Anh

Chương 1 : Giấc mơ

Nó đang ngồi bên bàn học và suy nghĩ xem nên mở đầu cuốn truyện thứ hai của nó như thế nào. Nó mê Văn từ nhỏ. Không, chính xác hơn là nó mê viết truyện. Từ cái ham mê đặc biệt đó, nó bắt đầu băn khoăn suy nghĩ làm cách nào để có thể viết hay và thật như các nhà văn mà nó ngưỡng mộ. Thế là nó đến với môn Văn một cách tự nhiên và tình cờ nhất. Hôm nay là thứ hai, chỉ cần đi học ngày mai nữa thôi là nó sẽ được nghỉ cả tuần. Trước đó mấy ngày, nó vừa hoàn thành một bảng kế hoạch dài như "sớ táo quân" các việc cần phải làm. Chẳng hạn: đọc mấy cuốn sách nó mua cách đây không lâu, giúp mẹ lau dọn nhà cửa chuẩn bị đón tết, làm nốt bài tập Toán và Lý, chuẩn bị chuyên đề cô nó giao cho v.v...Nhưng việc mà nó mong đợi nhất vẫn là những giây phút yên tĩnh bên bàn học và sống trong thế giới của riêng nó. Đó là thế giới do chính nó tự tưởng tượng ra và đối với nó thì đó là cách thư giãn hiệu quả nhất. Bây giờ trước mặt nó là một cuốn vở trắng và trên tay nó là một cây viết bi đang xoay tít. Không biết nên gọi thói quen xoay bút là cái tài hay tật của nó nữa. Nhưng phải thừa nhận là nó xoay rất hay, rất nhanh. Nhiều đứa con trai nhìn thấy còn phải nể phục. Quay lại với câu truyện "đã có diễn biến và kết thúc nhưng chưa có mở đầu" của nó. Bao giờ cũng vậy, cái việc đặt bút viết những chữ đầu tiên đối với nó sao mà khó thế. Nhìn cuốn vở trắng tinh nó chỉ muốn viết những gì thật hay, thật đẹp. Nhưng chính xác thì cái gì mới hay, mới đẹp? Việc lựa chọn ngốn cả đống thời gian làm nó bực mình ghê lắm. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp đó, tiếng kêu "xấu xí" và "ghê rợn" của một con ếch ngoài vườn làm nó sực tỉnh. Nó ngước vội lên nhìn đồng hồ và giật mình vì mới đó đã 9 giờ. Đến lúc nó phải lên giường rồi. Trước nay nó có thói quen đi ngủ sớm. Bạn bè thường đem chuyện này ra trêu chọc nhưng nó chẳng quan tâm. Chỉ cần bữa nào thức hơi khuya thì sáng hôm sau đầu nó đau như búa bổ, không tài nào làm được việc gì khác. Nó đóng cuốn vở vẫn còn trắng nguyên lại, cẩn thận cho vào ngăn kéo rồi ra khỏi phòng. Bạn có đoán được nó đi đâu không? Súc miệng ư? Sai rồi. Hay thay đồ ngủ? Cũng không nốt. Nó đi...chúc ba mẹ ngủ ngon-việc mà từ khi biết nói đến giờ không ngày nào mà nó không làm. Nó nằm trên giường, hai tay chắp sau gáy và nhìn ánh đèn từ nhà đối diện rọi vào cửa sổ. Tự nhiên trong lòng nó có một cảm giác bâng khuâng khó tả. Hình như nó đã quên làm điều gì đó. Bài ngày mai nó hoàn thành từ hồi chiều. Hình cô chủ nhiệm dặn mang theo nó vừa bỏ vào cặp lúc nãy. Chắc chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi. Trong bóng tối, nó đưa tay mò tìm cái gối ôm yêu thích của mình và nhắm mắt lại, cố để cho đầu óc thật thư giãn... Nó đang dứng giữa một cánh đồng hoa cúc màu tím. Bầu trời rất trong xanh và đầy ánh nắng. Nó tự hỏi đây là đâu? Một biến thể của cái giường và căn phòng ngủ? Bỗng có ai đó gọi tên nó. Nó quay phắt lại nhưng tuyệt nhiên không trông thấy ai khác ngoài nó ở đây. - Ai đó? - Nó nhìn quanh - Ai gọi tôi vậy? - Hãy nghe kĩ lời ta. Trong những ngày tới, con sẽ gặp những việc mà có lẽ con sẽ cho là kì lạ nhất trên đời. Nhưng chớ sợ hãi! Con sẽ an toàn nếu nhớ lới ta: tránh xa người nhà họ Pha... - Thật ra bà là ai? Chuyện kì lạ là chuyện gì? - Nó hấp tấp hỏi. - Đó là oan nghiệt...Tránh xa người nhà họ Pha...TRÁNH XA NGƯỜI NHÀ HỌ PHA... Tiếng hét đó làm nó ngồi bật dậy. Một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống. Nó thở hổn hển và dáo dác nhìn quanh. Vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc. Chắc là đang giữa đêm vì nó chẳng nghe thấy gì khác ngoài tiếng đồng hồ kêu "tích tắc". Thì ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao nó thấy sợ quá. Xưa nay nó vốn không tin vào những chuyện ma quỷ. Nó lại càng không nghĩ đến việc có thần linh báo mộng. Phải chăng đây mới chỉ là điều kì lạ đầu tiên?