô, hai người kẻ đánh người đỡ suốt dọc đường đi.
Cuối cùng, Giang Thánh Trác cũng đưa cô đến một quán ăn nhỏ, ăn uống no say, Kiều Nhạc Hi lên xe bắt đầu ngủ.
Đến lúc này Giang Thánh Trác mới sờ trán cô, cảm thấy hết sốt mới vỗ vỗ Kiều Nhạc Hi, "Này, đến nhà rồi".
Kiều Nhạc Hi mơ màng mở mắt, thấy rõ mặt cậu mới "À" một tiếng.
Sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Giang Thánh Trác lại vỗ vỗ, "Cậu à cái gì, nhanh xuống xe về nhà ngủ".
Kiều Nhạc Hi lần này mắt cũng không mở, lên tiếng, "Cậu cõng tớ lên đi, chìa khoá nhà trong túi xách".
"Cậu tỉnh thì mau xuống đi đi, cõng cậu tớ phải thu tiền!".
"Ví tiền cũng ở trong túi xách, cứ tuỳ ý lấy".
Giang Thánh Trác dở khóc dở cười.
Giang Thánh Trác cõng cô vào thanh máy lên, đến trước căn hộ của cô, mở cửa, cuối cùng đặt cô lên giường. Vừa nằm xuống, Kiều Nhạc Hi tự động rúc vào trong chăn, vẻ mặt đầy thoả mãn.
Giang Thánh Trác nhìn chăm chú khuôn mặt đang say ngủ vùi đầu trên gối của cô, mới thu hồi nụ cười, mặt không chút thay đổi, khoé môi hơi trầm xuống.
**
Nhớ đến năm tháng bướng bỉnh trước kia, chưa từng biết một khi bị dị ứng hoa lại nghiêm trọng như vậy. Thoạt đầu, cậu chỉ muốn đùa giỡn một chút cho vui, nào ngờ gây ra hậu quả nghiêm trọng đó.
Khi có người vội vàng chạy tới nói cho cậu biết Kiều Nhạc Hi không khỏe, cậu còn chưa nghĩ đó là chuyện quan trọng gì. Cho tới khi đến phòng học thấy cô gục đầu xuống bàn, cả người vừa sưng vừa đỏ cậu mới bắt đầu luống cuống.
Khi đó, Kiều Nhạc Hi đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc ấy, cậu cũng giống như hôm nay, cõng cô chạy thẳng đến bệnh viện, vừa chạy vừa nhìn rất nhiều ban đỏ trên cánh tay buông lỏng bên vai mình mới cảm thấy tự trách cỡ nào. Cậu chỉ hận không thể đem mình róc xương rọc thịt cho xong.
May mắn là sau đó cô không sao, và dĩ nhiên cậu cũng không tránh khỏi bị người nào đó đánh ột trận.
**
Ngày hôm sau, cậu khập khiểng vào bệnh viện thăm cô, ai đó còn cái vẻ không tim không phổi ngồi trên giường bệnh cười chọc quê cậu.
Đặt thuốc xuống bàn, rót đầy ly nước để trên bàn đầu giường mới rời đi.
Vừa ngồi vào xe đã nhận được điện thoại của Lý Thư Dao, "Thánh Trác, em vừa làm xong hạng mục, anh đến đón em nhé?"
Giang Thánh Trác trầm ngâm một chút, "Tối nay anh có việc, thôi để hôm khác".
Lý Thư Dao cũng là người thông minh, từng trãi nên liền hiểu được ý của cậu, lễ phép nói vài câu rồi cúp máy.
Cúp điện thoại xong, cậu cũng không vội, gọi đến một số khác.
"Chú Bạch, đã lâu không liên lạc, việc kinh doanh gần đây gần đây tốt chứ ạ?"
"Cháu Giang? Ôi, không nghĩ cháu lại gọi điện cho chú đấy!"
"Sao chú lại nói vậy ạ? Chú kiếm lời từ bên cháu, cháu không gọi cho chú thì gọi cho ai?".
"Chú nào có tài gì mà lấy được tiền từ túi cháu? Sức khỏe của Thủ trưởng gần đây có tốt không cháu?"
"Ông cụ thân thể khoẻ mạnh lắm, giơ tay đánh cháu cũng không mất chút sức lực nào".
Hai người nói chuyện cứ như đánh Thái Cực quyền, một đánh phải, một múa trái, không ai nóng lòng đi vào vấn đề chính.
"Cháu cứ nói nói vậy thôi, chứ ông nội cháu nào có ý muốn đánh cháu!"
"Haiz, chú Bạch, cháu nghe nói bên chú có nhân viên tên Tề Trạch Thành là Tổng thanh tra kỹ thuật đúng không ạ?"
"Đúng là có người này, có chuyện gì không cháu?"
Giang Thánh Trác cười ha ha nói giả lả, "Dạ, cũng không có gì, cháu chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi, nếu không hôm nào chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp, chú thấy thế nào?"
"Được, cứ như vậy nhé!"
Giang Thánh Trác quay đầu nhìn cửa sổ trên lầu rồi mới lái xe rời đi.
Sang ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi được nghỉ nửa ngày, ngủ thẳng đến trưa mới xuống giường, đầu giờ chiều vui vẻ tới công ty.
Vừa mới ngồi xuống, Quan Duyệt giống như tên trộm lén lút đi vào, "Ây da, nghe nói ngày hôm qua lúc tan ca, Tề tổng thanh tra với em trước cổng công ty lôi lôi kéo kéo, nhưng mà sau cùng em lại lên xe của Tổng giám đốc Hoa Đình, còn Tề tổng thanh tra tuổi trẻ tài cao của chúng ta mặt mày nặng trịch bị bỏ rơi."
Kiều Nhạc Hi đầu cũng không ngẩng đầu lên mở miệng, "Bọn họ không biết quan hệ của em và Giang Thánh Trác chứ?"
Quan Duyệt lắc đầu, "Không biết! Em không biết lúc chị nghe mọi người bàn tán chuyện của em ở phòng nước khiến chị ngứa miệng muốn nói ra bí mật này biết chừng nào, thật là nghẹn muốn chết mà!".
Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ liếc cô một cái, "Chị ít nghe ngóng chuyện linh tinh thôi, đừng có mà dạy hư con gái nuôi của em".
Quan Duyệt đỡ eo đi tới đi lui, "Haiz, tóm lại hôm qua xảy ra chuyện gì?"
"Còn nói nữa, thì là cái tên Tề Trạch Thành tặng hoa cho em, em bị dị ứng nên sốt ruột muốn chạy nhanh về nhà uống thuốc, cậu ta còn lôi kéo không chịu buông, vừa đúng lúc gặp Giang Thánh Trác, chuyện chỉ có như vậy, không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà bọn họ cũng không tha".
Nói xong ngẩng đầu nhìn bụng Quan Duyệt, "Đúng rồi, Tạ Hằng không phải muốn chị về dưỡng thai sao? Sao còn đi làm?"
Quan Duyệt vẻ mặt phiền chán, "Uh, còn mấy ngày nữa, mà em nói xem, chị còn mấy tháng nữa mới sinh đã bị chồng bắt về nhà dưỡng thai, đúng là bệnh thần kinh!"
Kiều Nhạc Hi trả lời một cách sâu xa, "Chị ở trong phúc mà không biết hưởng!".
"Em bận việc thì làm đi, chị đi trước".
Kiều Nhạc Hi nhấc điện thoại nội bộ gọi cho thư ký, "Trần Dương, sao mấy ngày nay không đem bản vẽ cho tôi?".
Trần Dương bên kia ấp úng một lúc lâu cũng không nói được nửa chữ, trong lòng Kiều Nhạc Hi hiểu rõ, nói: "Được rồi, vào nói đi".
Nhìn khuôn mặt Trần Dương đau khổ vào phòng, Kiều Nhạc Hi hỏi, "Bản vẽ đâu?".
"Lẽ ra đã làm xong rồi, sau đó mới phát hiện tổ số liệu đưa số liệu sai, em đang sửa lại".
"Số liệu trước bị sai? Ai bên tổ số liệu làm?"
Trần Dương lại cái bộ dạng ấp a ấp úng, Kiều Nhạc Hi phất tay, "Được rồi, tôi biết là ai rồi, cô đi ra ngoài đi! Nhanh chóng sửa xong cho tôi".
Khi Trần Dương mở cửa phòng đi ra, từ khe cửa Kiều Nhạc Hi thấy hai đồng nghiệp nam đang ngồi nói chuyện vui vẻ với người nào đó, mặt không chút thay đổi.
Gần đây có nhiều người nói với cô về chuyện của Bạch Tân Tân, chủ yếu là chăm biếm cô ta.
Bạch Tân Tân, cô là người mới, tôi không thèm so đo với cô.
Điện thoại di động lúc này vang lên.
Kiều Nhạc Hi đang nổi nóng không có cách hạ nhiệt, cầm điện thoại lên lớn tiếng rống, "Nói!!!"
Giang Thánh Trác bên kia sợ hết hồn, vừa mở miệng đã làm người nghe nghĩ đến nụ cười mê hồn bất cần đời của cậu, "Ơ kìa, ai chọc cậu thế? Nói ta để anh trai đây giúp cậu đánh tên đó".
Kiều Nhạc Hi vừa nghe giọng cậu sửng sốt một chút, hôm qua may mắn nhờ có cậu đưa cô về, trong lòng không khỏi có chút áy náy, "Không có, công việc thôi, cậu có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì thì không được tìm cậu sao? Gọi điện liên lạc tình cảm một chút không được sao?"
Kiều Nhạc Hi cau mày, "Cậu lại uống rượu hả? Mới giữa trưa mà chìm trong hủ rượu rồi, cậu hư hỏng quá đó!"
"Cậu nghe ra à? Cậu không phải là chó chứ?" Giang Thánh Trác lại thở dài, "Tớ có cái hạng mục lớn của Chính phủ, chiêu đãi tiệc tùng dụng kế mật ngọt chết ruồi vây đánh họ!"
"Cậu mới là chó! Có chuyện gì muốn nói thì nói đi, tớ đang vội!"
Giang Thánh Trác hơi nở nụ cười, âm thanh trầm ấm vang lộ ra ý cười, "Thật ra không có việc gì, bất quá thấy cậu lớn tiếng như vậy chắc là không có chuyện gì rồi."
Kiều Nhạc Hi ngây ngẩn cả người, đột nhiên không biết làm sao, "À.... Chuyện kia, cám ơn cậu! Chuyện đó của cậu có thể tìm ba cậu xem sao?"
Giang Thánh Trác xì cười một tiếng, "Cậu bị sốt đến ngốc rồi sao? Cậu đang giúp tớ hay hại tớ đây?"
Kiều Nhạc Hi lúc này mới kịp phản ứng, Giang Dung Tu có bao giờ giúp cậu đâu chứ!
Hai người nói nhảm vài câu rồi cúp điện thoại.
Đến giờ tan làm, Kiều Nhạc Hi nhận được điện thoại của Tề Trạch Thành, cậu ta muốn mời cơm tối, Kiều Nhạc Hi lập tức vui vẻ nhận lời.
Địa điểm hẹn là một đại sảnh lớn của một nhà hàng Tây gần công ty, có thể được xem như đây là một nơi khá lý tưởng để ăn tối. Tuy nhiên, đối diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi của người đối diện thật khiến người khác không nuốt nổi.
Từ trước đến nay, mỗi khi ăn uống Kiều Nhạc Hi đều hết sức tập trung tinh thần, dù chuyện lớn thế nào cũng phải chờ cô ăn xong rồi mới nói. Ăn uống no nê, uống một chút nước trái cây, lau miệng, cô mới tao nhã mở miệng, "Có thể bắt đầu nói rồi".
"Em cùng với Tổng giám Đốc Giang của Hoa Đình . . . . . ."
Với kẻ nhàm chán này Kiều Nhạc Hi không muốn lãng phí thời gian nữa, cô dứt khoát trả lời ngắn gọn, "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu".
Tề Trạch Thành lập tức cười nói tiếp, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
Kiều Nhạc Hi nhìn khuôn mặt cười của cậu ta thật chướng mắt, càng nhìn càng phiền lòng, "Chỉ có chuyện này thôi?"
"Thực xin lỗi, chúng ta về sau vẫn là đồng nghiệp bình thường." Tề Trạch Thành ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng nói ra.
Kiều Nhạc Hi gần như bị hôn mê, từ khi nào thì chúng ta không phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường vậy?
Mặc dù với cậu Kiều Nhạc Hi không một chút hứng thú nhưng mà nhìn mặt khó xử của cậu ta, thấy một người từng yêu thích mình đột nhiên thay đổi bất ngờ như vậy, điều này làm cô có hơi tò mò.
"Thời gian trước, nhân viên thực tập mới - Bạch Tân Tân vào công ty, nghe nói là cháu gái của Tổng giám đốc Bạch."
Kiều Nhạc Hi khóe mắt nâng lên, "Sau đó thì sao?"
"Bố của Tổng giám đốc Bạch trước kia là người làm việc trong bộ phận của Chính phủ, là cấp dưới của bên nhà họ Nhạc, chắc em biết rồi?"
Kiều Nhạc Hi gật đầu, sau đó không kiềm chế được cười rộ lên.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Tề Trạch Thành sởn cả gai ốc.
Kiều Nhạc Hi càng nghĩ càng buồn cười, tiếng cười càng lớn hơn, thật không nghĩ tới bản thân cô có một ngày gặp phải trường hợp như thế này.
Ra khỏi nhà hàng, Kiều Nhạc Hi cấp tốc gọi điện cho Giang Thánh Trác, "Giang Thánh Trác, cậu mời tớ một bữa đi, tớ bị người ta đá rồi!".
Hết Chương 10.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
97 chương
173 chương
45 chương
72 chương
70 chương
15 chương